Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Phàm

Chương 16: Con Người Tiêu Minh!




Chương 16: Con Người Tiêu Minh!

Một lúc sau, sau khi miễn cưỡng cùng Sở Thơ Hàm khách sáo vài câu, Tiêu Minh là một phút cũng không muốn ở lâu gần cái nữ nhân tham lam này, thế là hắn liền viện lấy cớ, tiếp tục đưa Lâm Yên Nhi đi dạo những chỗ khác trong yến hội.

Nhìn theo Tiêu Minh bóng lưng, Sở Thơ Hàm là trong lòng thở dài, nàng biết hôm nay mình là bị mọi người xung quanh hiểu lầm, nhưng là nàng cũng không tốt giải thích cái gì.

Bên cạnh Kim Hoan Hoan nhìn thấy Sở Thơ Hàm biểu hiện, mắt sắc có chút chăm chú, nàng trong đầu suy nghĩ ngàn vạn, không thể ngờ được bình thường cao lạnh Sở Thơ Hàm vậy mà đối với một người khác giới đưa ra lời kết bạn. Hơn nữa đối phương còn là cái người đã có vợ.

Trong phút chốc vô số ý nghĩ xấu hiện ra trong đầu, xem ra qua hôm nay nàng phải chú ý điều tra cái tên kia lão tài xế, tuyệt không thể để cho khuê mật của mình gặp phải độc thủ của hắn.

Một bên khác mang theo Lâm Yên Nhi đi dạo một hồi khắp đại sảnh, Lâm Yên Nhi biểu hiện nhu mì lễ độ, đủ để cho người ta thấy nàng là một cái người xuất thân quý tộc thượng lưu, mặc dù không biết là ở Tùng Lâm có hay không cái họ Lâm quý tộc, nhưng cũng không trở ngại các nhân sĩ thượng lưu ở đây nhìn ra được nàng xuất thân bất phàm, tuyệt đối không thể mạo phạm.

Chợt Tiêu Minh bước chân dừng lại, ánh mắt nhìn về phía nơi xa một góc của đại sảnh. Lâm Yên Nhi có chút nghi ngờ thuận theo ánh mắt của hắn nhìn tới. Ở nơi đó một cô gái xinh xắn, tóc dài ngang vai bên vai bện lại thành hai búi ở hai bên mặt, đang cùng bạn trai và những người xung quanh trò chuyện rất vui vẻ.

Nhìn thấy cảnh này Lâm Yên Nhi liền nhận ra cô bé kia là ai, đó chẳng phải là Vân Nhã tình cũ của Tiêu Minh sao? Sau đó nghĩ đến cái gì Lâm Yên Nhi cười nói: “Sao? Gặp được tình cũ, nhất thời cảm thấy mất mát sao.”

“Có lẽ là vậy! dù sao cũng là đã từng bên nhau mấy năm trời, không thể không nói… thật là đau lòng, nhưng ta có thể làm được gì đây? Quyết định thích ai là ở nàng mà không phải ta.” Tiêu Minh cũng không có phủ nhận mà nói ra những lời này, hắn lúc này ánh mắt đầy bi thương tiếp tục nhìn về phía Vân Nhã.

Lâm Yên Nhi nghe vậy có chút bất ngờ mà ngoảnh laị nhìn Tiêu Minh, nàng thật không ngờ Tiêu Minh ngoài bản tính tham tiền ra mà lại còn có một mặt tình cảm như vậy.

Mấy ngày này sống chung với nàng cũng không có thấy hắn lộ ra cái gì quan tâm nàng ý tứ, nàng tự nhận là bản thân mình hoàn toàn không có chỗ nào thua kém Vân Nhã. Cô bé kia cũng là xinh đẹp thật đấy, nhưng là cũng chỉ là ở mức khá mà thôi, hoàn toàn không được tính là cấp bậc mỹ nữ, so với Sở Thơ Hàm cùng Kim Hoan Hoan đều kém xa rất nhiều, huống gì là so sánh với nàng đây?

Nghĩ tới đây Lâm Yên Nhi có chút không phục nói: “Thật không biết ta có chỗ nào thua kém nàng, mấy ngày này ngươi được gặp cũng như ở chung với một đại mỹ nữ như ta, vậy mà cũng không thể khiến ngươi quên được tình cũ?”

Nghe này Tiêu Minh quay đầu nhìn Lâm Yên Nhi một chút, sau đó phì cười: “Tình yêu cũng không phải là chỉ dựa vào vẻ ngoài của đối phương mà đến, những cái kia nói là yêu mến ngươi, tôn sùng ngươi làm nữ thần chẳng qua cũng chỉ là thèm muốn thân thể ngươi mà thôi.”



“Nếu như ta thật là yêu thích người khác chỉ vì vẻ ngoài của họ, thì mấy ngày này ngươi ở chung với ta, đã sớm gặp phải độc thủ của ta rồi, nào có giống như bây giờ ngươi vẫn yên ổn không có chuyện gì? Ngươi chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm có thể chống cự ta sao?”

Thấy này câu trả lời của Tiêu Minh Lâm Yên Nhi giật mình nghĩ lại, mấy ngày đầu ở chung với hắn, nàng còn là một mực đề phòng, sợ hắn không kiềm chế được mà đối với nàng làm bậy, nhưng là số ngày trôi đi Tiêu Minh biểu hiện là rất bình thường, giống như là hoàn toàn không nhìn nàng mị lực vậy, lúc này mới khiến nàng yên tâm bỏ đi rất nhiều cảnh giác.

‘Hóa ra hắn vốn dĩ là loại người như vậy!’ Lâm Yên Nhi thầm nghĩ.

--------------

Một lúc sau, lúc này Tiêu Minh dẫn theo Lâm Yên Nhi đang cùng đám bạn học của hắn trò chuyện rôm rả.

“Ta nói này Tiêu Minh, lần này Diệp Mân hắn chủ động mời ngươi đến dự yến hội, chỉ sợ còn có mục đích phía sau, ngươi là tuyệt đối phải cẩn thận.” Trương Đại Sơn lúc này chợt đổi chủ đề, đối với Tiêu Minh nhắc nhở.

“Đúng vậy Tiêu Minh, mặc dù chúng ta là anh em tốt, nhưng việc gì cũng phải lưu một cái tâm nhãn mới tốt. Anh em như chim trên cành, súng bắn cái đoàng phận ai nấy bay. Cho nên ngươi là tuyệt đối đừng có tin lời ma quỷ của hắn dụ dỗ.” Dương Phàm cũng lên tiếng nhắc nhở.

Lưu Đồng thấy này, cũng không chịu thua kém : “Cũng vậy, ta… ta…” Lưu Đồng vốn định nói là ‘ta khuyên ngươi tốt nhất hiện tại chạy về còn kịp’ nhưng hắn giống như chợt nhìn thấy cái gì, lập tức liền ca lăm, nói không ra lời.

Mọi người theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy Diệp Mân đã xuất hiện ở gần đó từ lúc nào, đang hướng về phía bọn hắn nhanh chóng đi tới.

Thấy mấy người bạn học của mình đến, Diệp Mân rất là cao hứng vội vàng tiến tới chào hỏi, nhưng hắn nào biết là đám bạn giờ này nhìn thấy hắn là tựa như lâm đại địch vậy, đầu đều đổ đầy mồ hôi.

“Ôi các bạn của ta, thật cao hứng các ngươi tới dự tiệc của nhà ta nha, các ngươi thật là cho ta bất ngờ nha, ta biết các ngươi là sẽ không bỏ rơi ta mà!” Diệp Mân đến nơi cao hứng nói.

“ah! Ta chợt nhớ ra bản thân còn có việc, các ngươi cứ tiếp tục ta đi trước.” Trương Đại Sơn khởi đầu lên tiếng.



“Vừa nãy cha ta có gọi ta tới, ta cũng đi trước.” Dương Phàm cười áy náy, nhanh chóng cầm theo ly rượu vang rời đi.

“haha ta vừa chợt nhớ phụ thân bảo ta cùng đi theo ra mắt người quen. Ta cũng xin phép!” Lưu Đồng gãi đầu cười ha hả, cũng lập lức quay người rời đi

Diệp Mân : “…”

Cái gì a! đám này còn là người không? Rõ ràng mới lúc nãy còn trò chuyện rôm rả, hắn vừa đến, cả đám lập tức liền kiếm cớ rời đi, đây là đang cố ý tránh mặt hắn nha, hắn tự nhận là mình sống đâu có tệ đâu mà, mà sao cả đám gặp hắn cứ như gặp phải hung thú tự như vậy?

“ah! …” Tiêu Minh thấy đám bạn rời đi, cũng định lấy lý do lôi kém Lâm Yên Nhi rời đi, tránh xa cái nơi chướng khí này, nhưng là Diệp Mân làm sao có thể để cho hắn toại nguyện.

“Cái gì! Ngươi cũng chợt nhớ ra mình có việc bận sao? Là việc việc gì nói nhanh? Nói?” Diệp Mân một tay tóm lấy cổ áo Tiêu Minh, kéo lại sát người, từ trên nhìn xuống, dồn dập hỏi tới. Như này lập tức khiến cho Tiêu Minh nhất thời không kịp tìm cớ, nói đùa hắn làm sao có thể nhanh như vậy nghĩ ra lấy cớ, chưa gì đã bị Diệp Mân chặn họng, hắn chỉ có thể cảm thán Diệp Mân cao tay chứ có thể làm sao giờ?

“Ah! Ta cảm thấy thật vui vẻ khi gặp ngươi ở đây!” Tiêu Minh chỉ đành dối lòng nói ra những lời này.

“Ha ha, ta liền biết ngươi mới là bạn thân nhất của ta a!” Diệp Mân cao hứng đáp lại.

Lâm Yên Nhi ở một bên lườm hai cái tên gia hỏa đang diễn trò này, nàng hôm nay xem như là học được thế nào mới là huynh đệ chí cốt. Đầu tiên là “huynh đệ như chim trên cành, súng bắn cái đoàng phận ai nấy bay” tiếp theo thì là nói ra mấy cái lời nói dối lòng lừa gạt nhau. Quả thực chính là đang khôi hài a!

Nhưng nàng cũng không rảnh đi vạch trần đám này khôi hài, cứ để bọn hắn tiếp tục diễn đi. Nghĩ vậy nàng bình tĩnh nhấp một ngụm rượu vang, không còn tiếp tục để ý.

Một lát sau, sau khi nói chuyện được một lúc, Diệp Mân bất ngờ dừng lại, hắn nghiêm túc nhìn Tiêu Minh: “Tiêu Minh! dù sao cũng đến lúc này thì ta cũng chẳng giấu diếm gì nữa, thực việc mời ngươi đến đây cũng là có chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ”.

Tiêu Minh cũng chẳng cảm thấy bất ngờ gì, dù sao ngay từ lúc đầu hắn cũng đã biết sẵn cái thằng bạn của hắn chẳng có an cái gì mục đích tốt đẹp rồi. Mời hắn đến đây chỉ đơn giản là để hắn dùng bữa, ăn cái bữa ăn miễn phí? Đừng đùa, chơi với nhau từng đấy lâu còn chưa đủ hiểu Diệp Mân làm người sao? Dù sao cũng là bạn tốt của hắn a!



Cho nên Tiêu Minh chỉ là bình tĩnh nhấp một ngụm rượu vang, cười đáp: “Ta liền biết ngươi chẳng an cái gì mục đích tốt đẹp, nói đi lần này là muốn làm cái gì?”

Diệp Mân thấy mình ý đồ bị nhìn thấu cũng không có cái gì bất ngờ, bất đắc dĩ hay xấu hổ, hắn cũng cười trả lời: “Đúng là anh em tốt của ta, ta liền biết ngươi là rất hiểu ta mà hahaha!...”

Cười một hồi, hắn lại làm mặt ngiêm túc nhưng trên mặt vẫn ngậm ý cười: “Ngươi có biết đến hay không Âm Sơn lĩnh, lần này là ta muốn ngươi cùng ta đi điều tra nơi đó, xem có thể hay không đem vấn đề ở đó giải quyết rơi”.

“Âm sơn lĩnh?” Tiêu Minh giật mình nhắc lại mấy từ này, sau đó bình tĩnh lại, tiếp lời: “Ý ngươi là cái khu sơn dã ở phía bắc “trấn Cảnh Nguyên” bị đồn là có âm hồn dã quái cái đó sao? ngươi là cảm thấy mình sống không đủ nên chủ động đi tìm c·hết? nhưng có như vậy ngươi cũng không nên kéo ta c·hết cùng a!”

Thấy này biểu hiện của Tiêu Minh, Diệp Mân khinh thường bĩu môi: “Xem ngươi kìa, chưa gì đã sợ như vậy, phải biết chim c·hết vì mồi, n·gười c·hết vì tiền a.”

“Ý của ngươi là?...” Nghe vậy Tiêu Minh hỏi ngược lại.

Diệp Mân cười đáp: “Lần này lợi ích rất lớn, nếu không ta cũng sẽ không đi mạo hiểm như vậy.”

Nghe đến hai chữ “lợi ích” Tiêu Minh nhãn tinh bất ngờ sáng lên, tai hắn lúc này dường như đã nghe thấy tiếng tiền vàng v·a c·hạm vào nhau “leng keng”. Hắn lập tức bằng tốc độ nhanh nhất đưa chén rượu cho Lâm Yên Nhi cầm hộ, sau đó hai nắm lấy tay trái Diệp Mân, nói: “Ta nghĩ lại rồi, sao ta có thể để ngươi một mình đi vào nguy hiểm a, lần này ta tuyệt đối sẽ giúp ngươi tới cùng, ai cũng đừng hòng ngăn cản, kẻ nào dám cản, chính là cùng ta có thù.”

Diệp Mân thấy này, bên ngoài cố gạt ra hai giọt nước mắt cảm động, tay vẫn cầm chén rượu cũng không cản được hắn hai tay ôm chầm lấy Tiêu Minh cảm động nói: “Ta liền biết ngươi chính là bạn thân nhất của ta, sẽ không bỏ mặc ta mà.”

“Huynh đệ tốt, nghĩ gì thế? Ta sao có thể bỏ mặc ngươi đây” Tiêu Minh cười vỗ cỗ vai Diệp Mân an ủy nói.

Diệp Mân nghe vậy liền chủ động tách ra, sau đó đưa tay trái lên lau nước mắt nói: “Không được, ta bị cảm động sắp không ngăn được nước mắt của mình chảy ra hết, huynh đệ tốt của ta!”

Lâm Yên Nhi nhìn lấy chén rượu đột nhiên xuất hiện trong tay mình, sững sờ một lát, sau đó nhìn lấy Tiêu Minh cùng Diệp Mân đang cố gạt ra nước mặt, cùng nhau xưng huynh gọi đệ, nàng khóe miệng giật giật mấy cái, thật muốn đem cả hai chén rượu đổ vào người người hai tên đê tiện này, nhưng nghĩ một hồi sau đó lại thôi.

Thở dài một cái, Lâm yên Nhi cảm thấy mình trước kia vẫn là quá thiện lương rồi, không có nhìn thấy được thế giới này mặt tối. Nàng thật không ngờ, trên cái thế giới này vậy mà vẫn còn có những kẻ hạ lưu, đê tiện, vô sỉ như hai tên này tồn tại, đã vậy ông trời còn trêu đùa người, để một kẻ như vậy trở thành chồng của nàng nữa chứ! Đây quả thật là người tốt không có hảo báo mà.

“Ông trời ơi loại người như hai tên này vẫn còn giá trị tồn tại sao? Sao ngài không vì thế gian quét sạch rác rưởi đi a!” Lâm Yên Nhi trong lòng cảm thán.