Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Phàm

Chương 15: Nữ Nhân Vô Sỉ




Chương 15: Nữ Nhân Vô Sỉ

Sở Thơ Hàm nhìn thấy Tiêu Minh cùng Lâm Yên Nhi bước vào, phản ứng đầu tiên là nhớ tới chuyện ngày hôm đó, từ tối hôm ngày ấy tới giờ nàng vẫn vâng luôn cố gắng suy nghĩ tại sao Tiêu Minh lại cố tình tặng cho mình kiện chí bảo kia, nhưng càng nghĩ mãi càng không thông, mà bản thân cũng không dám hỏi hắn nên chuyện này vẫn là nàng băn khoăn tới tận bây giờ.

Giờ khắc này nhìn thấy hắn, nàng thật muốn tiến lên hỏi điều này. Nhưng lúc này cả toàn trường đang chú ý về hướng hai người Tiêu Minh, nếu như nàng chủ động lên bắt chuyện sẽ khiến cho người ta sinh ra dị nghi. Cho nên nàng lại nhất thời chần chừ không biết làm sao.

Tiêu Minh quét mắt khắp toàn trường, hắn cũng không phải là đang hưởng thụ vạn chúng chú mục cảm giác, hắn chỉ là đang tìm xem xung quanh đây có người quen nào không. Cái này đông đảo danh lưu xã hội người, đúng thật là có không ít người hắn có quen biết, mà trong đó đương nhiên cũng thiếu một đám bạn học của hắn.

Đối với cái này Tiêu Minh cũng là không cảm thấy ngoài ý muốn, dù hôm đó đám bạn học này đối với Diệp Mân mời là tránh như tránh tà. Nhưng cũng không ngại bọn hắn bị gia trưởng mang đi tham gia buổi tiệc rượu này, dù sao đều là danh lưu quý tộc.

Chợt hắn nhìn thấy Sở Thơ Hàm cùng Kim Hoan Hoan đang nhìn về phía hắn, bên cạnh còn có một mặt ánh mắt ghen ghét Trần Hoàng nhìn tới. Tiêu Minh nhất thời nổi lên vui mừng tới.

Hắn đối với việc mình lỗ mất một kiện chí bảo ngày hôm đó là vẫn còn là canh cánh trong lòng, mấy ngày nay hắn một mực đợi Sở Thở Hàm liên lạc với hắn, nói với hắn là đây không phải đồ nàng làm rơi, sau đó trả lại cho hắn để hắn hỗ trợ trả lại cho người mất thật sự. Như vậy thì hắn có thể thuận lý thành chương thu hồi lại bảo vật rồi.

Nhưng mà hắn thật không ngờ rằng cô nàng Sở Thơ Hàm nhìn xinh đẹp là thế vậy mà nội tâm lại tham lam như vậy, mấy ngày này rõ ràng hắn một mực đợi nhưng là nàng lại không hề liên lạc với hắn trả lại đồ, dù là đó đồ vật không phải là của nàng. Theo Tiêu Minh thấy Sở Thơ Hàm là nổi nòng tham, không hề có ý định trả lại đồ mà ngược lại là dự đính chiếm là của riêng.

Nghĩ tới Tiêu Minh chỉ có thể cảm thán đúng thật là “tri nhân, tri diện bất tri tâm” a! Cái này khiến hắn dài lên một đoạn trí nhớ, cảm thấy là bản thân học được, về sau nhất định phải cẩn thận đối đãi loại này tham lam nữ nhân. Hắn thấy được rằng : quả nhiên nữ nhân càng là xinh đẹp càng là nguy hiểm, tâm cơ, tham lam cùng biết nhất lừa người.

Không phải sao? Rõ ràng bên ngoài tỏ ra là ngây thơ hiền lành thục nữ vậy mà ẩn giấu bên trong là một bộ mặt vô sỉ tham lam như vậy, mưu đoạt hắn người nghèo như vậy bảo vật.

Mặc dù mấy ngày nay hắn liên tục muốn thông qua Wechat liên lạc với nàng, ý đồ nhắc khéo nàng chuyện ngọc phật, nhưng là không có đả thông được, hiển nhiên là bị nàng kéo đen rồi, thấy này Tiêu Minh lúc đó là bất giác sau lưng sinh ra mồ hôi lạnh xuống, quả nhiên nữ nhân này thật sự là tâm cơ độc ác a. Vậy mà lại trực tiếp kéo đen hắn để có thể thuận lý thành chương mưu đoạt bảo vật, ai có thể ngờ được thủ đoạn tàn nhẫn như vậy lại là xuất phát từ một thiếu nữ bề ngoài hiền lành Sở Thơ Hàm chi thủ.

Thực ra Tiêu Minh không biết là hắn sở dĩ bị kéo đen là do Kim Hoan Hoan làm ra, nàng giấu Sở Thơ Hàm, nhân lúc Sở Thơ Hàm không để ý, lấy điện thoại của Sở Thơ Hàm đem Tiêu Minh kéo đen. Mà đối với cái này Sở Thơ Hàm là một mực không biết, dù sao nàng Wechat chỉ là đăng ký cho có, cũng không có thường xuyên sử dụng nên một số loại thao tác là không có nắm rõ.

Nhưng cái này Tiêu Minh là không biết được, cho nên hắn chỉ có thể cảm Sở Thơ Hàm là thủ đoạn tàn nhẫn mưu đoạt tài sản của hắn.



Nhưng Tiêu Minh làm sao có thể để cho nàng được toại nguyện, hiện tại tốt gặp được nàng ở đây. Nếu như Wechat không được thì hắn đến trực tiếp nói chuyện với nàng, hắn không tin nàng còn có thể là tránh được tiếp. Nghĩ tới đây hắn cười lạnh trong lòng ‘Nữ nhân tham lam để xem lần này ngươi có thể chạy đi đâu’ cảm thấy mình sắp đoạt lại được ngọc phật Tiêu Minh miệng là ngậm lấy nụ cười vô cùng vui vẻ, hắn vừa cười vừa một tay kéo lấy Lâm Yên Nhi hướng về đám người Sở Thơ Hàm tiến đến.

Một bên khác nhìn thấy Tiêu Minh cười đối với mình. Sở Thơ Hàm nhất thời đỏ mặt lên, ‘hắn vừa nhìn thấy ta liền vui vẻ như vậy, chẳng lẽ hắn thận sự đối với ta có ý nghĩ? Nhưng là ta với hắn mới gặp được có một lần thôi a, phải làm sao giờ’.

Tiếp sau lại nhìn thấy Tiêu Minh không hề cố kị gì hướng về nàng đi tới, Sở Thơ Hàm nội tâm là càng loạn, nàng không biết phải làm sao đối đãi hiện giờ Tiêu Minh. Hắn như vậy rõ ràng ý đồ muốn tới tiệp cận nàng, nếu giờ này nàng còn không nhận ra được thì lộ ra nàng là quá ngốc.

Nhưng càng như vậy nàng là càng cảm thấy khó xử a. Đối phương lúc đầu gặp nàng cho nàng ấn tượng không hề xấu, lại còn như vậy tặng nàng một kiện chí bảo tới bảo mạng, như vậy thành ý nàng không nỡ để hắn gặp phải khó xử. Nếu như nàng trực tiếp từ chối hắn thì cũng thật là tàn nhẫn.

Nhưng hai người chỉ mới gặp nhau có một lần, mặc dù ấn tượng ban đầu rất tốt, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn thế mà thôi, nàng không hề có chút tình cảm dư thừa nào với hắn. Hơn nữa hắn cũng có vợ rồi a, nếu là nàng chen chân vào vậy chẳng phải nàng sẽ thành tiểu tam?

Sở Thơ Hàm là rất muốn từ chối Tiêu Minh theo đuổi nhưng hiện tại trước mặt đông người như vậy nếu là nàng nói ra lời từ chối hắn sẽ khiến trở thành trò cười của tất cả mọi người, cái này mới thật khiến cho nàng cảm thấy khó xử.

Không đợi Sở Thơ Hàm kịp suy nghĩ hết, Tiêu Minh đã lôi kéo Lâm Yên Nhi đến trước mặt nàng. Đối với Tiêu Minh tiếp cận Sở Thơ Hàm, Trần Hoàng rất muốn ngăn cản, nhưng là nhớ tới lần trước ăn thiệt thòi hắn biết lúc này không phải là gây chuyện với Tiêu Minh thời điểm.

“Sở tiểu thư, thật vui được gặp ngươi lần nữa” Tiêu Minh vừa cười vừa nói, đưa tay ra đối với Sở Thơ Hàm muốn tới cái bắt tay.

Sở Thơ Hàm từ trong suy nghĩ tỉnh lại, vội vàng theo bản năng bắt tay với Tiêu Minh. Nhưng sau khi nắm lấy tay của hắn rồi nàng mới phát hiện ra mình sai lầm. Bởi vì giờ đây Lâm Yên Nhi bên cạnh đang nhìn nàng chằm chằm, nàng biết nàng đây tuyệt đối là sẽ bị vợ của Tiêu Minh hiểu lầm. Nhưng nàng cũng không thể lúc này thu tay về a.

Nàng chỉ đành đâm lao thì phải theo lao, đối với Tiêu Minh gượng cười nói: “Ta cũng vậy, rất vui được gặp lại ngươi Tiêu Minh đồng học.”

Sau khi hai người kết thúc bắt tay, Tiêu Minh cười lạnh trong lòng: ‘Cô nàng tham lam để xem ngươi lần này chạy đâu, muốn nuốt đồ của ta đâu phải dễ! ha ha!’

Nghĩ rồi Tiêu Minh lập tức cười nói: “Sở tiểu thư, món đồ ngày đó không biết ngươi trở về xem xét thế nào?” Tiêu Minh cười lạnh trong lòng nói ra những lời này, còn kém chút trực tiếp nói ra “Ngươi nhanh nhanh trả lại đồ cho ta a.”

Sở Thơ Hàm không ngờ Tiêu Minh lại nói ra trực tiếp như vậy, nàng lập tức đỏ mặt cúi đầu xuống, hai tay xoắn xít vào nhau ấp úng nói: “Tiêu Minh đồng học, món quà ngày đó ngươi tặng ta, ta thật sự là ưa thích. Cảm… Cảm ơn ngươi”.



Tiêu Minh nghe vậy nhất thời nhướng mày không hiểu, ‘Cái gì a, món quà? Quà gì? ta tặng quà cho ngươi lúc nào sao ta không biết? ta nói này cô nàng, ngươi có phải hay không là não bị úng nước rồi’.

Chợt lúc này một cảm giác lạnh sống lưng từ bên cạnh truyền đến, Tiêu Minh nhìn lại, phát hiện Lâm Yên Nhi ánh mắt không có hảo ý nhìn đến hắn. Nhìn thấy cái này khuôn mặt đẹp, Tiêu Minh không những không cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn là mồ hôi lạnh chảy ròng.

Hắn còn nhớ mấy ngày trước hắn tiếp cận Sở Thơ Hàm bị nàng bắt được. Sau đó trở về nhà, nàng đại phát đại tiểu thư tính tình lên giày vò hắn, hắn phải dỗ suốt cả ngày nàng mới chịu dừng lại. Bây giờ nhớ lại không khỏi khiến hắn bất giác rùng mình, đó là cấp bậc địa ngục sợ hãi a.

Nhớ tới những này hắn vội vàng đối với Sở Thơ Hàm nói: “Sở tiểu thư ngươi có phải hay không là hiểu nhầm cái gì, ta là lúc nào tặng quà cho ngươi sao?”

Sở Thơ Hàm lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Minh : “Ngươi cũng không cần lại như thế giả vờ, chuỗi ngọc phật ngày hôm đó ngươi đưa cho ta, chính là một kiện bảo vật quý giá. Mà một bảo vật như thế không có khả năng là bị người làm rơi được, tất cả nói rõ ngươi là cố ý đem nó tặng cho ta a.”

Oành, Tiêu Minh nhất thời giống như là bị sét đánh trúng vậy, nhất thời bị định trụ, trừng lớn mắt nhìn Sở Thơ Hàm. Hắn thật không ngờ nữ nhân này vậy mà lại mưu mô gian xảo cùng với vô sỉ như vậy. Nàng chỉ với mấy lời nói vậy mà đã danh chính ngôn thuận biến bảo vật của hắn trờ thành quà tặng cho nàng rồi. Đây là có bao nhiêu âm hiểm a.

Đã vậy hắn còn thật không thể phản bác được cái gì, chẳng lẽ lại nói là ra “ta lúc đó chỉ là bày trò để tiếp cận ngươi, nhưng chỉ là dự định cầm đồ giả đến lừa ngươi mà thôi” cái này không khỏi là quá mất mặt?

Tiêu Minh không khỏi sau lưng lạnh sưu sưu, nhịn không được sợ hãi lùi lại một bước, hắn thật sự là bị sự âm hiểm của Sở Thơ Hàm dọa sợ.

Hắn lúc này trong lòng gào thét: ‘cô nàng ngươi có muốn chiếm đoạt đồ của ta cũng không cần ở trường hợp nói ra những lời kia a, ngươi có biết hay không nói ra những lời kia sẽ khiến cho Lâm Yên Nhi trở về đem ta băm vằm a. nếu ngươi muốn thì cứ nói thẳng, ta cho ngươi không được sao? Có cần phải đem ta hướng chỗ c·hết đẩy như vậy không? Chỉ là một món đồ mà thôi cũng không cần hại người như vậy a.’

Mà lúc này đúng như Tiêu Minh lo sợ, bên cạnh đã là dùng “ánh nhìn c·hết chóc” nhìn hắn, hắn lại lần nữa cảm nhận được cái kia địa ngục cấp sợ hãi, hắn lúc này chỉ còn kém chút đương trường quỳ xuống ôm đùi Lâm Yên Nhi xin lỗi mà thôi.

Lâm Yên Nhi không biết lúc này Tiêu Minh là nghĩ gì trong lòng, nhưng nàng là thật không nghĩ tới, tham tài như Tiêu Minh vậy mà lại bỏ được tặng bảo vật cho người khác? Sau đó nàng lại càng là tức giận nhìn Tiêu Minh.



Vừa nhìn Sở Thơ Hàm cái kia phản ứng là đủ để biết được, bảo vật kia có bao nhiêu quý giá, hắn vậy mà bỏ được tặng cho người ta. Còn bản thân rõ ràng trên danh nghĩa là vợ hắn, cùng hắn sống chung nhiều ngày như vậy, vậy mà từ trước đến giờ cũng chưa từng thấy hắn tặng gì cho mình a. Hắn đây là trắng trợn xem nàng không bằng Sở Thơ Hàm sao? Nàng có chỗ nào thua so với Sở Thơ Hàm hả?

Mà ở gần đó Trần Hoàng thì là giật mình, thật không ngờ “Quan Âm Hữu Lệ” lại là Tiêu Minh tặng cho Sở Thơ Hàm. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Tiêu Minh không có giống như bên ngoài nhìn thường thường như vậy, một kẻ có thể tùy tiện đem pháp khí chí bảo tặng cho người khác sẽ là người bình thường sao?

Lúc này trong lòng hắn dâng lên vô tận nguy cơ, hắn đã hiểu ra Tiêu Minh là một cái đối thủ đáng gờm, hoàn toàn không dễ đối phó. Hắn thậm chí cảm thấy “nữ nhân của mình” có nguy cơ bị người ta c·ướp đi mất.

Không người xung quanh là suy nghĩ cái gì, Sở Thơ Hàm nhìn thấy Tiêu Minh biểu hiện chỉ cho là hắn âm mưu tiếp cận nàng bị điểm phá, cho nên hắn mới nhất thời lộ ra vẻ mặt bất ngờ như vậy đến.

Nàng lại cúi đầu đỏ mặt, hai tay xoắn xít, có chút ngại ngùng nói ra: “Tiêu Minh! Mặc dù ngươi là tặng đồ cho ta, nhưng ta cũng không phải là loại người sẽ nhận không chỗ tốt của người khác. Ta… ta có thể đồng ý kết bạn với ngươi nha.” Nói đến đây nàng không khỏi càng thêm đỏ mặt, giống như là sắp bóc khói tới nơi. Nói ra đồng ý kết bạn với người đã có vợ thật sự rất có thể sẽ bị người hiểu lầm a.

Nhưng lời cũng đã nói ra, nàng lúc này ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Minh, đưa ra tay ngọc muốn cùng Tiêu Minh bắt tay, kết bạn người bạn này.

Tiêu Minh nhìn cái này biểu hiện của nàng, càng là trong lòng gào thét. ‘Kết bạn? kết bạn cái rắm a! sao ngươi không nói là đem trả lại ta bảo vật?’ hắn mới là không hề muốn kết bạn với nàng, cái hắn muốn chỉ là lấy lại bảo vật mà thôi. Nhưng bây giờ hắn có thể làm sao?

Dưới ánh mắt công chúng hắn không thể nào có khả năng đem sự thật nói ra, nếu không sau này hắn cũng không cần lăn lộn, hắn lúc này chỉ đành ngậm nước mắt ở trong lòng đưa tay ra muốn cùng Sở Thơ Hàm bắt tay, xem như chấp nhật thuyết pháp này của nàng.

Chỉ là không đợi Tiêu Minh bắt tới tay Sở Thơ Hàm, Lâm Yên Nhi đã là vượt tới trước, nắm lấy tay của Sở Thơ Hàm, cùng nàng bắt tay đồng thời nói ra: “Sở tiểu thư, cảm ơn ngươi, ta thay mặt lão công nhà ta kết ngươi người bạn này.” Lâm Yên Nhi đối với hai chữ “lão công” cắn đến rất chặt giống như là đang nhắc nhở lấy Sở Thơ Hàm.

“ah! Tốt … tốt… Cảm ơn ngươi Yên Nhi tiểu thư, nhưng mong ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải là có ý gì khác.” Sở Thơ Hàm nhất thời bất ngờ, cũng biết được Lâm Yên Nhi là đang hiểu lầm nàng, nên vội vàng giải thích.

“Ồ! ta có thể hiểu lầm cái gì?” Lầm Yên Nhi cười hỏi ngược lại. Mặc dù nàng cười đến rất thân thiện nhưng là ai cũng cảm thấy bầu không khí rất không thích hợp.

“Ta…” Sở Thơ Hàm muốn giải thích, nhưng là trong lúc nhất thời không biết nói làm sao, chỉ đành cúi đầu ngậm miệng lại.

Mà đối với cái này đám người xung quanh là nổi lên ghen tị cùng với đưa lên ngón tay cái đối với Tiêu Minh. Thật không nghĩ tới hai vị nữ thần lại bởi vì hắn mà nổi lên đối chọi nhau như vậy. lại càng không thể ngờ bình thường băng thanh ngọc khiết Sở tiểu thư vậy mà lại đối với người đã có vợ nói ra lời muốn kết bạn. Tán gái có thể làm được đến bước này như Tiêu Minh quả thực là khiến cho bọn hắn được dài kiến thức a.

Khác với đám người xung quanh, Trần Hoàng trong lòng dâng lên vô tận ghen tỵ cùng tức giận đến, nhưng hết lần này đến lần khác hắn còn không thể làm được gì. Hắn lúc này đang nghĩ cách làm cách nào để g·iết c·hết Tiêu Minh, dám c·ướp nữ nhân của hắn, hắn nhất định phải để Tiêu Minh không được c·hết tử tế.

Về phần Tiêu Minh hắn lúc này là có khổ mà không thể nói, hắn sao không biết mọi người đối với hắn nổi lên ánh mắt hâm mộ? Nhưng mọi người không hề biết hắn đây là người bị hại, bị vướng vào một cái âm mưu c·ướp đoạt bảo vật một cách trắng trợn. Không những thế đến lúc trở về hắn nhất định sẽ bị Lâm Yên Nhi băm vằm không thương tiếc a.

Nghĩ tới đây Tiêu Minh ngẩng đầu lên nhìn trần nhà thở dài, nhắm mắt lại, giống như là đã chấp nhận số phận bi thảm của mình. Một lần nữa hắn lại sâu sắc cảm nhận được nữ nhân xinh đẹp là có bao nhiêu nguy hiểm a.