Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Phàm

Chương 12: Trang Bức Bất Thành




Chương 12: Trang Bức Bất Thành

Trần Hoàng căm tức quay qua nhìn Tiêu Minh, bóp tay ‘rồm rộp’ nói: “Ngươi cái tên này vậy mà vẫn chưa chịu đi, đây là cố ý xem lời ta nói như không sao? Xem ra không giáo huấn ngươi một trận là không được rồi”.

Tiêu Minh trừng lớn tròng mắt, hắn thật sự không thể hiểu được, vừa mới còn trang ra một bộ lịch sự Trần Hoàng, bây giờ liền trở mặt thành côn đồ. Tốc độ trở mặt này cũng quá nhanh đi. Cái tên này rõ ràng thấy không tán gái được nên muốn cầm hắn ra oai a! cái này không khỏi cũng quá lưu manh đi.

Sở Thơ Hàm thấy này định lên tiếng ngăn cản liền bị Kim Hoan Hoan kéo lại, nói đùa nàng là muốn nhìn trò hay sao có thể để chuyện này bị q·uấy n·hiễu được, tiện đây nàng cũng muốn kiểm tra xem khả năng của tên “bia đỡ” này thế nào nha.

Nhìn Kim Hoan Hoan một bộ tinh nghịch cười trên nỗi đau của người khác, Sở Thơ Hàm trừng mắt nàng, sau đó lại thở dài nghĩ ‘thôi vậy, cùng lắm là lát nữa đền chút tiền thuốc men đi vậy’.

Nhìn không ai ngăn cản, Trần Hoàng đi lên định cho Tiêu Minh một trận, bất ngờ lúc này một cánh tay từ phía sau vỗ lấy vai Tiêu Minh. “Ai nha, các ngươi đây là đang làm gì nha? Có thể để ta tham gia cùng sao?” Diệp Mân bộ dáng bất cần đời, cười cười từ sau lưng Tiêu Minh tiến đến.

Nhìn lại thấy là thằng bạn học của mình, Tiêu Minh lập tức vui mừng quá đỗi liền quay lại ôm chầm lấy Diệp Mân, vui mừng nói ra: “Ôi bạn của ta, ta biết là ngươi sẽ đến cứu ta mà! Tối nay chầu thịt nướng ta nhất định sẽ để ngươi ăn nhiều hơn ta một xiên thịt a.”

Nghe vậy vừa mới đến Diệp Mân trợn mắn trừng Tiêu Minh. Cái gì a! đây là bạn hắn sao, hắn từ xa chạy đến cứu tràng vậy mà cái tên vẫn còn nhớ chầu thịt nướng thua cá cược, chẳng phải lúc này nên là xí xóa vụ cá cược đi lấy làm cảm ơn sao? Hơn nữa chỉ để hắn ăn nhiều hơn một xiên thịt đây cũng là quá keo kiệt đi, cho dù là hai xiên thịt cũng ngại ít a.

Diệp Mân đang tự hỏi liệu hắn bây giờ rút lui có được không? Có một thằng bạn như tên này thật khiến hắn mất mặt a, vẫn là nên để con hàng này bị đ·ánh c·hết đi, đáng đời hắn vô sỉ. Nhưng suy nghĩ một hồi Diệp Mân liền thở dài, nghĩ vẫn là lên cứu tràng vậy, dù sao hắn cũng là nhiều lần hố đồng đội. Hôm nay xem như là đại phát từ bị đi, đỡ lần sau hố đồng đội lương tâm lại b·ị đ·au.

Nghĩ thông suốt, Diệp Mân một mặt chán ghét đẩy ra Tiêu Minh. Bước ra mặt đối mặt với Trần Hoàng: “Người anh em này, ta từ xa đã nghe được ngươi là đang đối với vợ của bạn ta ngấp nghé đi, không thành công giờ lại định giở thói côn đồ định ra tay với bạn ta. Ngươi cái nãy cũng qua vô lại đi! Ngươi ngưu như vậy bố, mẹ, ông, bà ngươi có biết không?”

Tiêu Minh ở phía sau là giơ lên ngón tay cái tán thưởng. Không hổ là Diệp Mân, vừa vào trận đã thân thiết thăm hỏi thân thích của đối phương.

Trần Hoàng thì là lập tức trán nổi gân xanh, hắn thật không ngờ đối phương vậy mà so với hắn còn cuồng, vừa ra sân đã phun hắn một tràng, thật sự cho rằng hắn không dám đánh người hay sao? Hắn tức giận nói: “Ngươi cái tên này là muốn xen vào chuyện của người khác?”

Nói rồi Trần Hoàng lập tức tiến lên một chưởng nhắm ngay vào giữa ngực Diệp Mân, Nhưng Diệp Mân chỉ là bình tĩnh nghiêng người, tay trái vòng từ dưới lên gạt ngang đi cánh tay của Trần Hoàng làm chệch hướng đòn t·ấn c·ông, đồng thời tay phải một cú Yukite nhắm ngay cổ họng đối phương.

Thấy này Trần Hoàng lập tức cả kinh nghiêng đầu tránh qua, sau đó nhảy lui ra phía sau kéo dài khoảng cách giừa hai người.

Trần Hoàng đứng thẳng lên, nhìn Diệp Mân nói: “xem ra là ta có chút xem thường ngươi.”

Sau đó hắn hai tay để ở trước mặt làm cái thủ lễ đối với Diệp Mân, nói: “Ta là Trần Hoàng, môn phái Khải Sơn Môn, một thân Khải Sơn Quyền đã luyện được lô hỏa thuần thanh.” Ngừng một chút hắn đối với Diệp Mân nói : “ngươi cũng tự báo gia môn đi.”

Diệp Mân cười cười, cũng đáp lại một cái thủ lễ: “Diệp Mân, không môn phái, Karate đai đen bảy đoạn.”

“Karate?...” Trần Hoàng không ngờ tới đối phương lại là sử dụng karate, nhưng điều này cũng làm cho thở phào một cái, cứ tưởng là gặp phải cao thủ gì. Hóa ra chỉ là mấy môn võ thông thường mà thôi, không đủ uy h·iếp. Không thể tu ra được nội lực thì không phải là võ công chân chính, mà hiển nhiên Karate là như vậy. Xem ra hôm nay trang bức, Trần Hoàng hắn trang định rồi.



Nghĩ vậy Trần Hoang lập tức vận dụng nội lực, lao lên trước, dự định toàn lực đối phó Diệp Mân. Hắn một cái man thiên quá hải sử xuất chiêu “ Du Long Chưởng” trong “Khải Sơn Quyền” đánh nhằm vào giữa ngực đối thủ.

Diệp Mân thấy vậy cũng không lộ ra chút nào lúng túng, hắn bước sang bên phải một bược lấy né tránh thủ chưởng của Trần Hoàng, sau đó nhanh chóng nâng đùi một chiêu đá ngang quét về phía cạnh sườn phải của Trần Hoàng.

Lúc đầu nhìn thấy như vậy Trần Hoàng chỉ là nhếch miệng cười khinh thường, chỉ là một chiêu đá ngang của võ học ngoại đạo mà thôi, hắn dự định dùng nội lực cường hóa thân thể chịu một cước này, lấy đó làm ngăn chặn đối phương, sau đó hắn sẽ lập tức tấn đông để đối phương không trở tay kịp.

Nghĩ thì là vậy, nhưng bất chợt giữa chừng hắn sắc mặt kịch biến, bởi vì hắn bỗng cố cảm giác nguy hiểm xông lên đầu, hắn không hiểu chỉ là một chiêu đá ngang của karate mà thôi, tại sao lại khiến hắn cảm thấy nguy hiểm?

Nhưng là vẫn lựa chọn tin tưởng cảm giác của mình, cho nên hắn lập tức thu lại thủ chưởng, hai tay đan chéo vào nhau quay người sang phải biến đổi thành chiêu “Bàn Sơn Thủ” đón đỡ lấy cú đá ngang đang quét tới của Diệp Mân, mọi chuyện chỉ là diễn ra trong tích tắc mà thôi.

Sau đó “ầm…” một tiếng công kích chạm đến, Trần Hoàng chỉ cảm thấy giống như là bị xe tải tông trúng vậy, hắn hai tay rung rung đồng thời bay ngược mà ra.

Chạm đất, tiếp tục lui lại 3 bước Trần Hoàng mới khó khăn lắm dừng lại thân hình, một mặt kinh hãi nhìn về phía Diệp Mân, hắn không nghĩ tới chỉ là võ học phổ thông vậy mà lại có uy lực kinh khủng như vậy, vừa này nếu như vẫn như cũ chịu một đòn này, vậy hắn đoán chừng lúc này đã xương sườn gãy mất trọng thương không dậy nổi.

Karate từ lúc nào lại có uy lực phá núi đoạn thạch như thế, hắn thật là không thể tưởng tưởng nổi, mà đối phương hoàn toàn không hề có nội lực, hoàn toàn chỉ là sử dụng lực lượng cơ thể thuần túy mà thôi. Vậy mà lại mạnh mẽ như vậy?

Mà thấy đối phương có thể đón đỡ được một cước này, Diệp Mân cũng là thật bất ngờ, không ngờ tới đối phương vậy mà có thể đỡ được một chiêu “Đoạn Sơn Cước” của hắn. phải biết chừng đó lực đạo vừa nãy của hắn đá vỡ tường xi măng là bình thường, Xem ra đối phương cũng là có chút môn đạo, Diệp Mân lập tức nghiêm túc đối đãi lên.

Mà bị ăn chút thiệt thòi Trần Hoàng lập tức cảm thấy khuông mặt phát nhiệt, giống như là có ai đang ba ba đánh mặt hắn, vốn tưởng rằng dễ dàng thu thập đối thủ nhưng thực không ngờ lại là cứng rắn tấm sắt. Nhưng cái này cũng để hắn thu lại trước đó khinh thị, bắt đầu nghiêm túc đối đãi.

Sau một lúc quan sát đối phương, cả hai người lập tức dường như đồng thời lao vào nhau đối chiến, lúc này đối chiến đã thăng cắp, cả 2 đều lấy ra bản sự tới nghiêm túc đối đãi nhau. Chiêu qua, đánh lại liên tục, kình phong tứ ngược. Cái này lập tức khiến cho quan chiến đám người há hốc cả mồm, thật không ngỡ đấu võ còn có thể đấu như vậy, phim kiếm hiệp cũng không hơn gì cái này đi.

Cũng may lúc này là giờ thể dục, chú ý tới nơi này động tĩnh chỉ có số ít người, nếu không không biết sẽ gây ra náo động nhường nào.

Mà quan chiến đám người thì đương nhiên là không thiếu đám hồ bằng cẩu hữu học sinh nam của lớp 12 ban 3 rồi. Đám người lúc này đã tới gần không những quan chiến mà còn lâm thời mở ra bàn đặt cược.

“Tới tới!... mọi người cùng dự đoán xem bên nào sẽ thắng. đặt Diệp Mân 2 ăn 1, đặt tên còn lại 1 ăn 2, hòa 1 ăn 3, nhanh tay kẻo hết.” Long Bá không chê lớn chuyện, rao lớn mở sàn đặt cược.

Lập tức một đám nam học sinh nhao nhao lao vào đặt cược, tiếng tranh cãi không ngừng.

“Ta tin tưởng Diệp Mân, hắn karate mạnh kinh người, ta đặt hắn 1 vạn…”



“Hừ ngươi biết cái gì, cái tên đối thủ nhìn cũng biết là cao thủ thứ thiệt vào ra chiến trường như cơm bữa, Diệp Mân chưa chắc đã thắng qua được hắn, ta đặt đối thủ của Diệp Mân 1 vạn.”

“Cái gì con mắt nào của ngươi thấy Diệp Mân không bằng tên kia? Ta đặt Diệp Mân 10 vạn.” Dương Phàm nghe có người đánh giá thấp Diệp Mân lập tức lên tiếng phản bác.

“Diệp Mân cái này thực lực cực mạnh, ta hoàn toàn tin tưởng năng lực của hắn, tới ta đặt đối thủ của Diệp Mân 10 vạn.” Một cái khác phú nhị đại trong lớp tên là Tô Văn cười lạnh một bộ xem rõ thế cục bộ dáng, tham gia vào đặt cược.

“Ngọa tào, ngươi đây là cái gì tin tưởng a! ngươi đây là tin tưởng hắn sẽ thua có được không a! Ta đặt Diệp Mân 1 vạn.” Trương Đại Sơn nghe vậy lập tức lên tiếng chửi mắng.

“Cái này Tô Văn vậy mà lại như vậy xem thường Diệp Mân, thật sự là không có cốt khí mà, đây là không đem tình cảm xem như xương chó vứt đi a. Tới, ta đặt đối thủ 5 vạn…” Một cái khác bạn học lên tiếng châm chọc, sau đó lựa chọn đặt cược đối tượng hoàn toàn làm cho cả lớp xuýt té ngửa.

“Ta đặt Diệp Mân…”

“Ta đặt đối thủ..”

“…”

Một đám hồ bằng cẩu hữu cứ như vậy nhao nhao đặt cược.

Thấy này Tiêu Minh là một mặt hí hửng bộ dạng, dự định chạy tới tham gia náo nhiệt, liền vừa chạy ra vừa hô lớn: “Ta đặt Diệp Mân…” Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết câu lập tức lỗ tai bị Lâm Yên Nhi kéo lại.

Lâm Yên Nhi mặt lạnh lùng nhìn hắn nói: “Ngươi đừng có mà chạy đi làm ta mất mặt.”

Hiển nhiên Lâm Yên Nhi là biết rõ Tiêu Minh tính cách tham tiền, cho nên không cho hắn tới tham gia náo nhiệt, miễn cho người khác nói nàng có người chông hư hỏng, khiến cho nàng mất mặt xấu hổ.

Tiêu Minh lập tức mặt đáng thương nhìn Lâm Yên Nhi, hắn chỉ là muốn kiếm chút tiền tiêu vặt thôi mà, không thể tạo điều kiện cho hắn lần này hay sao?

Nhưng hiển nhiên Lâm Yên Nhi không ăn hắn bộ này, không hề có ý định để cho hắn đi.

Thấy này Tiêu Minh chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, ngoan ngoãn đứng lại bên cạnh Lâm Yên Nhi miễn cho một hồi nàng lại phát tác. Hắn mắt vẫn lưu luyến nhìn về đang rôm rả đặt cược đám bạn học, bộ mặt tiếc nuối, rõ ràng một cái cơ hội kiếm tiền tốt như thế hắn vậy mà lại không được tham gia. Thượng thiên thật sự là bất công với hắn a!

Các tiền bối nói không sai, hôn nhân là mồ chôn hạnh phúc mà, hắn phát hiện từ sau khi lấy vợ, cuộc sống của hắn đang hướng về nơi tăm tối đi tới.

Mà đang cùng với Trần Hoàng giao thủ, Diệp Mân. Nghe một đám bạn học không hề quan tâm đến an nguy của hắn mà còn đem hắn ra làm trò đặt cược kiếm chát, hắn cái trán liền nổi gân xanh, hắn tự hứa với lòng, lát nữa xong chuyện, không thể lại mềm lòng. Nhất định phải cứng rắn đòi bọn này tiền hoa hồng. Không thể để hắn bạch bạch bỏ không công sức cho bọn này kiếm chác được.

Mà lúc nãy nãy giờ đứng quan chiến Kim Hoan Hoan cùng Sở Thơ Hàm cũng bị cảnh nhốn nháo của lớp 12 ban 3 làm cho há hốc cả mồm, các nàng là lần đầu tiên thấy có một cái lớp học kỳ hoa như vậy a, đem an nguy của bạn học ra làm trò đặt được, cái này đám người này lương tâm không có đau sao?



Nhưng rồi chợt Kim Hoan Hoan giống như là nhìn thấy trò vui như vậy, lậm tức khuôn mặt đẹp mỉm cười vui vẻ chạy đến nhập bọn với đám người, lớn tiếng gọi: “Ta nữa, ta nữa… Cho ta tham gia với a! Ta đặt cược Diệp Mân 20 Vạn…”

Cái này hành động của Kim Hoan Hoan lập tức khiến cho Sở Thơ Hàm bất đắc dĩ bụm mặt. Nàng vẫn biết là Kim Hoan Hoan thích tham gia náo nhiệt, nhưng đến tận mức độ này, ngay cả vệ sĩ của mình cũng bán, thật sự là khiến cho nàng cảm thấy bất đắc dĩ không biết phải nói sao cho phải a.

Trái ngược với đám người đám người đang tham gia náo nhiệt, hay Diệp Mân đang tính chuyện chia hoa hồng. Trần Hoàng hắn là không có thời gian đê ý tới những thứ này, hắn lúc này đã bị mồ hôi lạnh chảy ròng, chấn kính. Hắn vạn vạn không nghĩ bản thân mình là thiên tài võ đạo, lại còn nhặt được cơ duyên.

Nhưng là vậy mà giao đấu với một cái chỉ học một môn võ phổ thông người lại không có chút nào chiếm được thượng phong, đối phương thiên phú phải nói là thật sự là kinh người. Mỗi chiêu mỗi thức của đối phương đều là karate không giả, nhưng là lại uy lực kinh người người. Đối phương có thể đem karate luyện đến trình độ này thật sự là làm cho hắn cả kinh, thiên phú võ đạo nãy cũng không khỏi quá kinh khủng đi.

Đối phương hoàn toàn không có nội lực nhưng là thân thể uy lực chẳng thua kém các hoành luyện võ giả, mà mỗi chiêu mỗi thức đều sử dụng đến tình trạng lô hỏa thuần thanh ứng biến kinh người, làm hắn không dám có một chút phân tâm nào.

Hắn ẩn ẩn cảm giác chưa biết chừng, Diệp Mân hoàn toàn có thể dựa karate đánh vỡ giới giạn cơ thể, đạt đến trạng thái luyện từ ngoài vào trong, luyện ra nội lực tới. Nghĩ tới đây Trần Hoàng không khỏi lần nữa cả kinh, lập tức không dám có chút nào giữ lại bộc phát ra vượt xa lúc toàn toàn thịnh chiến lực, lấy đó để tìm cách đánh bại đội phương.

Thấy Trần Hoàng đột nhiên chiến lực gia tăng, Diệp Mân cũng đồng thời bộc phát lực lượng, không chừa cho Trần Hoàng một chút cơ hội đột phá nào.

Một lúc sau, sau một khoảng thời gian khi đám người đã đặt cược xong, mặt đất cũng bị 2 người chiến đấu đánh ra nhiều cái ổ gà. Chiết đấu bỗng nhiên có chuyển biến.

Diệp Mân sau khi gặp chiêu “Chấn Sơn Cước” của của Trần Hoang, hắn không lùi mà tiến, né qua một cước ẩn chứa nội lực của đối phương, sau đó thu hẹp khoảng cách, đứng vững cước bộ và một cái xoay eo, ra quyền, kình phong tương hỗ ẩn chứa sát cơ kinh người.

Trần Hoàng sắc mặt kịch biến, thu chân về, đứng tấn, đồng thời 2 tay đan chéo trước người, cả người giống như là một tòa ngọn núi lộ ra uy thế kinh người, sừng sững, dự định đón đỡ một quyền này, bởi vì hắn biến mình là lùi lại hay né tránh đều không kịp.

Lập tức quyền phong đánh tới, nhưng lúc sắp chạm tới cánh tay của Trần Hoàng, Diệp Mân lại biến chiêu. Nắm đấm hắn mở ra, thành hình dạng thủ đao nhưng khác ở chổ các ngón tay của hắn co lại, đây gọi là nửa nắm đấm. Sau đó 2 bên v·a c·hạm, nửa nắm đấm của Diệp Mân v·a c·hạm vào trên cánh tay Trần Hoàng phát là trầm thấp tiếng vang “Ầm…” Kình phong dâng lên.

Lúc này nội lực của Trần Hoàng không hề bị xao động thân thể vẫn vững như bàn thạch không hề dao động mảy may, thấy này Trần Hoàng lập tức lộ ra vui mừng, quả nhiên, “Bàn Sơn Thủ” của hắn là phòng ngự vô cùng kiên cố, nhưng mà quyền của Diệp Mân vẫn chưa kết thúc, chỉ thấy lúc này hắn nửa nắm đấm nắm lại tiếp tục đẩy tới. lần này v·a c·hạm một cỗ lớn lao kình lực xông tới, lần này lực v·a c·hạm đâu chỉ là gấp đôi vừa nãy.

Trần Hoàng như là bị xe con tông phải, cả người lập tức xao động run rẩy, thế tấn có chút không vững, nội lực là bị xao động đến kịch liệt. hắn sắc mặt kịch biến, nhưng thế đòng công kích vẫn chưa dừng tại đây. Diệp Mân tiếp tục dẫm chân lao tới, cánh tay ra quyền đồng thời gập lại hình thành thế cùi chỏ, kết hợp xoay người gần 90 độ, cả người lao vào cùi chỏ đánh ngay vào giữa vào 2 tay của Trần Hoàng.

Lúc này Trần Hoàng là không thể chịu nổi được nữa, nội lực sử dụng để hình thành chiêu thức b·ị đ·ánh tan, thế thủ lập tức b·ị đ·ánh tan, kình lực lập tức xâm nhập vào trong cơ thể tứ ngược khắp người, chấn động ngũ tạng, lục phủ xao động. Hắn bị kình lực đánh bay ra ngoài, đồng thời một ngụm lão huyết phun ra, sau đó rơi xuống dưới đất, không dậy nổi, hiển nhiên là tổn thương không nhẹ, hoàn toàn đánh mất chiến lực.

Đến lúc này thì thắng bại đã rõ, đám người thắng cược lập tức reo hò vui xướng, trong đó bao gồm cả Kim Hoan Hoan, mặc dù trong đó người thua là vệ sĩ của nàng. @@ =)) (^_^)

Một lúc sau có xe cứu thương đến chở Trần Hoàng đi, trận này nháo kịch cũng đến đây là kết thúc, Kim Hoan Hoan vui vẻ chạy tới cùng Sở Thơ Hàm khoe chiến tích mười vạn nàng vừa kiếm được. Cái này lập tức làm Sở Thơ Hàm đỏ mắt xấu hổ, bước nhanh rời đi, dự định làm như không có, quen biết Kim Hoan Hoan. Đã vậy Kim Hoan Hoan vẫn không có tự hiểu lấy, vẫn vui vẻ chạy khoe chiến tích một bộ c·hết đạo hữu không c·hết bần đạo bộ dáng.

Diệp Mân lao vào trong đám người cược thắng đòi tiền chia hoa hồng 10% tên nào không chịu nôn ra hắn chỉ đơn giản bóp tay răng rắc là mọi người đều lấy mặt tươi cười đưa tiền cho hắn.

Tiêu Minh thì nhìn đám người vui vẻ kiếm tiền, một bộ dáng tiếc nuối thở dài, cũng không có để ý Lâm Yên Nhi đã rời đi từ lúc nào.