Chương 11: Trần Hoàng Muốn Trang Bức
Tiêu Minh cảm thấy thời gian cũng đã đủ, định chào tạm biệt 2 người để trở về đón nhận sự tung hô của lũ bạn học. Đúng lúc này còn chưa kịp mở miệng nói, đột nhiên một cái giọng nam vang lên.
“Hoan Hoan, Thơ Hàm!... các ngươi đây là đang làm gì a?” Trần Hoàng từ phía sau lưng 2 nàng, vừa đi tới, vừa lên tiếng chào hỏi.
Nghe thấy giọng người quen cả Sở Thơ Hàm và Kim Hoan Hoan đồng thời hơi quay người lại xem xét. Nhìn thấy là bia đỡ ca đến, Kim Hoan Hoan nhất thời vui mừng đồng thời trong lòng lại toát lên một cái chủ ý xấu.
Chờ Trần Hoàng tới gần, Kim Hoan Hoan liền lên tiếng tố cáo nói: “Ah! Bia đỡ ca, ngươi rốt cuộc cũng đã tới, nhanh nhanh ở đây có một tên lão tài xế muốn tiếp cận Thơ Hàm tỉ, ngươi nhanh đi giáo huân hắn a.”
Sở Thơ Hàm nghe vậy liền trừng mắt lớn tiếng quát mình khuê mật: “Hoan Hoan! không được vô lễ.”
Bị gọi là bia đỡ can Trần Hoàng cũng không để ý lắm, hiển nhiên bị gọi là bia đỡ đã thành quen. Ngược lại ở đây có chuyện càng khiên hắn để ý hơn là, vậy mà có người lại dám tiếp cận Sở Thơ Hàm. Phải biết hắn mặc dù chỉ là một cái vệ sĩ nhưng mà ngay lúc vừa gặp mặt hắn đã nhận định rằng Kim Hoan Hoan cùng Sở Thơ Hàm chính là “nữ nhân của hắn”.
Lúc này lại thoát ra một cái tên nam sinh muốn tiếp cận nữ nhân của hắn, hắn sao có thể nhịn? Trần Hoàng quan sát cái kẻ thường thường không có gì lạ Tiêu Minh, dự định lát nữa sẽ đánh gãy cái chân nào của Tiêu Minh, thuận tiện thể hiện uy phong của mình trước mặt các vị tiểu thư, để con đường leo lên giường của hai vị tiểu thư sẽ trở nên ngắn hơn đây.
Đúng vậy cái tên Trần Hoàng này chính là cha của Sở Thơ Hàm vửa thuê được về làm vệ sĩ cho Sở Thơ Hàm thông qua sự giới thiệu của một người quen, thấy bảo hắn là một đặc chủng binh xuất ngũ, gia nhập vào q·uân đ·ội từ mấy năm trước đã từng tham gia rất nhiều chiến dịch. Nói chung là một người mạnh mẽ, làm vệ sĩ rất đủ thực lực.
Nhưng mà cha của Sở Thơ Hàm, Sở Vân Hùng nào biết mình đây là đang đưa dê vào miệng cọp. bởi vì Trần Hoàng hắn mặc dù là rất có thực lực nhưng mà lại là một cái tên háo sắc, gặp cái vị nữ nào đều yêu. Nói chung là một cái tên nhân vật chính “đối với người con gái nào cũng yêu thật lòng” trong truyền thuyết.
Cho nên giao con gái cho loại người như Trần Hoàng bảo vệ, hắn đã chú định là mất đi đứa con gái này cho người khác.
Trở lại chuyện chính, Trần Hoàng đang quan sát Tiêu Minh, Tiêu Minh cũng không ngần ngại quan sát hắn. Đợi đến gần Trần Hoàng mới bước ra phía trước khoanh tay trước ngực, lớn tiếng khiêu khích:
“Yo! ở dâu thoát ra một cái dã cẩu, vậy mà dám đối với đại tiểu thư nhà chúng ta có ý đồ, ngươi là ngại mình sống lâu sao?”
Nghe được khiêu khích như vậy, Tiêu Minh vẫn làm mặt mỉm cười đáp: “Vị Tiên Sinh này, ngươi là hiểu lầm, ta tự biết thân phận của ta, nào dám đối với tiểu thư nhà ngươi có ý đồ đây.”
Trần Hoàng có chút bất ngờ, dĩ vãng mấy cái kia ác thiếu bị hắn khiêu khích như vậy đã nổi điên tiến lên cùng mình gây sự, sau đó hung hăng bị hắn giáo huấn một trận. Nhưng mà cái người này chuyện gì xảy ra, vậy mà lại tự nhận là bản thân mình thấp kém không xứng làm quen với tiểu thư nhà mình. Vậy Tiếp theo hắn nên làm sao tự xử a, hắn cũng không thể tự nhiên đi đánh một cái người mặt tươi cười đi.
Nhưng hắn cũng thể cứ vậy mà dừng lại, nếu không hắn cố ý xuất hiện ở đây thành không công sao? Cho nên Trần Hoàng hừ lạnh, cố ý khiêu khích nói: “Hừ! Hóa ra là một cái sợ hàng. Nhưng cũng xem như là tự biết mình, ông đây hôm nay tâm tình tốt, tha cho ngươi một lần, lần sau nếu thấy tiểu thư nhà ta nhớ phải đi đường vòng đi.”
Cuồng, rất cuồng, cái tên Trần Hoàng này giọng điệu cuồng vô lối. Hắn chính là cuồng như vậy, một thân bản lĩnh của hắn cho phép hắn cuồng. Dĩ vãng toàn là hắn dùng bản lĩnh của mình chà đạp người khác nên hắn không hề sợ ai có thể làm khó hắn. Hắn là một thiên tài võ đạo, đồng lứa ai có thể làm khó hắn?
Tiêu Minh thì là nghe được Trần Hoàng khiêu khích chính mình lập tức đầu đầy “?”. Nội tâm Tiêu Minh thầm nghĩ : ‘Người gì a! đây là tiếng người sao? Ta đã cố ý nhún nhường vậy mà vẫn cứ cắn mãi nhục mạ ta không thả. Bây giờ nếu ta rời đi chẳng phải thật sự trở thành sợ hàng sao? Nhưng nếu ở lại thì chính là đang cùng với hắn tuyên chiến, cái này hình như là có chút rắc rối a! Phải làm sao mới tốt đây?’.
Mà trong lúc mọi người đang giằng co ở đây thì ở một bên khác cách đây khá xa cũng có một đám người khác đang chú ý đến động tĩnh nơi này. Cái nhóm nhỏ này chính là đám người Cao Tường một trong tứ đại ác thiếu của trường học, cũng là một trong những người theo đuổi Sở Thơ Hàm. Nhà hắn kinh doanh thời trang, có vô số chuỗi cửa hàng cũng xem như là có chút danh tiếng trong ngành nghề này. Vì lão cha nhà hắn là chủ tịch thân gia mấy tỉ cho nên là hắn cũng không bao giờ thiếu tiền.
Lúc này hắn đang cùng mấy tên tiểu đệ quan sát đám người Tiêu Minh, bọn hắn đã để ý đến chỗ lúc mà Tiêu Minh bắt đầu tiếp cận trò chuyện với Sở Thơ Hàm. Lúc này một tên tiểu đệ lên tiếng nói:
“Thiếu gia cái tên nhóc kia vậy mà lại dám tiếp cận Sở tiểu thư, có cần hay không lát nữa tan học chặn đường đánh hắn một trận cảnh cáo.” Tên Tiểu đệ này tên là Ngô Xương, là một tên chó săn đi theo Cao Tường kiếm ăn. Lúc này hắn cảm thấy cơ hội lập công của mình đến cho nên gấp rút biểu hiện mình.
Nhưng đáp lại hắn lại là một cú vả vào đầu từ Cao Tường. Cao Tường tức giận nhìn đàn em của mình, mắng: “Đồ ngu! Không thấy nãy giờ ta không có lên tiếng sao? Nếu như có thể giải quyết dễ dàng như thế thì ta còn phải ngồi đây sao? Còn cần ngươi phải nhắc sao?”
“Ah! Xin lỗi!... Xin lỗi thiếu gia là ta sai rồi. Tên kia chẳng lẽ là thiếu gia ngưu bức của nhà nào sao.” Ý thức được mình sai lầm, Ngô Xương lập tức rối rít nhận lầm, đồng thởi không quên hỏi chút nguyên do.
Cao Tường nhìn quanh đám tiểu đệ ngu ngốc của mình, nội tâm thầm gào thét sao tiểu đệ của hắn toàn một lũ kém hiểu biết như vậy, thật sự là làm mất mặt một đại nhân vật như hắn a! Cho nên hắn cũng chú ý giải thích cho mấy tên tiểu đệ nhà mình, tránh để sau này ra ngoài đắc tội với người không nên đắc tội:
“Tên kia hắn không ngưu bức nhưng là bạn của hắn ngưu bức có hiểu không?”
Nhìn lại một vòng đám tiểu đệ, vẫn như cũ thấy cả đám lộ ra biểu cảm không hiểu chuyện gì xảy ra. Cao Tường liền thở dài một hơi, hắn đã từ bỏ đối với đám ngu ngốc này ôm hy vọng. Hắn tiếp tục giải thích:
“Tên kia là Tiêu Minh lớp 12 ban 3, mà các ngươi có biết lớp 12 ban 3 mang ý nghĩa gì sao? Đó là cái lớp quái thai a! Con gái trong lớp đó thì cũng chỉ là xuất thân bình thường. Nhưng mà đám con trai thì khác, trong đám con trai 12 ban 3 có một vòng tròn gồm toàn những công tử ca khét tiếng, cả trường này không ai dám trêu chọc.”
“Cái tên Tiêu Minh kia mặc dù chỉ là gia cảnh bình thường nhưng lại chơi thân với đám kia, hay nói cách khác hắn mặc dù không phải phú nhị đại nhưng cũng là thành viên của cái vòng tròn kia. Thường xuyên cùng đám bạn của hắn tham gia các tụ hội của giới nhà giàu, nên trong mắt những phú nhị đại như ta, hắn cũng được tính là một người của xã hội thượng lưu, mà lại địa vị không thấp hơn đám bạn của hắn.”
Nói đến đây Cao Tường ngồi xổm xuống, mở hai tay ra làm điệu bộ bất đắc dĩ, tiếp tục thở dài một hơi: “Cho nên cái tên Tiêu Minh này chúng ta không chọc được, chọc vào hắn chính là chọc vào tổ kiến lửa cùng toàn bộ công tử ca của 12 ban 3 là địch. Hậu quả không dám tưởng tượng nổi a!”
Nghe đến đây Ngô Xương cùng mấy tên tiểu đệ khác của Cao Tường mới bừng tỉnh đại ngộ. Chẳng trách cảm thấy hôm nay thiếu gia nhà mình có điểm lạ, không có ngay từ đầu tiến lên gây chuyện. Hóa ra là gặp phải người không chọc nổi a!
Bất chợi Ngô Xương chợt nhớ tới cái gì, vội vàng nói: “Đợi đã thiếu gia cái tên Tiêu Minh này ta hình như có nghe nói qua, không phải là mấy ngày trước Hoàng Thiếu Đông vừa câu được một người bạn gái tên là Vân Nhã ở lớp 12 ban 3, nghe nói là bạn gái của một cái người tên là Tiêu Minh… Chẳng lẽ chính là hắn? Nếu vậy thì hắn cũng đâu có lợi hại lắm a?”
“Đồ ngu!” Cao Tường lại tức giận cho tên tiểu đệ một cái vả đầu: “Chuyện như vậy ngươi tưởng ta không biết sao? Nhưng ngươi có biết không là thực chất thì con bé Vân Nhã kia và Tiêu Minh hắn không hề chính thức là người yêu, bọn hắn chỉ là từ cấp 2 chơi với nhau có chút thân thiết mà thôi.”
“Mặc dù bọn hắn lẫn nhau có chút tình cảm nhưng mà chưa từng tỏ tình, chưa từng là người yêu. Mà đã không là người yêu thì về tình về lý Tiêu Minh hắn hoàn toàn không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của con bé kia. Cho nên hắn hoàn toàn không có lý do gì đi gây chuyện với tên Hoàng Thiếu Đông kia. Điều này cũng cho thấy hắn là một người tôn trọng nguyên tắc.”
Quay đầu lườm một cái Ngô Xương, Cao Tường trầm giọng đạo: “Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là ai cũng có thể đem chuyện này ra trêu tức hắn. các ngươi có điều không biết mới cách đây mấy ngày, cái tên ngu ngốc Hoàng Thiếu Đông kia huênh hoang đến 12 ban 3 nói chuyện yêu đương thân mật với con bé kia trước mặt Tiêu Minh.”
“Kết quả hắn bị bạn của Tiêu Minh là Diệp Mân đánh cho bầm dập một trận, còn bị t·rấn l·ột tiền, khổ không thể tả. Đây còn may là Tiêu Minh hắn chỉ muốn phát tiết chút thôi, chứ không hề thật sự muốn trả thù nếu không hiện tại chỉ sợ cái tên ngu ngốc kia vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, chứ không đơn giản chỉ là bầm dập thôi.
Nghe đến đây đám tiểu đệ liền gật đầu tỏ ý đã hiểu rõ. Nói đùa!… đã nói đến đến đây rồi mà bọn hắn còn không hiểu được Tiêu Minh không thể chọc thì thật sự là đầu bị lừa đá. Cho nên bọn hắn tiếp tục yên lặng cùng với Cao Tường quan sát động tĩnh bên phía đám người Tiêu Minh.
Cao Tường cũng không có tiếp tục để ý đến đám tiểu đệ. Một bên vừa quan sát đám người Tiêu Minh, một bên vừa suy nghĩ đối sách tiếp cận Sở Thơ Hàm. Hắn không nghĩ tới rằng Tiêu Minh cũng muốn tiếp cận Sở Thơ Hàm, nhưng xem ra đối với hắn cũng không phải chuyện quá xấu. Chỉ cần Cao Tường hắn không chủ động cùng Tiêu Minh gây sự thì chẳng sao cả.
Mọi người bằng bản lĩnh tán gái, chỉ xem ai cao tay hơn mà thôi. Nếu Tiêu Minh có thể vượt qua hắn tán đổ Sở Thơ Hàm vậy thì chứng tỏ bản lĩnh Cao Tường hắn không bằng Tiêu Minh. Cái này trận tán gái thua, Cao Tường hắn nhận phục.
Trở lại chuyện chính.
Ngay giữa lúc Tiêu Minh đang phân vân xem liệu có nên từ bỏ tôn nghiêm của mình hay không thì đột ngột một giọng nữ vang lên từ phía sau: “Tiêu Minh, ngươi đây là đang làm gì?”
Đám người để ý lại nhìn, thấy một người con gái vô cùng xinh đẹp bước tới bên người Tiêu Minh. Người con gái này cực kỳ xinh đẹp, so với tất cả mỹ nhân mà Trần Hoàng đã từng gặp qua là xinh đẹp hơn rất nhiều, đây là một mỹ nhân đạt đủ 10 điểm về sắc đẹp. Mà người con gái này không phải ai khác chính là Lâm Yên Nhi.
Lâm Yên Nhi từ đằng xa từ đầu đã thấy được Tiêu Minh tiếp cận Sở Thơ Hàm. Nàng vốn dĩ chẳng muốn xen vào chuyện này, nhưng ngặt một nỗi đám bạn học nữ cứ một mực dò hỏi nàng “tại sao Tiêu Minh lại đi tiếp cận với Sở Thơ Hàm, lại còn nói chuyện rất thân mật như vậy.” Hết cách rồi lần này nếu nàng không ra mặt sẽ bị người khác nghi ngờ thân phận người vợ của nàng.
Tiêu Minh nhìn thấy Lâm Yên Nhi tiến tới, trong lòng thầm hô to ‘phiền phức rồi!’. Quả nhiên lúc đi ngang qua Tiêu Minh nàng nhỏ giọng nói: “Ngươi lại dám trước mặt ta, ở ngay trước mặt các bạn học đi tiếp cận nữ nhân khác, lát trở về biết tay ta!”
Nghe vậy Tiêu Minh mồ hôi lạnh chảy ròng, hắn âm thầm vì chính mình lau mồ hôi lạnh, rất sợ lát nữa trở về cô nàng tiểu thư này bạo phát tính khí h·ành h·ạ mình. Thậm chí Tiêu Minh muốn hô to “liệu bây giờ ta quỳ xuống xin tha thứ có còn kịp không?” Nhưng nghĩ đến đám cẩu bằng hữu đang ở một bên khác xem kịch, hắn lại đem ý nghĩ này dằn xuống.
Nói đùa nếu bây giờ hắn thật làm như thế thì sẽ trở thành vết nhơ vạn năm rửa không sạch. Sẽ là chủ đề bàn chuyện phiếm của đám bạn học đến hết năm học a!
Bỏ qua Tiêu Minh, Lâm Yên Nhi giữ khuôn mặt mỉm cười thân thiện đối với đám người Sở Thơ Hàm cúi người chào hỏi: “Chào mọi người, không biết là Tiêu Minh hắn có gây phiền phức gì cho mọi người không a.”
Mặc dù có chút kinh ngạc người mới tới vậy mà sinh đẹp lấn át mình nhưng Sở Thơ Hàm cũng kịp lấy lại tinh thần, vội vàng muốn vì Tiêu Minh giải thích. Nhưng không đợi Sở Thơ Hàm kịp mở lời, Trần Hoàng đã c·ướp vọt lên trước một bước đối với Lâm Yên Nhi đưa tay ra mỉm cười nói: “Chào ngươi, ta tên là Trần Hoàng, hân hạnh được làm quen với ngươi.”
Giống như lần đầu gặp Sở Thơ Hàm cùng Kim Hoan Hoan, hắn lần này vừa gặp Lâm Yên Nhi cũng lập tức nhận định đây là “nữ nhân trời định của mình”. Này chính là “nữ nhân của hắn” a! mà đã là “nữ nhân của hắn” vậy thì nhất định phải biểu hiện thật tốt bản thân mình lưu lại một chút ấn tượng tốt nha.
Nếu như cái suy nghĩ này để cho Tiêu Minh biết được nhất định sẽ hung hăng khinh bỉ hắn một phen: “Uy ngươi có biết xấu hổ không a! chẳng lẽ tất cả mỹ nữ trên đời đều là nữ nhân trời định của ngươi sao?”
Nhưng dù vậy chắc chắn Trần Hoàng cũng sẽ cuồng vọng mà đáp rằng: “Chính là như vậy!...”
Trở lại chuyện chính. Thấy Trần Hoàng tiến lên chào hỏi, Lâm Yên Nhi làm sao không biết là Trần Hoàng nghĩ gì? Chẳng phải là muốn tiếp cận nàng hay sao? Chuyện này nàng đã vô cùng quen thuộc. Cho nên nàng vẫn giữ khuôn mặt tươi cười mà cúi đầu thi lễ một cái đồng thời nói:
“Xin lỗi quên không tự giới thiệu. Ta tên là Lâm Yên Nhi là vợ đã cưới gả đàng hoàng của Tiêu Minh, cho nên chuyện cùng nam nhân khác quen biết, thứ lỗi ta làm không được. Chồng của ta cũng không thích như vậy.”
“Cái gì!” lần này cả ba người Sở Thơ Hàm đồng thời lớn tiếng kêu lên, bọn họ thật không thể tưởng tưởng một mỹ nhân mười phân vẹn mười này vậy mà lại đã có chồng. Mà chồng nàng không ai khác lại chính là cái người tên là Tiêu Minh trước mặt, thường thường không có gì lạ này.
‘Chẳng trách hắn nhìn thấy bọn ta mà ánh mắt vẫn chính kinh như vậy. Hóa ra là bởi vì hắn đã có một người vợ vô cùng xinh đẹp như vậy rồi.’ Sở Thơ Hàm cùng Kim Hoan Hoan đồng thời nghĩ thầm.
Nhìn thấy cả ba người lớn tiếng kinh ngạc như vậy Tiêu Minh trừng lớn mắt, nội tâm thầm mắng : ‘Uy! Các ngươi đây là ý gì a? là xem thường ta có phải không, là cho rằng ta không thể nào có thể có vợ đẹp có phải không a?’
Quyết định không muốn để cho những kẻ xem thường mình này dễ chịu, Tiêu Minh lập tức tiến lên tay phải khoác lên ôm lấy Lâm Yên Nhi vào lòng ngực, sau đó đạo: “Đúng vậy đây chính là vợ của ta, nếu như các ngươi có nghi ngờ ta có thể lấy giấy đăng ký kết hôn ra cho các ngươi xem.”
Dừng một chút Tiêu Minh nhìn sang Trần Hoàng, nói tiếp: “Vị tiên sinh này xin mời tự trọng đừng có tùy tiện cùng vợ của người khác bắt chuyện làm quen có được không. Mặc dù ta biết là vợ của ta rất xinh đẹp, rất có lực hấp dẫn, nhưng cũng xin ngươi kiềm chế đi có được không a.”
“Ngươi!...” Trần Hoàng căm tức nhìn Tiêu Minh, hắn không nghĩ tới cực phẩn mỹ nhân khó khăn lắm mới gặp được. “Nữ nhân của mình” vậy mà lại bị cái tên điếu ti trước mặt làm bẩn. Cộng với trước đó tên này cố ý tiếp cận 2 “nữ nhân khác của mình” vốn đã muốn giáo huấn một trận.
Giờ đây hắn sao có thể nhịn được nữa. Quyết định lập tức phải giáo huấn Tiêu Minh một trận, để các “nữ nhân của hắn” biết ai mới là chân mệnh thiên tử của các nang. Ai mới là người đàn ông mạnh mẽ đủ sức bảo hộ yên thương các nàng cả đời.