Chương 13: Pháp Khí Hay Không?
Tối hôm đó tại biệt thự nhà Sở Thơ Hàm.
Giờ khắc này Sở Thơ Hàm cùng mình khuê mật là Kim Hoan Hoan đang vừa xem tivi vừa trêu đùa nhau hoàn toàn không có lo lắng cho Trần Hoàng, “bia đỡ” của bọn hắn vừa mới bị người đánh nhập viện lúc sáng xong.
Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, người nữ giúp việc vội vàng tiến đến mở cửa. Chỉ thấy một thân chật vật bộ dáng Trần Hoàng bước vào trong nhà, hắn hôm nay thật sự là bị mất hết mặt mũi.
Hắn thân là một người luyện võ chính tông, tu luyện ra nội lực vậy mà lại đánh không lại cái người tập võ karate không hề có một chút nội lực nào.
Cũng may là đối phương hạ thủ lưu tình, đối với lực đạo khống chế tinh thuần nếu không hắn đoán chừng là thân phụ trọng thương khó có thể khôi phục được, nào có được như bây giờ chỉ mới một cái buổi chiều đã có thể khôi phục lại về đỉnh phong trọng thái, chỉ là hiện tại đang chán nản nên nhìn có chút chật vật mà thôi.
Nhìn thấy Trần Hoàng đi vào đang vui vẻ cùng khuê mật nhà mình chơi đùa, Sở Thơ Hàm lập tức xụ mặt lại, nàng không vui nói: “Còn biết trở về sao? Cậy mình có chút võ công, ra ngoài tùy ý làm bậy, q·uấy r·ối vợ của người ta, bắt nạt người khác, bây giờ đáng đời ngươi bị người khác dạy dỗ.”
Kim Hoan Hoan vội vàng đồng thời phụ họa: “Ha ha ha ha!… Trần Hoàng ngươi thường ngày khoe khoang mình là võ công cao cường, là đặc chủng binh xuất ngũ, nhưng là giờ thì sao? Chẳng phải là bị một tên học sinh đập cho ra bã? Ha ha ha ha!... c·hết cười ta rồi, ha ha ha ha!...”
Kim Hoan Hoan lời nói chẳng kiêng nể gì cả, một bộ chỉ vào Trần Hoàng cười ha hả, trêu tức bộ dáng. Nàng tính tình chính là vậy, miệng đầy tàu hỏa, thích nhất trêu chọc người khác.
“Ta!...” Trần Hoàng muốn phản bác nhưng hắn đau khổ phát hiệt hắn chẳng có lời nào để phản bác lại những lời này cả, dù sao sự tình đúng thật là như các nàng nói, mà việc này gây nên đều là do hắn mà ra, người ta đã muốn nhún nhường, nhưng là tại hắn cường thế đã quen cứ tiến lên muốn gây chuyện nên cuối bị nhận lấy quả đắng. Hắn giờ khắc này mới hiểu thế nào gieo gió gặt bão.
Nhưng chuyện này hôm nay đối với hắn sỉ nhục hắn không định cứ thế mà bỏ qua đi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đem bãi tìm trở về.
Nhìn thấy Trần Hoàng có vẻ khó xử, Sở Thơ Hàm nhất thời thở dài, dù sao người này cũng là vệ sĩ của nàng là cha nàng tốn giá cao từ chỗ người quen mời về, nên nàng cũng không quá nhẫn tâm để hắn quá mất mặt xấu hổ.
Sở Thơ Hàm ngăn lại đang ở cười đùa Kim Hoan Hoan, nói ra: “Thôi!... xét thấy ngươi là lần đầu tiên phạm phải lỗi lầm như vậy, chuyện này ta có thể cho qua, nhưng ngươi phải giúp ta chưởng nhãn một vật.”
Nói rồi Sở Thơ Hàm từ trong túi xách lấy ra một vật, nếu như Tiêu Minh ở đây thì hắn có thể ngay đầu tiên nhận ra đó chính là dây chuyền ngọc phật mà sáng hôm nay hắn đưa cho Sở Thơ Hàm.
Sở Thơ Hàm trong lúc Trần Hoang đang nằm viện chờ hồi phục này, cũng không có rảnh rỗi, nàng liên hệ với cha mình hỏi chuyện đạt được kết quả là cha nàng không hề biết gì về chuyện khối ngọc phật này, cũng không phải là hắn đem bỏ trên người nàng. Cho nên lúc này Sở Thơ Hàm đã cơ bản xác nhận dây chuyền ngọc phật này không phải rơi ra từ trên người nàng.
Sau đó cha nàng và Kim Hoan Hoan cũng hỗ trợ gọi tới mấy người chuyên gia giáp định bảo vật tới giám định, nhưng là cũng không có giám ra định nó là pháp khí cái gì, hay có nào chỗ bất thường tới.
Tất cả chỉ bảo là mặc dù đây chỉ là đây chuyền ngọc phật bình thường, nhưng là khối ngọc này được chạm khắc thành hình quan âm bồ vô cùng tỉ mỉ và chi tiết, cho nên chắc chắn là xuất phát từ đại sự chạm khắc chi thủ, là một thứ có giá trị không nhỏ. Bọn họ đều khuyên nàng nên bảo quản kỹ càng cẩn thận thứ này, đây là một kiện tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.
Đạt được kết quả này Sở Thơ Hàm vô cùng là thất vọng, nếu không phải là pháp khí vậy nàng cần cái này làm gì a? Nhà nàng cũng không thiếu chút tiền này, chỉ là một kiện đồ trang sức mà thôi cũng không lộ ra quý giá như vậy.
Nhưng nàng cũng không muốn cứ thế từ bỏ, chợt nghĩ đến Trần Hoàng hắn suốt ngày khoe khoang hắn có bao nhiêu lợi hại, là người luyện võ trong võ lâm, pháp khí chứng kiến qua là rất nhiều. Cho nên nàng ôm muốn thử một lần tâm tình, muốn nhờ Trần Hoàng xem xét dây chuyền ngọc phật này có chỗ nào bất phàm.
Mà thấy Sở Thơ Hàm động tác, Kim Hoan Hoan cũng là rất thức thời ngậm miệng lại, bát quái nàng rất muốn biết được cái này đây chuyền có gì không đơn giản địa phương.
Trần Hoàng tiếp nhận dây chuyền ngọc phật, ngồi xuống ghế, chăm chú quan sát một hồi. Hắn thấy tượng quan âm bồ tát được chạm khắc cực kỳ tỉ mỉ, cho nên cảm thấy có thể chăm chú quan sát một hồi.
Cả phòng khách nhất thời trầm mặc xuống tới, 2 nàng đại tiểu thư đang chăm chú quan sát từng hành động. biểu lộ của Trần Hoàng muốn từ trên mặt hắn nhìn ra một chút gì.
Một lúc sau Trần Hoàng bỗng nhiên phá lên cười, phá vỡ sự trầm mặc lúc này trong phòng. Hắn biểu lộ cười cợt nhìn về phía Sở Thơ Hàm, nói: “Đại tiểu thư của tôi ơi, ngươi có phải hay không là bị người ta lừa rồi? thứ này rõ ràng chỉ là một cái đồ trang sức bình thường mà thôi, là ai theo ngươi nói đây là pháp khí, đây là đang dự định lừa gạt ngươi a.”
Được kết quả này, Sở Thơ Hàm mặc dù có chút thật thất vọng, nhưng cũng cảm thấy không ngoài dự liệu, dù sao cũng là nhiều chuyên gia như vậy giám định qua, lúc này chỉ là ôm chút tâm lý may măn để Trần Hoàng hỗ trợ mà thôi.
Nhưng Kim Hoan Hoan nhìn thấy khuê mật của mình bị Trần Hoàng cười cợt, là không nhịn được. Nàng không phục nói: “Dựa vào cái gì ngươi nói không phải pháp liền không phải là pháp khí rồi? biết đâu đây chỉ là một kiện ẩn tàng rất sâu pháp khí đây? Dù sao ta thấy cái này tượng dây chuyền ngọc phật rất là thần bí.”
Nhìn thấy Kim Hoan Hoan như thấy không phục, Trần Hoàng cười cợt lắc đầu, cảm thấy lúc đầu bị nàng chế giễu mất mặt sự tình cũng đã tìm về được mặt mũi. Hắn cưới đáp: “Ta là gặp qua rất nhiều pháp khí, đối với pháp khí rất là hiểu rõ, tất cả hoặc nhiều hoặc ít đều có linh lực ba động, nhưng thứ này là không có.”
“Thứ 2, để có thể nội uẩn được pháp lực tất cả pháp khí đều phải được chế tạo từ các loại tài liệu đặc biệt, nhưng thứ này mặc dù được điêu khắc rất tinh xảo, là xuất phát từ đại sư chi thủ, nhưng là tài liệu chỉ là bình thường ngọc phí thúy giá trị cũng không cao, nên nó không thể nào nội uẩn được pháp lực.”
Dừng một chút, hắn nhìn về phía đang mặt khó chịu Kim Hoan Hoan trêu cợt nói: “Cho nên thứ này không thể nào là pháp khí được”
Nhìn xem biểu lộ không phục hai nàng, hắn cười cợt nắm tượng quan âm ở trong tay, đồng thời nói ra: “Kỳ thật ta có biện pháp phân biệt pháp khí, đó là thử đem nó phá hủi, nếu như nó là pháp khí chắc chắn sẽ tự động làm ra phản kháng, đến lúc đó thật giả liền rõ ràng.”
Nói rồi hắn không đợi 2 người lên tiếng ngăn cản, lập tức nắm tay dùng lực, muốn đem cái này tược phật bóp nát. Chỉ là một cái đồ trang sức mà thôi, hắn đền được, hắn chỉ là muốn cho hai vị tiểu thư hoàn toàn chịu phục mà thôi.
Sở Thơ Hàm nhìn này muốn ngăn cản, bởi thứ này không phải của nàng, nàng chỉ là hiếu kỳ một chút mà thôi, nếu làm hỏng không có trả lại cho người ta làm sao bây giờ?
Nhưng lúc này một chuyện kỳ quái liền phát sinh, chỉ thấy nắm tay trần hoàng vừa nắm lại ý đồ đem ngọc phật hủy diệt, đột nhiên trên ngọc phật bõng nhiên phát ra chói lòa kim quang, từ trong tay Trần Hoàng chiếu rọi ra ngoài, đồng thời một cỗ cự lực ép ra, đem nắm tay của Trần Hoàng cưỡng ép mở ra, sau đó dây chuyền ngọc phật thoát ra ngoài lơ lửng ở trên không khoảng 2 mét, ở giữa Trần Hoàng và 2 cô nàng tiểu thư.
Lúc này bề ngoài tượng quan âm đã không có là một màu xanh phỉ thúy, mà đổi lại là một màu trắng trong suốt tựa như là tuyết liên, không biết là cái chất liệu gì, nhưng không ngăn được nó tỏa ra sự thần thánh và cao quý.
Lúc này nó không chỉ lơ lửng giữa không trung, mà bên ngoài còn hiển hóa ra một cái hư ảnh quan âm bồ tát đang ngồi xếp bằng trên liên đài tĩnh tọa, cao hơn một mét. Hư ảnh mặc dù trong suốt nhưng lộ ra thánh khiết cùng siêu nhiên.
Không chỉ là Trần Hoàng, mà ngay cả Sở Thơ Hàm cùng Kim Hoan Hoan giờ phút này cũng kinh ngạc cằm suýt rơi xuống đất. Bây giờ đến cả kẻ ngu xi cũng thừa biết thư này chắc chắn là một kiện phát khí.
Trần Hoàng chỉ cảm thấy mặt mình bỗng dưng nóng bỏng, tựa như là có ai đang ba ba đánh mặt hắn. Hắn thật không nghĩ tới, vậy mà để cho Kim Hoan Hoan đoán bừa trúng, đây thật sự là một kiện ẩn tàng rất sâu pháp khí. Thật sự là khiến cho mặt hắn nhịn không được thấy đau.
Nhưng chưa dừng lại ở đó. Mặc dù hư ảnh quan âm vẫn như cũ nhắm mắt thiền định, nhưng phía trước người chợt hình thành lên một giọt nước từ linh khí bên trong ngọc phật, giọt nước được bao bọc bởi bạch quang thuần khiết, tựa như thu thủy từ cửu thiên chi trung ha xuống.
Trần Hoàng lúc này sắc mặt đại biến, hắn nhận ra kiện pháp khí này đang hình thành công kích nhắm về phía hắn công kích. Đây chính là cái mà hắn gọi là bị động tự vệ của pháp khí. Hắn lông tơ dựng lên, cảm thây nguy h·iếp sắp ập tới, liền điên cuồng vận chuyển nội lực, hình thành “Bàn Sơn Thủ” ý đồ chống lại một kích này bởi vì hắn biết mình đã bị khóa chặt, trốn là không thể nào thoát được.
Chợt giọt nước lóe lên bạch quang hướng về phía Trần Hoàng đâm tới, “ầm” một tiếng v·a c·hạm lên trên cánh tay Trần Hoàng, giọt nước hóa thành bạch quang tán ra, xâm nhập vào cơ thể hắn, phá tan nội lực phòng ngự của hắn. Đồng thời một cỗ cự ập tới đem Trần Hoàng bắn ngược ra sau.
Trần Hoàng miệng phun ra máu tươi, b·ị b·ắn ngược ra sau, sau đó ầm một tiếng đụng vào trên vách tường, trong sự kinh ngạc của Sở Thơ Hàm, Kim Hoan Hoan và mấy người hầu gái, trượt xuống, ngã xấp xuống nền nhà. Hắn cố gắng chút sức lực cuối cùng ngẩng đầu lên, day chỉ vào dây chuyền ngọc phật, gắng gượng từng chữ nói ra: “Quan Âm Hữu Lệ!...” Sau đó sức lực hao hết, cánh tay ngã xuống, bản thân cũng ngất đi.
Gần 3 tiếng đồng hồ sau, Trần Hoàng cảm thấy mình đầu “ ong ong” tác hưởng, có chút đau nhức, từ từ mở ra mắt. Hắn phát hiện mình hiện tại đang nằm trên ghế sô pha, phìa trên được người đắm cho một tấm chăn, hắn lập tức nhớ lại những chuyện xảy ra lúc vừa rồi hắn không khỏi kinh hãi ngồi bật dậy.
Đang cùng nhau chơi đùa, đồng thời nhiều thích thú quan sát dây chuyền ngọc phật trên tay, Sở Thơ Hàm cùng Kim Hoan Hoan, chợt nhìn thấy Trần Hoàng đac tỉnh, lập tức dừng lại chơi đùa nhìn về phía hắn.
Kim Hoan Hoan vui vẻ khoanh tay, ưỡn lên bộ ngực cao ngạo, một bộ tư thế người chiến thắng nhìn về phía Trần Hoàng, cười nói: “Thế nào? Lần này thì phục tài của bổn tiểu thư đi! Cái gì mà chuyên gia giám định, cái gì mà pháp khí thấy qua vô số, không phải cũng là thua bởi ta đi, có gì không phục ngươi cứ nói a!”
Sở Thơ Hàm ở bên cạnh là che miệng cười cười, nàng thừa biết đây là Kim Hoan Hoan lúc đầu bị Trần Hoàng chê cười khó chịu, cho nên giờ tìm được lại mặt mũi, không nhịn được muốn thể hiện ra tư thái người đúng, phát tiết một phen.
Trần Hoàng biết mình đuối lý cho nên dù là mặt b·ị đ·ánh rất đau vẫn là không thể có gì phản bác được.
Hắn hất ra tấm chăn trên người, ngồi lại ngay ngắn, đối với 2 vị tiểu thư áy náy nói: “Xin lỗi 2 vị tiểu thư, lần này thực sự là ta ánh mắt vụng về, không có nhận ra đây là một kiến ẩn tàng rất sâu, vô cùng lợi hai pháp khí. Ta xin vì sự lỗ mãng của ta lúc đầu mà xin lỗi các ngài.”
“Hoan Hoan!...” Nghe được Trần Hoàng thành tâm xin lỗi, lương thiện Sở Thơ Hàm cũng không muốn truy cứu nữa chuyện này nên đối với Kim Hoan Hoan tằng hắng một tiếng, nhắc nhở.
Thấy này Kim Hoan Hoan cũng coi như là thỏa m·ãn t·ính hiếu thắng của nàng, cho nên nhếch miệng nói: “Tính ngươi thức thời!...”
“Trần Hoàng, trước khi ngươi ngất đi, có nói là Quan Âm Hữu Lệ cái gì, chẳng là ngươi biết kiện pháp khí này sao?” Lúc này Sở Thơ Hàm nhịn không được đối với Trần Hoàng hỏi chuyện lúc đó xảy ra.
Trần Hoàng thở dài một cái cái, trả lời: “Tính ta cũng may mắn, có thể dưới kiện pháp khí này công kích, còn sống sót, lại là chỉ b·ị t·hương nhẹ. May mắn lúc đó là chỉ là nó bản thân bị động tự vệ, mà ta chỉ là ra tay lực đạo rất nhỏ, không tính là cái gì công kích cho nên mới bị phản kích nhẹ như vậy, nếu như lúc đó ta vận dụng nội lực toàn lực công kích nó thì đoán chừng hiện tại ta đã tan xác dưới công kích của nó. Thật sự là một kiện pháp khí đáng sợ!”
Trần Hoàng ngẫm lại vẫn còn cảm thấy rùng mình, quả thực vừa rồi hắn là đang chơi đùa với thần c·hết, việc này đối với hắn lưu lại ám ảnh rất sâu, về sau đoán chừng đ·ánh c·hết hắn cũng không dám như vậy đi thử pháp khí.
Hắn tiếp tuc trần thuật: “Về phần các ngươi lúc đó nghe thấy ta gọi ra danh tự kia, không có sai, đó chính là tên của kiện pháp khí này. Nó là một kiện pháp khí vô cùng nổi tiếng trong giang hồ, pháp khí này tên là ‘Quan Âm Hữu Lệ’ là một pháp khí uy lực khủng kh·iếp”
“uy lực của nó kinh khủng tới nỗi có thể g·iết c·hết cả ‘võ đạo tông sư’ có thể bảo vệ chủ nhân khỏi công kích của cường giả cấp tông sư, thật sự là công thủ vẹn toàn.”
Sau đó Trần Hoàng tựa hồ có điều suy nghĩ, đối với Sở Thơ Hàm hỏi: “Nhưng theo ta được biết đây là một kiện bảo vật của phật môn, làm sao tiểu thư ngươi có được nó a?”
Nghe vậy sở thơ hàm chợt giật mình, nàng cũng không ngờ tơi đây lại là một kiện chí bảo, mặc dù nàng không biết cái gì gọi là tông sư, nhưng là nàng vẫn biết được xem là bảo vật phật môn thì đương nhiên là chí bảo khỏi phải bàn cãi, nên nang cũng không định nói thật với Trần Hoàng, cho nên tùi ý nói: “Cái này là ta nhặt được, vấn đề gì sao?”
“Nhặt được?” Trần Hoang đương nhiên là không tin nàng chuyện hoang đường. Nhặt được? Nhặt được một kiện chí bảo như vậy, ngươi nhặt ở đâu có thể để cho ta đến đó nhặt cùng sao?
Hắn biết tiểu thư là không định nói thật với mình, nhưng hắn cũng muốn vì các nàng giải thích một phen: “Hai vị tiểu thư! Các ngươi có điều không biết, có thể có được kiện chí bảo này, chắn chắn không thể nào là người bình thường, sao có thể là làm rơi được nó đây? Với lại chí bảo này là có linh tính, biết nhận chủ, nếu không đạt được mệnh lệnh của chủ nhân, hoặc chủ nhân không c·hết nó không thể nào là đổi chủ. Cho nên nó không thể nào là rơi ra được.”
Cuối cùng hắn kết luận: “Cho nên đây chỉ có thể là có người cố tình đưa cho ngươi.”
Lúc đó khi pháp khí hiện ra chân thân, Trần Hoàng liền cảm thấy được nó cùng Sở Thơ Hàm sinh ra một loại thật sâu liên hệ, rõ ràng là đã nhận nàng làm chủ, làm sao có thể là nhờ vào nhặt được đây?
Ở đây có một sự thật mà Trần Hoàng không biết đó là ngọc phật lúc ở trong tay Tiêu Minh vẫn là trạng thái vô chủ, vì muốn ngọc phật nhận chủ thì phải nhỏ máu nhận chủ, mà Tiêu Minh thì chưa từng làm như vậy.
Sở dĩ Trần Hoàng cảm thấy ngọc phật cùng Sở Thơ Hàm có liên hệ đó là bởi vì mệnh cách của nàng cùng ngọc phật rất hợp mà thôi. Đương nhiên điều này không có nghĩa số mệnh của nàng sẽ tu phật, mà chỉ là nàng cùng phật hữu duyên mà thôi. Cũng giống như yêu tinh và nhà sư trong phim vậy, cùng phật có duyên nhưng là không phải là bởi vì sẽ tu phật.
Dù sao cũng là bảo vật nhà phật, có liên quan đến một chút vận số cũng là điều dễ hiểu. Bởi vậy khi hiện ra chân thân, phật châu theo bản năng muốn bảo vệ Sở Thơ Hàm cũng là đương nhiên. Chung quy lại, chẳng qua là Trần Hoàng tu vi quá thấp không phân biệt sự khác biệt của loại liên hệ này, nên mới chủ quan cho rằng đây là quan hệ chủ thứ mà thôi.
“Có người cố tình đưa cho ta?” Sở Thơ Hàm giật mình nói ra, lúc này nàng bất chợt nghĩ tới lúc đó tràng cảnh, Tiêu Minh gọi lại các nàng, đưa kiện ngọc phật này cho nàng. Bây giờ tỉ mỉ nghĩ lại, có phải hay không là Tiêu Minh cố tình đưa ngọc phật cho nàng không a?
Nhưng là vì cái gì Tiêu Minh sẽ làm như vậy, đây là một kiện chí bảo a, ai gặp được cũng đều sẽ động tâm, tại sao hắn lại muốn tặng cho nàng. Chẳng lẽ là vì muốn tiếp cận nàng hay sao, đây cũng là qua phá của đi nha.
Nghĩ tới đây nàng chợt bất giác đỏ mặt, nhưng rồi nàng cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì nàng gạp qua vợ của Tiêu Minh, có thể nói là quốc sắc thiên hương, đẹp hơn nàng rất nhiều, hắn sao có thể sẽ quan tâm nàng đây? Chẳng lẽ hắn là một cái hoa hoa công tử, dự định ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt? Nhưng nhìn tới lúc đó hắn một mặt rất là chính kinh, ánh mắt không có không an phận đi dò xét nàng nha.
Lâm vào xoắn xít suy nghĩ như vậy, sở thơ hàm vừa đỏ mặt vừa khó hiểu không bứt ra được. Nàng dự định hôm sau sẽ đi hỏi một chút Tiêu Minh ý đồ, nhưng lại sợ người ta hiểu lầm, cũng như chẳng biết như thế nào mở miệng.
Nhìn thấy Sở Thơ Hàm biểu lộ Kim Hoan Hoan sao không biết nàng đang nghĩ gì, nàng cũng đang tại xoắn xót không biết ý đồ của Tiêu Minh là gì khi tặng cho Sở Thơ Hàm kiện này ngọc phận. Mà nàng còn để ý thêm rất nhiều thư.
Như Trần Hoàng Đã nói có thể có được chí bảo như thế tuyệt không phải là người bình thường, nàng đang suy nghĩ Tiêu Minh lại là người như thế nào đây, tại sao lại có được một kiện chí bảo như vậy. Nhất thời trong nội tâm nàng phát ra nồng đậm hiếu kỳ tới.
Mà nhìn thấy Sở Thơ Hàm biểu lộ, Trần Hoàng chỉ cho rằng là nàng lời nói dối bị hắn điểm phá nên cảm thấy xấu hổ mà thôi, nên hắn cũng không định tiếp tục hỏi thêm gì nhiều tránh để nàng cảm thấy khó xử. Lúc này hắn nhìn về dây chuyền ngọc phật trên tay Sở Thơ Hàm, cảm thấy hâm mộ không thôi, hắn cũng muốn có như vậy một kiện pháp khí a!