Chương 10: Tiếp Cận Hoa Khôi Trường
Giờ thể dục!
Lúc này là tiết thứ 4 đã sắp đến giờ cơm trưa, bữa ăn lúc sáng đến giờ này cũng đã sắp hết. Vậy mà vẫn phải học thể dục nên trên sân lúc này mọi người có phần hơi cố sức.
Nhưng mà vẫn có những học sinh có khả năng vận động tốt vẫn chăm chỉ tập luyện. Mà cũng có một số thành phần học sinh ôm mục đích khác nên là vẫn tinh thần phấn chất học thể dục, tỉ như là để ngắm gái chẳng hạn.
Hiển nhiên các nữ sinh mặc quần áo thể dục ngắn tập thể dục là hấp dẫn được không ít ánh mắt. Mà đương nhiên trong số team ngắm gái đó cũng là có nhóm của Tiêu Minh. Dù sao bọn hắn cũng là một đáp huyết khí phương cương nam nhân nên thích ngắm gái là chuyện bình thường. Không thích ngắm gái chẳng lẽ còn là thích ngắm đàn ông hay sao. Tiêu Minh biểu thị hắn là thẳng nam, cho nên kiên quyết gia nhập vào đội ngắm gái.
Đang lúc này có hai cô nàng vô cùng xinh đẹp mặc đông phục thể dục chạy bền qua trước mặt bọn hắn. Mặc dù là hai đại mỹ nhân nhưng thề có trời là Tiêu Minh không hề biết đến sự tồn tại của hai người này ở trong trường. Nhưng sau khi nghe đám bạn phổ cập một khóa kiến thức về hoa khôi của trường thì hắn cũng đã biết hai cô nàng này là ai.
Một người dáng xinh đẹp, thân cao tầm khoảng một mét sáu ba, tóc đen dài để xõa đến ngang ngực, khuôn mặt như ngọc, mắt to sáng ngời, thân hình đầy đặn chuẩn khuôn mẫu đại mỹ nhân tên là Sở Thơ Hàm, là con gái của chủ tịch tập đoàn mỹ phẩm Vạn Vinh trong nhà có mấy tỷ tư sản.
Một người khác dáng dấp cũng không kém đi nơi nào đều là ngực C cup, đều là đại mỹ nhân 90 điểm trở lên. Chỉ khác là nàng tóc nâu vàng tự nhiên, buộc tóc đuôi ngựa nhìn rất là hoạt bát đáng yêu. Nàng tên là Kim Hoan Hoan, gia đình kinh doanh bất động sản. Nói chung cũng là một đại tiểu thư nhà có mấy tỷ tư sản, đặc biệt nhà nàng còn có bối cảnh q·uân đ·ội nên là hiếm có ai dám trêu chọc nàng.
Hai cô nàng vừa chạy bộ vừa cười đùa với nhau khiến cho cả đám người đều bị say đến thần hồn điên đảo. Nhìn cả đám mặt ngốc bị hớp hồn Tiêu Minh khịt mũi coi thường, trước kia là mải chú ý tới Vân Nhã nên không biết trong trường còn có đại hoa khôi bậc này. Nhưng bây giờ biết hắn cũng thấy chẳng có gì, phải biết trong nhà hắn còn có một cô vợ tiện nghi kia kìa.
Mà lúc này bất giác nhìn thấy ánh mắt coi thường của hắn, Dương Phàm hỏa khí dâng lên đầu, chỉ vào mặt Tiêu Minh trách móc: “Ngươi cái ánh mắt là có ý gì a? là khinh thường nhóm ta sao? Có vợ là đại mỹ nhân thì có thể khinh thường hết đám cẩu độc thân bọn ta sao?”
Nghe vậy đám bạn học mới chú ý tới nơi này, tất cả đều đồng loạt đối với Tiêu Minh lên tiếng trách móc.
Cuối cùng Long Bá hai tay vòng trước ngực khịt mũi khiêu khích: “Hừ chảnh cái gì a? Chẳng qua là may mắn có ba mẹ tốt dạm hỏi cho được cô vợ đẹp mà thôi. Bằng ngươi một tên bị bồ đá lấy tư cách gì khinh bỉ bọn ta. Có giỏi thì ngươi ra bắt chuyện làm quen với 2 vị hoa khôi kia cho bọn ta xem a. Ngươi mà làm được tối nay ta mất một chầu thịt nướng.”
Tiêu Minh sao có thể không nghe ra mùi giấm chua trong giọng điệu của đám bạn học và Long Bá. Có điều đám hồ bằng cẩu hữu này càng như thế thì hắn càng thoải mái a. Khinh bỉ hắn không biết tán gái đúng không? Bữa thịt nướng này hắn ăn chắc rồi. Bởi vậy hắn đáp lại một câu: “Một lời đã định!” Sau đó mới ung dung đuổi theo hai vị hoa khôi.
--------------
Sở Thơ Hàm và Kim Hoan Hoan hai vị hoa khôi đang yên lành chạy bộ bỗng nghe thấy phía sau lưng có tiếng gọi.
“Hai vị mỹ nữ, chờ một chút” Tiêu Minh ở phía sau kêu lên.
Nghe vậy hai người không có dừng lại ý tứ. Hai thiếu nữ liếc mắt nhìn nhau, trái lại tốc độ còn nhanh hơn, hướng về phía ngoài sân luyện tập chạy tới.
Hai người bọn họ đem Tiêu Minh xem là phiền phức vô cùng kẻ theo đuổi, vì lẽ đó nên ngay cả thẳng thắn dừng lại nói chuyện cơ hội cũng không cho, muốn giả vờ không nghe thấy, đi ra ngoài bỏ rơi người phía sau.
Chỉ là Tiêu Minh nào có dễ như vậy buông tha, hắn linh cơ khẽ động, lớn tiếng gọi: “hai vị đồ vật của các ngươi rơi mất.”
“Hoan Hoan lúc đi ra ngươi có mang theo thứ gì trọng yếu sao?” Sở Thơ Hàm hỏi.
Kim Hoan Hoan suy nghĩ một lúc sau đó lắc đầu nói: “hình như là không có a!...”
Sở Thơ Hàm trừng mắt, ‘ngươi cái tên này có thể nói chắc chắn một chút sao? Lỡ người ta thật là đến trả đồ thì phải làm sao đây?’. Thầm nghĩ như vậy nên Sở Thơ Hàm thở dài một cái nói ra: “Quên đi, vẫn là dừng lại đi, xem là hắn nhặt được món đồ gì, vạn nhất người ta thật là lòng tốt đến trả đồ đây.”
Kim Hoan Hoan cũng là gật đầu nhưng không quên bổ sung một câu: “Nếu hắn là vì tiếp cận chúng ta mà nói, liền đem bia đỡ ca kêu đến, mạnh mẽ giáo huấn hắn một trận.”
Thấy hai người quay lại Tiêu Minh biểu lộ mừng rỡ tăng tốc chạy đến, nói: “Hai vị mỹ nữ các ngươi chạy nhanh như vậy làm gì a? Trinh tiết đều rơi mất.”
Sở Thơ Hàm cả khuôn mặt nhất thời tối sầm lại. Kim Hoan Hoan cũng là trong nháy mắt nắm lên quả đấm, một đôi răng nanh nhỏ đều lộ ra.
Cái Người này thật quá phận. Lại dám như thế cùng nữ hài tử nói chuyện, đây chẳng phải là trực tiếp chửi người ta không còn trinh tiết hay sao?
‘Xem ra là thật sự phải kêu bia đỡ ca đến giáo huấn tên này rồi’ Kim Hoan Hoan trong lòng ác tha nghĩ đến cảnh sau đó giáo huấn Tiêu Minh thế nào.
Nhìn thấy hai vị mỹ nữ không vui, Tiêu Minh bất giác phá lên cười: “Ha ha!... chỉ là đùa với các vị mỹ nữ chút thôi, đừng giận. Ta thật sự là đến trả đồ mà thôi.”
Nói rồi hắn từ trong túi móc ra một ngọc phật được xâu bằng sợi dây màu bạch kim.
“Ta vừa nãy ở phía cách đây không xa, lúc các ngươi chạy ngang qua thì nhìn thấy các ngươi trên người rớt ra món đồ này, cho nên mới đuổi theo để tra lại.” Tiêu Minh mặt mày nghiêm túc giải thích.
Hai thiếu nữ nhất thời sửng sốt. Thực sự là đến trả đồ? Còn là ngọc phật? Trên người các nàng thật sự là có món đồ này sao?
“Cái này là của ngươi sao?” Hai người gần như là cùng một lúc mở miệng lẫn nhau hỏi.
Nhất thời bầu không có chút hơi dừng xấu hổ một chút.
Sau đó Sở Thơ Hàm quay người đối với Tiêu Minh nói: “Vị bạn học này có lẽ là ngươi nhìn nhầm, chúng ta không có ai có thứ này!…”
‘Đương Nhiên là các ngươi không có, thứ này vốn dĩ là đồ vật của ta tiện tay đem ra để lừa các ngươi nha.’ Tiêu Minh âm thầm đắc chí nghĩ thầm ở trong đầu, nhưng mà ngoài mặt vẫn nghiêm túc, lắc đầu nói:
“Không thể nào, ta thấy rất rõ ràng là từ trên người ngươi rơi ra, sao có thể sai được!”
“Trên người ta?” Sở Thơ Hàm kinh ngạc đạo.
Tiêu Minh nghiêm túc gật đầu xác nhận.
Lần này Sở Thơ Hàm có chút hoài nghi đồ vật kia có khi thật là của chính mình.
Nói không chừng là cha nàng lén lút nhét vào quần áo của nàng nhằm để cầu bình an cho nàng. Cha nàng bản thân mấy tỷ thân gia, kẻ địch rất nhiều nên là rất yêu thích một chút có thể phòng thân ngọc khí pháp khí.
Nhìn thấy Sở Thơ Hàm bắt đầu tự hoài nghi, Tiêu Minh âm thầm cười, vì điều này đại hắn kế hoạch tiếp cận đã gần như hoàn thành.
Mặc dù nghi ngờ không biết thứ có phải là pháp khí hay không, nhưng ngặt nỗi nàng không biết cách xem pháp khí, chỉ có thể thử thăm dò nhìn bên cạnh Kim Hoan Hoan hỏi xem: “Hoan Hoan ngươi có hay không biết cách xem pháp khí, nhìn thuer xem thứ ngày có phải pháp khí hay không a!”
“Rốt cuộc phải nhờ đến ta a! nói cho ngươi biết một bí mật, thực ra ta là chuyên gia giám định bảo vật, được giang hồ phong hiệu là ‘ma nhãn thiếu nữ’ có thể giám định trên đời hết thảy bảo vật…” Kim Hoan Hoan nghe được khuê mật gọi đến mình liền lập tức tí ta tí tửng giới thiệu một tràng bản thân lai lịch, sau đó nàng lập tức cầm lấy ngọc phật chăm chú quan sát… Sau đó… Liền không có sau đó, Kim Hoan Hoan hoàn toàn nhìn không ra được gì.
Tiêu Minh ở một bên nhìn cảnh này cười thầm, Kim Hoan Hoan có thể nhìn ra mới là lạ, cái gì mà trước đó nàng nói là ‘ma nhãn thiếu nữ’ hắn chưa bao giờ để ở trong lòng, cái danh xưng này chỉ là do thiếu nữ này miệng đầy chạy tàu hỏa tự phong lung tung mà thôi. Hắn nếu như tin thật tin tưởng thì đó mới là đầu óc có bệnh.
Đồ của hắn nếu như là tùy tiện một cái thiếu nữ miệng đầy chạy tàu hỏa đều có thể nhìn ra được vậy thì hắn thật sự là không cần phải đi ra ngoài lăn lộn, vẫn nên là thật tốt rửa cái mặt rồi về ngủ đi thôi a!
Nhìn một hồi lâu, lại nhìn bên cạnh Sở Thơ Hàm đang thúc giục, Kim Hoan Hoan có chút ngượng ngùng nói: “Thơ Hàm tỷ! thứ này nằm ngoài tầm hiểu biết của ta, ta nhất thời nhìn không ra, nhưng nhìn nó có vẻ bất phàm vẫn nên là đem về nhờ các chuyên gia khác giám định kỹ hơn a.”
Sở Thơ Hàm nhất thời cái trán nổi gân xanh, ‘Không nhìn ra được thì ngươi xen vào làm cái gì a? là cố ý làm trò cười cho người ta sao? Có biết hay không nếu không có người ngoài ở đây thì ta đã cốc đầu ngươi rồi không?’
Sở Thơ Hàm mặc dù lúc này đang là một vạn con thảo nê mã chạy qua nhưng mà vẫn cố giữ mặt mỉm cười đối với Tiêu Minh nói: “Vị bạn học này ta nhất thời không biết thứ này có phải là của ta hay không, nếu ngươi không phiền thì có thể để ta đem nó về hỏi người trong nhà có được không?”
Tiêu Minh chỉ là không sao cả khoát khoát tay : “Không cần phải phiền phức như vậy, vật này vốn dĩ là của ngươi chính mắt ta trong thấy, không thể sai được, ngươi cứ tùy tiện đem đi là được rồi.”
“Nhưng là!...” Sở Thơ Hàm vẫn là có chút ái ngại nói.
Nhận thấy thời điểm đã chín muồi, Tiêu Minh liền làm bộ suy nghĩ một lát sau đó đưa ra một cái đề nghị: “Như vậy đi, nếu ngươi đã không chắc chắn như vậy, vậy thì chúng trao đổi phương thức liên lạc. Nếu như là trở về ngươi phát hiện ra đó không phải của ngươi thì có thể nói lại cho ta, hoặc là ta biết được có người nào khác nhận là làm rơi cái ngọc phật này thì cũng có thể liên hệ ngươi báo cái tin để cho hai bên đối chất. Ngươi thấy thế nào?”
“Cái này!...” Sở Thơ Hàm nhất thời rơi vào lúng túng, nàng trước giờ chư từng có cùng người khác trong trường trao đổi phương thức liên lạc qua, dù sao nữ hài tử xinh đẹp đối với trao đổi phương thức liên lạc là rất thận trọng.
Mà Kim Hoan Hoan thì lập tức cảnh giác, đứng ra chắn ở trước người Sở Thơ Hàm, quả quyết: “Không được!… Không cho!.... Ta liền biết ngươi không có ý đồ tốt, chỉ sợ cái này làm trả đồ bị mất cũng là âm mưu của ngươi nhằm được đến phương thức liên lạc của Thơ Hàm tỷ đây.”
‘Ta đương nhiên là nghĩ như vậy!...’ Tiêu Minh thầm nghĩ trong lòng đồng thời cũng tán thưởng Kim Hoan Hoán thật sự là cảnh giác, nhưng mặt ngoài hắn đương nhiên là sẽ không thừa nhận.
Cho nên Tiêu Minh lập tức đáp lại: “Ngươi yên tâm ta tự nhiên biết phân lượng của mình, ta một tên một nghèo hai trắng, lại không đẹp trai, nào dám có ý định làm quen với các ngươi ta chỉ là muốn giúp các ngươi một cái thuận tiện mà thôi.”
Nói rồi hắn làm bộ mặt thất lạc, tiếp tục nói: “Nếu các ngươi thật sự cảm thấy phiền, cho rằng ta là có m·ưu đ·ồ q·uấy r·ối thì thôi vậy, xem như ta chưa nói qua cái gì đi. Dù sao cũng là ta tận mắt nhìn thấy các ngươi rơi đồ không thể sai được. Nếu như là ta thật sự nhìn lầm, thì cứ xem như là đồ các ngươi may mắn nhặt được đi, về sau cũng không cần phải liên lạc ta.”
Nói xong Tiêu Minh lập tức quay người đi, cũng không có ngoảnh đầu lại, cứ thế bước đi.
“Hừ!... tính ngươi thức thời!...” Kim Hoan Hoan đắc ý nhìn Tiêu Minh rời đi.
Nhưng mà lúc này Sở Thơ Hàm đột nhiên lên tiếng: “Khoan đã!... Ta có thể cùng ngươi thêm phương thức liên lạc.”
Tiêu Minh nghe vậy lập tức làm bộ mặt bất ngờ quay người lại đồng thời hỏi: “Hả! Ngươi không cho rằng ta là kẻ q·uấy r·ối sao?”
Mà Kim Hoan Hoan thì là mắt lớn trừng lên kinh ngạc nhìn Sở Thơ Hàm: “Không được Thơ Hàm tỷ hắn nhất định là không có ý tốt.”
Sở Thơ Hàm thì là trừng mắt Kim Hoan Hoan một cái, nói: “Hoan Hoan, đây là ngươi đạo đối đãi với người giúp đỡ mình sao? Biết đâu người ta chỉ là muốn trả đồ thì sao, cho dù không phải thì chỉ là một cái phương thức liên lạc cũng không mất một miếng thịt nào không phải sao?”
“Nhưng là!...” Kim Hoan Hoan muốn tiếp tục khuyên giải nhưng mà lập tức bị Sở Thơ Hàm ngăn lại.
Sau đó đó Sở Thơ Hàm đối với Tiêu Minh lễ phép hơi cúi đầu làm ra thủ thế xin lỗi, đồng thời giải thích: “Xin lỗi bạn của ta lúc nãy có phần hơi quá lời mong ngươi đừng để trong lòng.” Nói rồi nàng lấy ra điện thoại mở ra ứng dụng wechat phần id của mình sau đó đưa ra trước mặt Tiêu Minh: “đây là địa chỉ Wechat của ta, về sau nếu có tin tức gì thì ngươi có thể liên hệ với ta qua này.”
Tiêu Minh cũng không chậm trễ, lấy ra điện thoại, mở Wechat quét mã Wechat của Sở Thơ Hàm vừa cười nói: “Không có gì, chuyện nữ hài tử cẩn trọng là hết sức bình thường, ta cũng không có để bụng chuyện này.”
Sở Thơ Hàm hiền lành cười đáp: “Nói thật nếu là người khác ta cũng chưa chắc là sẽ để lại phương thức liên lạc cho đối phương. Nhưng ngươi lại khác, những người nam khác ánh mắt nhìn ta đều là săm soi khắp cả người, ánh mắt đầy thèm khát.”
“Còn ngươi từ đầu tới cuối ánh mắt không loạn động, ánh mắt luôn luôn chính kinh. Chứng tỏ ngươi là một chính nhân quân tử, cho nên ta lựa chọn tin tưởng ngươi.”
“Ah!... khoan hãy nói, hình như đúng là như vậy thật.” Được qua Sở Thơ Hàm nhắc nhở, Kim Hoan Hoan như là phát hiện tân đại lục đồng dạng, tập trung chú ý quan sát lại Tiêu Minh. Sau đó nàng vậy mà thật sự phát hiện ánh mắt người này hoàn toàn trong sáng và chính kinh, không hề có một chút ham muốn nào với các nàng.
Phải biết đến cả bia đỡ ca được giao nhiệm vụ bảo vệ các nàng thì trong ánh mắt của hắn đối với các nàng vẫn là có dục vọng, chỉ là giấu diếm tốt mà thôi.
Một người không đối với các nàng có dục vọng, một là gay, hai là chính nhân quân tử, mà khả năng đâu tiên thì tương đối thấp, cho nên chỉ có thể nói cái tên trước mặt thật sự là chính nhân quân tử a! Vậy là nàng thật sự nghi ngờ oan một cái người tốt sao? Nghĩ tới này Kim Hoan Hoan bất giác có chút xấu hổ trong lòng.
Bất ngờ được người khác khen ngợi là chính nhân quân tử. Tiêu Minh nhất thời cảm thấy lương tâm máy động vì đã bày trò lừa các nàng, nhưng mà nghĩ đến chầu thịt nướng sắp được khao, rất nhanh hắn đã bình tâm lại, lương tâm của hắn mới chỉ rung động chưa đến 0,1s mà thôi.
Tiêu Minh mỉm cười đáp: “Cảm ơn ngươi đã tin tưởng ta, nhưng mà ngươi có thể cho ta biết tên của các ngươi được không? Như vậy về sau nếu có gì thì cũng dễ bề liên lạc.”
“Hả ngươi vậy mà không biết tên của chúng ta? Là thật sao?...” Kim Hoan Hoan cùng Sở Thơ Hàm đồng thời vô cùng cảm thấy bất ngờ mà lên tiếng.
Kim Hoan Hoan thì cảm thấy đây là một cái trần trụi âm mưu nhằm tiếp cận các nàng, còn Sở Thơ Hàm thì chỉ là cảm thấy bất khả tự nghị, trong trường vậy mà còn có người không hề biết tên của các nàng, mà lại còn là một nam sinh, điều này thật sự là quá khó tin a.
“Đúng vậy! các ngươi rất nổi tiếng sao?” Đáp lại các nàng vẫn là Tiêu Minh một mặt vô tội trả lời.
Sở Thơ Hàm nhất thời lúng túng : “Không, không phải! Ta chỉ là hơi có chút bất ngờ mà thôi.”
Nhưng Kim Hoan Hoan giờ khắc này lại vô cùng cảnh giác với Tiêu Minh, cảm thấy Tiêu Minh chắc chắn là một cái lão tài xế, từ đầu tới cuối hắn chỉ là đang lừa các nàng mà thôi, cho nên một mặt ghét bỏ nhìn Tiêu Minh, đồng thời nhanh chóng nắm lấy tay Sở Thơ Hàm muốn lôi kéo đi tránh đi tên lão tài xế này.
“Thơ Hàm tỷ, cái tên này nhất định là đang giả vờ, mặc kệ hắn, chúng ta vẫn nên là đi thôi.” Kim Hoan Hoan tận lực khuyên giải tránh để khuê mật của mình trúng bẫy.
Sở Thơ Hàm trừng mắt nhìn Kim Hoan Hoan, thầm nghĩ trong lòng: ‘Hoan Hoan à, có như ngươi thẳng thắn nói xấu người khác như vậy sao, chưa hề có chứng cứ đã vội vàng tổn thương tự trọng của người khác a.’
Sau đó tiếp tục không để ý đến Kim Hoan Hoan làm trò, nàng lại tiếp tục đối với tên minh minh cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi là ta thất lễ rồi, ta tên là Sở Thơ Hàm, còn nàng là Kim Hoan Hoan là khuê mật của ta. Rất vui được làm quen với ngươi.”
Nàng nói rất vui được làm quen nhưng mà từ đầu tới cuối không hề có đưa tay ra bắt tay chào hỏi. Điều cho thấy rằng tui rằng không có ác cảm nhưng mà nang vẫn cảm thấy nam nữ khác biệt, nàng sẽ không tùy tiện nắm tay một cái nam sinh, thứ hai cũng là để cho Tiêu Minh hiểu là bọn họ chung quy vẫn là có khoảng cách không cần phải tỏ ra quá quen biết.
Nhìn những này Tiêu Minh trong lòng tự có đánh giá. Sở Thơ Hàm là một cái đại tiểu thư có gia phong nề nếp, chắc chắn là từ nhỏ đã được bồi dưỡng các lễ nghi đối nhân xử thế của quý tộc. Mà Kim Hoan Hoan đừng nhìn nàng có chút tùi hứng nhưng mà nàng là một người con gái vô cùng thông minh, tuyệt đối đừng để vẻ ngoài của nàng lừa gạt, nếu không ăn cay đắng chính là hắn.
“Sở Thơ Hàm, Kim Hoan Hoan… khoan hãy nói, hình như 2 cái tên này có chút quen tai a!” Tiêu Minh vẫn là làm bộ mặt vô tội tiếp tục giả vờ giả vịt làm bộ như đang suy nghĩ hồi tưởng lại.
Sở Thơ Hàm một bên mỉm cười, cảm thấy cái người trước mặt này rất thú vị, mà ở bên cạnh Kim Hoan Hoan thì là bĩu môi thầm nghĩ : ‘Diễn!... ngươi cứ tiếp tục diễn, ta âm thầm xem ngươi biểu diễn…’