Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Trở Lại

Chương 80: Đại chiến kết thúc




Chương 80: Đại chiến kết thúc

“Nhân tộc kẻ nào muốn sống thì lui lại một bước !”

Tuyết Kinh Nhu giọng nói vang vọng thiên địa, lời này vừa ra những tu sĩ tinh thần niệm kém đều không thể chịu nổi, thất khiếu đổ máu.

Một đoá diễm hoa phần thành ầm ầm chấn động, hoả diễm từ trên thương khung đang điên cuồng giáng lâm, lúc này Hà Sơn thành trì đã có dấu hiệu huỷ diệt.

Tu sĩ của Quang Minh thần điện vừa mới giáng lâm đã phải không ngừng sử dụng đạo nguyên, đem đối kháng với một kích diễm hoa kia.

Thế nhưng một kích này của Tuyết Kinh Nhu lại mạnh không thể tưởng tượng, nàng vậy mà tu vi đã ở Anh Biến, đã có thể có năng lực huỷ diệt phương thiên địa này.

“Anh Biến, thế này thì còn làm sao đánh!”

Một tu sĩ Nguyên Anh của Huyết Ma Tông kinh hô, tu sĩ bên dưới không ít người đã quay đầu bỏ chạy, mặc kệ là thần chủng đang ở đây, cục diện này bọn chúng đã không thể tranh đoạt.

Trần Linh Quân vừa mới đột phá Anh Biến đã phải nhận uy áp từ Vấn Đỉnh tu sĩ, hắn đã không còn năng lực để tranh đoạt thần chủng, nhưng mà lão điện chủ của Quang Minh điện chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái, một cỗ lực lượng mang ý chí của thần đang hướng về phía Tuyết Kinh Nhu, ý đồ muốn ép c·hết nàng ta.

“Ma Tộc, Yêu Tộc, lão phu hôm nay thu phục một lần !”

Tuyết Kinh Nhu hét dài một tiếng, đôi cánh Phượng Hoàng đạp mạnh, không khí như đang nứt vỡ từng mảnh rồi lại từng mảnh, từ trên bầu trời dung nham vậy mà không ngừng chảy xuống đốt cháy thiên địa, năng lực như thần kia của Quang Minh điện chủ vừa ra đã b·ị đ·ánh tan, Tuyết Kinh Nhu hoá thành hình người, tiêu dao đi trong thiên địa, nhan sắc của nàng đã không thể diễn tả thành lời, bởi vì tất cả đều sẽ hoá tầm thường, đôi mắt tràn đầy hoả diễm, mái tóc đỏ đang tung bay theo gió, nàng chính là Anh Biến mang theo huyết mạch của một trong bốn Yêu Hoàng cổ đại, được huyết mạch tẩm bổ, chiến lực của nàng lúc này đã ở nửa bước Vấn Đỉnh.

“Ma Quân, nếu ngươi ta không liên thủ, hôm nay ngươi khó đi ra khỏi đây được.”

Tuyết Kinh Nhu ngay khi hoá hình đã nói ngay vào trọng điểm, đối đầu với lão điện chủ tu vi đã đạt vào cảnh giới đỉnh cao như này, hai người bọn họ khó có thể bảo toàn mạng sống mà ra khỏi đây.”

Thế nhưng Ma Quân là ai chứ, hắn một đường đi đến đây ắt hẳn cũng không phải thùng rỗng kêu to, hắn nói:

“Tại sao ngươi lại nghĩ, một mình ta là không thể?”

Nhưng mà Tuyết Kinh Nhu lại vô cùng tự tin, nàng lấy hành động để chứng minh, một đoá phật nộ hoả niên trên tay nàng bùng cháy, lại là một kích ầm ầm:

“Nếu như không liên thủ, vậy ngươi đành cũng là kẻ địch !”

Trần Linh Quân nhảy dựng, đây còn là đạo lý gì, một lời không thành liền t·ấn c·ông, nữ tử này cũng không thiếu phần quyết đoán.

“Chờ đã, ta có một điều kiện.”

Tuyết Kinh Nhu nói:

“Ta không có nhiều thời gian để nghe ngươi lảm nhảm.”

Trần Linh Quân đi ngay vào vấn để nói:

“Ta sẽ hợp tác với ngươi, nhưng hôm nay ngươi đoạt được thần chủng vậy liền cho ta mượn nó một lần, ta muốn dùng nó để tìm một người.”

Tuyết Kinh Nhu không có thời gian suy nghĩ, nàng nói:

“Chuẩn!”



Sau đó đạo pháp ầm ầm thao thiên, Vấn Đỉnh ra tay, trận chiến này toàn bộ Lang Quốc chấn động, trận chiến này sẽ còn được lưu danh vào sử sách cho tới tận ngàn đời sau, đây là trận chiến của Hà Sơn thành trì !

Phía dưới mặt đất, có một người đàn ông trung niên đang lao tới thần chủng với một tốc độ mắt thường khó có thể trông thấy, vị trung niên này biết hắn không có nhiều thời gian, đây chính là thời gian thích hợp nhất.

Nhưng mà có một thanh kiếm quét ngang mà tới, Dương Thiên Cô một kiếm ngang trời hiên ngang xuất hiện:

“Đặng thúc?”

Vị trung niên được gọi là Đặng thúc này ánh mắt liếc Dương Thiên Cô một cái vẫn không dừng lại mà lao nhanh về phía thần chủng xuất hiện, lão chỉ nói:

“Thiếu gia, người không nên tham dự vào cuộc chiến này, từ đầu cho tới giờ tất cả đã được an bài, thần chủng ngay từ đầu đã được chỉ định cho ta.”

Dương Thiên Cô lạnh nhạt nói:

“Là do người đệ đệ Dương Thiên Long kia của ta sao?”

Đặng thúc nói:

“Lão phu đi theo Long công tử đã lâu, vị đệ đệ này của thiếu gia thực sự là tính toán kinh người, lão phu cũng không thể tin được là Long công tử lại làm đến mức này.”

Dương Thiên Cô đứng người vài giây sau đó cười lớn:

“Thì ra là thế, thì ra là thế, đệ đệ, ngươi vì muốn tranh đoạt chức vị gia chủ Dương gia với ta mà làm đến mức này, thú vị, thú vị lắm, được, ta thành toàn cho kế hoạch này của ngươi, cái ta muốn là sau khi kế hoạch này thành công, ngươi sẽ làm gì, thần chủng này chính là thuộc về Đặng thúc, đến, người nào muốn tranh đoạt bước qua kiếm của ta!”

“Ngươi còn chưa có tư cách này !”

Tâm Trúc nhẹ nhàng đáp xuống, một lời đã là công kích Dương Thiên Cô, Dương Thiên Cô tiêu sái, một kiếm là chia nửa bầu trời, hai thiên kiêu cứ thế mà v·a c·hạm.

Mà ở phía trung tâm của Hà Sơn thành trì lúc này, vị tuỳ tùng sư bá đã đi theo Dương Thiên Long nhiều năm kia cuối cùng cũng đã tiếp cận thần chủng, vị Đặng thúc này không tiêu tốn một giây nào trực tiếp hấp thu thần chủng vào trong cơ thể.

Cơ thể Đặng thúc chấn động không thôi, kinh mạch truyền ra từng t·iếng n·ổ vang, cái gì là thần, là hoá thành đại đạo, dùng đạo của mình truyền bá ra khắp thế gian, nhận lấy hương hoả.

Đặng thúc sau lưng vậy mà mọc ra đôi cánh, hắn cũng là người của Phượng Hoàng tộc, đôi cánh vẫy mạnh, Đặng thúc bay lên không trung thét dài một tiếng, lực lượng sa mạc bất tử vô tận đang truyền tới hắn, sau lưng hắn binh lính bằng cát từ từ xuất hiện, hắn đã hấp thu đạo chủng của Trường Sinh Vương, Đặng thúc tu vi dần dần tăng mạnh, Nguyên Anh hình phượng hoàng xuất hiện trên đỉnh đầu, sau đó một Nguyên Anh bằng cát xuất hiện, hắn vậy mà lại có song đạo cơ, sau đó Nguyên Anh bằng cát há miệng hét một hơi dài, đám binh lính bằng cát phía sau như vật hiến tế bị cuốn vào trong miệng của Nguyên Anh kia, Đặng thúc lúc này đã chính thức được thiên địa chứng giám, hắn đã trở thành tân hoàng đế của sa mạc, hắn đã thành Thần !

Mà ở nơi thần chủng vừa bị lấy mất có một cái kén xuất hiện, cái kén này đang dần dần nứt ra, một luồng sáng cực kì chói mắt xuất hiện bao phủ khắp Hà Sơn thành trì.

Từ trong kén có người từ từ xuất hiện, người này mặc một bộ thanh sam trường bào, bộ dáng như người từ cõi c·hết trở về, gương mặt thanh tú, người này khép hai ống tay áo lại nhẹ bước xuống thiên địa một bước, người này vậy mà chính là Dương Thiên Long.

Cho đến mãi năm tháng về sau này cũng sẽ không có ai có thể ngờ rằng một tràng đại chiến ở Hà Sơn thành trì này tất cả, tất cả đều do Dương Thiên Long một tay sắp xếp.

Năm đó khi Tuyết Kinh Nhu đột phá Anh Biến bị các tộc quần khác bao vây ngăn chặn, phu quân của nàng là Đặng thúc lúc đó đã dùng cả sinh cơ của mình để yểm trợ, cuối cùng Tuyết Kinh Nhu thành công đột phá Anh Biến, đem tất cả tộc quần t·ấn c·ông nàng kia một lần diệt sạch.

Nhưng mà Đặng thúc vì yểm trợ cho nàng mà b·ị đ·ánh cho trọng thương, tu vi giảm mạnh, suốt đời liền không thể tu hành được nữa.

Tuyết Kinh Nhu gào khóc điên cuồng, nàng đã nửa bước nhập ma, nhưng mà lúc đó có một đứa trẻ xuất hiện, đứa trẻ này hào quang vạn trượng, đứa trẻ này mới chỉ mười tuổi nhưng gương mặt đã lộ rõ ra vẻ cơ trí, nó nói:



“Đưa Đặng thúc cho ta, chỉ cần mười năm hắn có thể khôi phục tu vi.”

Tuyết Kinh Nhu đường đường là Anh Biến tu sĩ lại chẳng có cách gì, một tên nhóc mười tuổi định làm bằng cách nào, nàng chớp mắt đang định dùng một ngón tay bóp nát thằng nhóc hỗn láo này thì nó lại nói trước một bước:

“Chắc hẳn ngươi cũng nghe về truyền thuyết có một người đã từng muốn đột phá Vấn Đỉnh để tìm con đường tu hành mới nhỉ?”

Tuyết Kinh Nhu con mắt co rụt, đứa nhỏ trước mắt này vậy mà lại là Thần Quân chuyển thế, rốt cuộc người này là muốn làm gì?

Sau đó nàng liền giao Đặng thúc cho Dương Thiên Long, Dương Thiên Long cùng Đặng thúc hành tẩu giang hồ, dựa vào sự sắp xếp của Dương Thiên Long, hai người từng bước từng bước một sắp xếp mọi chuyện.

Dương Thiên Long sau đó tiếp cận Trường Nam, hắn đã tính toán nhân quả trên người người này, hắn biết nếu có người này đi theo, hắn sẽ tìm thấy thứ mình muốn.

Cuối cùng sau mười năm chờ đợi cuối cùng hắn cũng đã chờ được, tàn tích cổ xuất hiện, Trường Sinh Vương xuất hiện muốn đoạt xá thân xác hắn, nhưng Trường Sinh Vương còn đâu biết, hắn vậy mà không hề bị đoạt xá, là hắn đang đoạt xá đạo cơ của Trường Sinh Vương thì đúng hơn.

Quân át chủ bài Trường Nam cũng không làm hắn thất vọng, hắn đã trợ giúp Dương Thiên Long đánh tan phần thần hồn còn sót lại của Trường Sinh Vương, cuối cùng sinh ra đạo chủng.

Mà đạo chủng này chính là một món quà hắn dùng để tặng cho Đặng thúc, còn hắn chính là một mầm sống mới của thần chủng, hắn nhờ thai kén của đạo chủng mà sinh ra, từ nay hắn sẽ phát triển một con đường thành thần mới của riêng mình, chỉ là con đường thành thần này còn cần hắn tự mình dần dần phát triển, nhưng cho tới khi hắn thành thần chính thức hắn sẽ rất mạnh, dường như là vô địch cùng cảnh giới.

Mà nhờ có lần cảm nhận lực lượng của Hoá Thần mà tu vi của Dương Thiên Long cũng đã có đột phá, hắn lúc này đã trở thành Nguyên Anh tu sĩ.

Nhưng mà có một việc mà Tuyết Kinh Nhu và Đặng thúc cũng không thể ngờ tới, đó là Dương Thiên Long không phải Thần Quân gì chuyển thế cả, hắn chỉ là một người rất bình thường, nhưng lúc đó Tuyết Kinh Nhu đã hoàn toàn tuyệt vọng cho nên đã bị một thằng nhóc mười tuổi lừa gạt.

Thế nhưng đến cuối cùng tất cả đều đã đạt được mục đích, những lời lừa gạt năm đó đã không còn ý nghĩa, Bắc địa lúc này sẽ do Dương Thiên Long đến cai quản, rốt cục Dương Thiên Cô đã đoán sai, thứ Dương Thiên Long muốn đều không phải chỉ là cái tước vị gia chủ Dương gia cỏn con, thứ hắn muốn là cả Bắc địa, và xa hơn nữa là Lang Quốc, thậm chí sau đó là cả toà thiên hạ này.

Tầm mắt của hắn hướng về trận chiến kia:

“Ta muốn trở thành điện chủ đời kế tiếp của Quang Minh thần điện !”

Đặng thúc sau khi lấy lại được tu vi đã trở thành Hoá Thần, Hoá Thần có song đạo cơ cũng đã có thể trợ giúp Tuyết Kinh Nhu được phần nào, mà cuộc chiến giằng co trên thương khung vẫn đang diễn ra vô cùng kịch liệt, Vấn Đỉnh tu sĩ không chỉ là lời nói truyền tai, thực tế nó còn mạnh đến kinh người.

Tuyết Kinh Nhu liên tục hộc máu trọng thương, Trần Linh Quân thì thê thảm hơn không ít, hắn đã mất một cánh tay, thanh trường thương trên tay hắn đang có dấu hiệu bị gãy.

Mà lúc này Đặng thúc tới, cùng với binh đoàn cát của mình đều bao vây tới Quang Minh điện chủ, Quang Minh điện chủ thở dài một tiếng, thu hồi lực lượng, chân thân dần dần biến mất, lão vậy mà lại chọn rút lui.

Đây thực ra cũng không phải là lựa chọn đáng xấu hổ mà lại cảng chỉ ra được lý do vì sao lão lại là một cường giả Vấn Đỉnh thiên hạ, với tu vi của lão để g·iết c·hết ba người này là việc hoàn toàn có khả năng, nhưng để làm được điều đó lão cũng phải bỏ ra một cái giá không nhỏ.

Thiên hạ này cũng không phải chỉ mình lão có tu vi Vấn Đỉnh, nếu lão trọng thương, Quang Minh Thần điện sẽ khó có thể duy trì vị thế bá chủ của mình trong thiên hạ, vậy nên lão mới lựa chọn rút lui.

Quang Minh thần điện dần dần rút đi, ánh sáng cũng bắt đầu le lói, hai vầng mặt trời song hành ló dạng, Hà Sơn thành trì c·hiến t·ranh cuối cùng cũng kết thúc, khung cảnh hiện tại chỉ còn lại một đống tro tàn.

Tứ đại lão tổ riêng phần mình đem tu sĩ của tông môn rút lui, tán tu cũng dần dần rời đi.

Tâm Trúc thân thể hoá thành lá trúc theo gió bay vào trong thiên địa, Dương Thiên Cô tra kiếm vào vỏ, nhìn người đệ đệ của mình đang khép hai tay vào trong áo ngắm nhìn bầu trời, hắn cười:

“Đệ đệ, chúng ta sẽ còn gặp lại!”

Sau đó một Quang Âm chi môn sau lưng Dương Thiên Cô xuất hiện, hắn đi vào bên trong, biến mất không thấy tung tích.

Mà Dương Thiên Long cũng đã chú ý tới bên này chỉ nhếch miệng cười, cũng không có nói gì thêm.



Mấy ngày sau, tu sĩ đã rời đi hết khỏi Hà Sơn thành trì, nơi này đã trở thành một đ·ống đ·ổ n·át, khói mù bốc lên, t·hi t·hể nằm la liệt trên đất, Hà Sơn thành trì lúc này đã tràn ngập tử khí.

Dương Thiên Long đang ngồi trên đầu thành chống cằm nhìn về nơi xa, đằng sau Tuyết Kinh Nhu và Đặng thúc sóng đôi mà đến, Tuyết Kinh Nhu lên tiếng:

“Tiếp theo ngươi sẽ làm gì?”

Dương Thiên Long không quay lại nhìn hai người chỉ nhàn nhạt nói:

“Tường thành này theo ta được biết nó đã được tạo ra từ rất lâu rồi, nó được tạo nên từ núi thây biển máu, ta muốn ở đây mà khai tông lập phái.”

Tuyết Kinh Nhu chỉ ồ một tiếng nói:

“Thì ra là như thế!”

Dương Thiên Long nói:

“Hai người các ngươi cũng có thể rời đi, các ngươi cũng nên đi theo đại đạo của chính mình được rồi.”

Đặng thúc đã im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng:

“Thiếu gia, mười năm đối với tu sĩ cũng chỉ trải qua trong chớp mắt, nhưng đối với ta mười năm này thực sự có ý nghĩa rất lớn, lần này ta quyết định sẽ đi theo người, ta và nương tử của ta sẽ đi theo sự sắp xếp của người.”

Dương Thiên Long cũng không có ngăn cản chỉ nói:

“Quyết định vậy đi, ồ, ta đã tìm thấy người đầu tiên cho tông môn chúng ta rồi!”

Lúc này ở phía xa, Nam Hoàng Vân vậy mà vẫn còn đang dãy dụa, hắn như đang nhìn thấy một tia sự sống ẩn hiện trước mắt, hắn không hề hay biết thứ này là gì, chỉ biết rằng nếu như bắt được thứ này hắn sẽ chắc chắn được sống.

Mà thứ được Nam Hoàng Vân cảm ứng kia cũng đang điên cuồng tìm hắn, cuối cùng cả hai tìm thấy nhau, một viên đạo cơ cứ thế mà chui vào thân thể Nam Hoàng Vân, đạo cơ vỡ nát của hắn được một đạo cơ khác thay thế, thân thể mười đường linh mạch như đang được nối lại, Nam Hoàng Vân như sống lại từ cõi c·hết, tu vi ầm ầm chấn động, hắn vậy mà một bước thành tựu Nguyên Anh.

Đạo cơ này vậy mà chính là thần chủng của Trần Vu Diệp, Trần Vu Diệp mặc dù đã nhập ma nhưng hắn dẫu sao cũng là thần, hắn c·hết đi đương nhiên cũng có thần chủng, chỉ là thần chủng này so với người chân chính thành thần thì lại khác, cho nên Nam Hoàng Vân mới không thể một bước thành thần, hắn chỉ dừng lại ở Nguyên Anh.

Lúc này Nam Hoàng Vân khắp người toả ra ma khí, hắn nhờ đạo cơ của Trần Vu Diệp mà sống lại, hắn cũng đã trở thành ma.



Thời gian cứ thế trôi, đã ba tháng kể từ khi c·hiến t·ranh ở Hà Sơn thành trì kết thúc, Bắc địa thời gian này đã có rất nhiều sự thay đổi, thời gian này có một tông môn mới được thành lập có tên là Thiên Long Tông, tông môn này gia nhập đội ngũ đại tông, trở thành một trong Ngũ Đại Tông của Bắc Địa, mà địa vị của Tông môn này xem ra còn cao hơn bốn tông còn lại rất nhiều, tông môn không ngừng chiêu mộ tu sĩ, ngày càng phát triển, lấy đạo của Đặng thúc trở thành đạo tu hành của tông môn, Đặng thúc hưởng hương hoả tu vi cũng tăng tiến không ít.

Mà Hà Sơn thành trì lúc này cũng đã được tu sửa thành một toà thành trì vô cùng lộng lẫy, thành trì dưới sự cai quản của Thiên Long Tông mở rộng giao thương, trở thành trung tâm phồn hoa nhất Lang quốc, tất cả mọi người ở các quốc gia khác tới Lang quốc đều sẽ không thể không biết đến nơi ăn chơi bậc nhất này.



Ở một khu vực thác chảy mây trôi, dưới dòng thác có một căn nhà tranh đơn giản mộc mạc, bên trong có một thiếu niên đang ngồi xếp bằng tu hành, trời đã ngả màu, bóng đêm dần buông, có một lão nhân lưng còng đem theo u hoả đèn lồng đi đến căn nhà tranh kia, lão giọng nói run rẩy nói:

“Đạo tử chính là đang ở bên trong.”

Mà bên trong căn nhà thiếu niên hiển nhiên là vẫn không hề biết gì, trên trán của thiếu niên này có một giọt máu hình nhật nguyệt, thiếu niên này có tên là Chu Đức Trần !

P/S: End map Lang Quốc, hẹn nhân vật chính ở map mới…