Chương 81: Thanh Minh thiên hạ
Thế gian ba ngàn khổ hải, quân tử chỉ ra, trên dưới thập vạn chúng sinh, đại đạo bên trên chỉ có một chữ “Trung” lưu truyền vạn giới.
Cái gì là ánh sáng, cái gì là bóng tối, nhiều người tựa như hào quang vạn trượng nhưng trong lòng lại là cả một cõi u minh, tuy nhiên có người tướng mạo sinh tà nhưng ý chí nuôi lấy hàng vạn đạo tia sáng.
Năm 402, kỷ thứ hai, lịch Thanh Minh thiên hạ,
Chân Long ngẩng đầu, hàng vạn đại đạo cứ thế mà sinh ra, thiên hạ đón một trận mưa tuyết không nhỏ, lòng người cũng như đổ mưa, thiên hạ này năm nay tất có đại kiếp.
Kỳ thực, đại kiếp ở Thanh Minh thiên hạ, cứ trăm năm lại đến một lần, bởi vì Chân Long ngủ say, cứ mỗi một cái trăm năm lại thức tỉnh, đại đạo cũng vì thế mà sinh ra, thiên tài ở khắp thiên hạ sao lại không muốn đi tìm lấy một cái cơ duyên, vì thế mà bước lên con đường siêu phàm.
Truyện kể rằng từ những năm cuối của kỷ thứ nhất, nhân loại đã trải qua một trận đại kiếp, số ít tiền bối đi qua niên kỉ đó đều cảm khái thở dài, những năm đó, Chân Long dường như thống trị bầu trời, trong số hàng trăm, hàng triệu Chân Long đó, có một Chân Long cực kỳ mạnh mẽ, Thanh Minh thiên hạ thập đại vạn sơn hợp lực, mượn nhờ năng lực của Thánh nhân mới trấn áp được nó, nhưng chỉ là áp chế nó dưới chân núi Phan Châu Sơn từ từ tán đạo của nó.
Cứ mỗi một cái trăm năm trôi đi, lực lượng từ Phan Châu Sơn lại áp chế Chân Long, làm cho đại đạo trong người nó dần dần tán đi, cho đến khi thực sự không còn gì, lúc đó Chân Long mới chân chính bị tiêu diệt.
…
Bóng tối vây quanh, trong bóng tối u minh tĩnh lặng, bỗng nhiên có một giọng cười già nua phát ra:
“Hahaha, cuộc đời của ta cuối cùng cũng kết thúc thật sao?”
Giọng nói này đã đánh thức thiếu niên bạch y, hắn mở mắt, gương mặt đều là một vẻ áy náy nói:
“Tiền bối, xin lỗi, chỉ trách ta năng lực không đủ.”
Lão già khoát khoát tay nói:
“Không thể trách ngươi được, dẫu sao ngươi cũng đã làm hết tận khả năng của mình, việc lão phu phải c·hết đều đã được dự đoán từ trước, bởi vì người cầm kiếm cũng chính là nắm lấy vận số của ta, từ từ mà sử dụng hết, vốn dĩ ta đã phải c·hết từ rất lâu rồi, chẳng qua đến giờ lão phu mới thật sự nhận ra.”
“Tiền bối, vậy nói chủ nhân trước của ngài đã biết được việc này nên người đó mới để ngài lại hay sao?”
Lão già vuốt vuốt bộ râu nói:
“Ngươi nói đúng, nhưng chỉ đúng một nửa, thực ra nguyên nhân sâu xa nhất chính là niềm kiêu hãnh của một kiếm tu”
Thiếu niên bạch y trầm ngâm, lão già lại nói:
“Ngươi có biết trong thế giới siêu phàm có bao nhiêu con đường tu hành hay không, rất nhiều, nhưng mà có ba con đường chủ chốt nhất, đó là Luyện Khí Sĩ, Võ Phu và Kiếm Tu.
Trước đây ta đã từng nói, Kiếm Tu chia cảnh giới thành Nhất, Nhị, Tam, Tứ,… cảnh, mỗi một cảnh giới lại ứng với Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh,… Chỉ là Kiếm Tu sát lực là không thể dùng thước đo như thế để đo được, thực tế trên sa trường Kiếm Tu Tứ cảnh có thể chém c·hết hàng vạn tu sĩ Nguyên Anh.
Lại nói tại sao lại là niềm kiêu hãnh của Kiếm Tu, bởi vì kiếm tu lấy bản tâm dưỡng thiên kiếm, để sở hữu một thanh kiếm sắc bén cũng tốt, nhưng để có bản tâm sắc như lưỡi dao, khó hơn lên trời, chủ nhân trước của ta đã dưỡng được thiên kiếm, đương nhiên ta không phải, vì thế cho nên ta bị hắn để lại cho thiên địa, mong rằng ta tìm được chủ nhân mới phù hợp.”
Thiếu niên bạch y trầm mặc, hắn không biết nói gì chỉ luôn miệng nói với lão già hai từ xin lỗi.
Lão già gương mặt nếp nhăn đã nhiều phất phất tay nói:
“Ngươi cũng đừng quá bi thương, trong tương lai hãy cố gắng dưỡng ra thiên kiếm của bản thân, đến lúc đó kiếm của ngươi sẽ không bao giờ gãy, bởi vì kiếm của ngươi chính là bản tâm của ngươi.”
Cuối cùng thân ảnh lão già mờ dần rồi biến mất, từ nay truyền thuyết về Ngịch Thiên Kiếm sẽ không còn nữa.
Thiếu niên bạch y chính là Trường Nam, hắn vậy mà chưa c·hết, trong trận chiến với Trường Sinh Vương lúc đó, hắn bị kéo vào trong hố đen, sau đó tỉnh dậy đã thấy bản thân đang ở trên một toà đại sơn nào đó, hắn cũng không hề biết rằng bản thân đang ở đâu, chỉ là lúc đó thương thế quá nặng khiến hắn không thể di chuyển.
Đã mấy tháng trôi qua, đến nay Trường Nam thương thế đã hoàn toàn khôi phục cũng may trong khoảng thời gian này tàn ảnh còn sót lại của Nghịch Thiên Kiếm bầu bạn khiến cho hắn cũng không có cảm giác cô độc.
Thế nhưng mà hôm nay, tia lực lượng đó cuối cùng cũng tắt, hắn biết con đường của mình vẫn còn dài ở phía trước, lão già Nghịch Thiên Kiếm từng nói với hắn, lão cảm nhận được trên người hắn có lực lượng của cả ba toà đại đạo, Kiếm tu, luyện khí sĩ, võ phu, chỉ là lão cũng nói, việc này rất khó, từ xưa đến nay để dung hoà ba đại đạo này là việc không thể, chí ít là trong sử sách lão chưa từng chứng kiến đi qua, nhưng mà Trường Nam hắn đều không quan tâm, hắn vẫn sẽ uẩn dưỡng ba toà đại đạo này, bởi vì chỉ đơn giản hắn chính là Trường Nam!
Nhưng mà hắn vẫn phải đưa ra lựa chọn, trong ba đại đạo này hắn sẽ chỉ được lựa chọn một đại đạo làm chủ, để uẩn dưỡng cho hai đại đạo còn lại.
Lúc trước, dù chưa có hiểu biết nhiều nhưng hắn cũng đang sử dụng Luyện Khí để uẩn dưỡng hai đạo còn lại, bằng chứng là việc hắn tu vi đột phá là cảnh giới kiếm đạo và luyện thể quyết lại tăng lên.
Nhưng mà hiện giờ, hắn đã có lựa chọn khác cho bản thân, hắn mở mắt, bầu trời là một đoạn hôn ám:
“Kể từ hôm nay, Trường Nam ta sẽ lấy kiếm chứng đạo, thiên hạ có thể gọi ta là tiên nhân, là võ đế, nhưng ta Trường Nam, chỉ là một kiếm khách!”
…
Sương Phong Cốc quanh năm suốt tháng mây mù che phủ, tiết trời ẩm ướt pha chút không khí se se lạnh, nơi này âm u vô cùng, â·m v·ật lượn lờ, yêu thú khát máu, lại độc dược nhiều vô số, Sương Phong Cốc chính là cấm kỵ chi địa đối với người phàm, nhưng đối với tu sĩ mà nói, đây không khác gì một toà thiên tàng bảo địa.
Công Tôn Hiểu Minh là tu sĩ tới từ Đồng Diệp Tông, hắn chính là dạng thiên tài trong thiên tài, ba tuổi khai mạch, mười lăm tuổi Kim Đan địa tiên, hai mươi tuổi Kết Anh, dõi mắt khắp Hoàng Châu động thiên thử hỏi thế hệ trẻ tuổi có mấy ai có thể so sánh.
Lúc này Công Tôn Hiểu Minh đang phi tốc bay nhanh, trên mặt hắn lộ rõ vẻ lo lắng, y phục người này thấm đẫm máu tươi, trên đường, Công Tôn Hiểu Minh không ngừng ho ra máu, hắn cắn răng sử dụng toàn bộ lực lượng một đường bay nhanh.
Nhưng mà lúc này, một tia chớp từ trời cao ầm ầm đánh xuống, Công Tôn Hiểu Minh không thể không dừng lại lui về sau một bước, thế nhưng một bước này khiến hắn sẽ phải hối hận cả đời.
Chỉ thấy một thanh chuỳ khí từ sau vung mạnh tới đập thẳng vào não bộ của Công Tôn Hiểu Minh, một t·iếng n·ổ chấn động, Công Tôn Hiểu Minh b·ị đ·ánh cho văng xa trăm dặm, thân thể dính chặt trên một ngọn núi.
Chưa để hắn kịp định thần, liên tiếp những cây định hải thần trâm lao tới đóng đinh cả người hắn lại, Công Tôn Hiểu Minh hét lên đau đớn:
“Tha cho ta… tha cho ta… xin các ngươi đấy.”
Một giọng cười thiếu nữ mỉa mai truyền ra:
“Nam nhân dưới hạ giới thật là không có chút bản lĩnh nào, thật làm cho bổn cô nương cảm thấy ghê tởm.”
Lại có một giọng nói khác phát ra:
“Lũ súc vật hạ giới đúng là một đám gia cầm tốt để cho chúng ta lịch luyện mà, hahaha.”
Trên màn trời, một giọng nam tử thanh thuý truyền tới:
“Giải quyết cho xong đi, chúng ta đang để những nhóm khác vượt mặt rồi.”
Một lão quái vật cao lớn rầm rầm bước đi, từ từ bên trong đám sương mù che phủ mà xuất hiện, hắn là một cái cao lớn hán tử, gương mặt xấu xí vô cùng, hai cặp răng nanh dài, cả người đều là bao phủ bởi lông lá, người này thực sự là giống con người, nhưng cũng giống cả dã thú.
Lão quái vật tay cầm chuỳ khí, vung lên nhe cặp răng nanh ra cười điên cuồng:
“C·hết, c·hết, c·hết, c·hết,…”
Cứ mỗi một chữ c·hết phát ra hắn lại nện một chuỳ lên người Công Tôn Hiểu Minh, Công Tôn Hiểu Minh gào thét trong đau đớn, không ngừng cầu xin được c·hết:
“Giết ta đi, g·iết ta đi.”
Nữ nhân xuất hiện sau lớp sương mù bước tới đứng bên cạnh lão quái vật kia, nữ nhân này có cặp môi thâm đen, tóc buộc đuôi ngựa, cặp mắt sắc lẹm như có thể g·iết người, nàng cười nói:
“Nam Sơn, cho ta góp vui với.”
Lại có một thân ảnh khác từ sương mù đi ra, thân ảnh này nhìn như một lão già không còn sức sống, cả người gầy guộc, lão ta còn không thể tự đi nổi trên đôi chân của mình cả người phải nhờ một cây gậy chống đỡ, lạ thay trên cây gậy của lão ta lại treo rất nhiều đầu lâu, biểu cảm trên những đầu lâu này chỉ có thể miêu tả bằng hai từ, sợ hãi! Lão già ho khụ khụ nói:
“Nam Sơn, Chí, nhớ để lại đầu lâu cho ta.”
Nữ tử tên Chí nói:
“Ngươi lại định luyện loại tà thuật gì thế, Tẩu Tử?”
Lại có một thân ảnh khác từ rừng sâu bước ra, thân ảnh này gầy trơ xương nhưng lại cao tới ba mét, cả người đều cuốn băng chỉ để lộ mỗi cặp mắt, không rõ giới tính là nam hay nữ, người này nói:
“Tẩu Tử, ngươi lại định luyện rượu sọ người chứ gì? Nhưng mà ta nhắc nhở ngươi rằng, rượu sọ người của đám hạ giới chỉ làm cho ta thêm mất hứng thú thôi.”
Tẩu Tử ho khụ khụ hừ lạnh:
“Chân Y tên nam không ra nam nữ không ra nữ nhà ngươi cút sang một bên đi!”
Trên màn trời một giọng nói uy nghiêm truyền ra:
“Các ngươi làm mất của ta năm phút, nên tính lên người ai đây?”
Một thân ảnh cưỡi trên lưng Lang Nha từ trên màn mây xuống, hắn thuận tay rút kiếm chém qua đầu của Công Tôn Hiểu Minh một cái, một kiếm này Công Tôn Hiểu Minh đầu lìa khỏi cổ, nam nhân bắt lấy đầu lâu kia nhảy xuống khỏi lưng Lang Nha, ném cái đầu của Công Tôn Hiểu Minh cho Tẩu Tử nói:
“Nam Sơn, ta sẽ cắt một ngón chân của ngươi xem như là để chuộc tội vì bắt ta chờ đợi nãy giờ.”
Nói là làm, ánh kiếm loé lên, Nam Sơn còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy ngón chân út của mình bị cắt lìa khỏi bàn chân, nhưng hắn cũng không có tức giận lại chỉ nở một nụ cười hì hì.
Tẩu Tử vừa lúc tiếp được cái đầu của Công Tôn Hiểu Minh nở nụ cười khanh khách nói:
“Cảm ơn ngươi, Ất Nhân Thú, hay ta phải gọi ngươi là đội trưởng, nhỉ?”
Ất Nhân Thú tra kiếm vào vỏ nói:
“Bớt nói nhảm đi, số lượng tu sĩ hạ giới chúng ta săn được lần này mới chỉ đến có hơn năm mươi người, nghe nói đội của Phong Vệ đã săn được hơn bảy mươi người rồi.”
Chí giọng nói thì thào, vừa nói vừa liếm môi:
“Công tử không phải lo, chúng ta mới chỉ đang khởi động thôi, chờ cho các đội khác chủ quan, chúng ta thu lưới một thể.”
Ất Nhân Thú ra hiệu cho Lang Nha đánh hơi:
“Lang Nha, con mồi tiếp theo gần đây nhất là ở đâu?”
Lang Nha khịt khịt cái mũi, sau đó nó chạy nhanh về phía sâu trong rừng thẳm, đám Ất Nhân Thú năm người thân ảnh dung nhập vào bóng tối riêng phần mình chạy theo.
Lúc này, Trường Nam còn đang đả toạ trong một toà sơn trạch, hắn đang theo chỉ dẫn của lão già Nghịch Thiên Kiếm đi tìm kiếm khí bản mệnh của bản thân, nhưng mà đã bảy ngày trôi qua, hắn rốt cục vẫn chưa thể tìm ra, và cũng không biết phải tìm ở đâu.
Nhưng mà lúc này mây mù che phủ, sấm chớp đánh liên hồi, gió mạnh không biết từ hướng nào rì rì thổi tới, Trường Nam đang trong đả toạ chậm rãi mở mắt, sâu trong đôi mắt của hắn có thể nhìn thấy hai vòng Nhật Nguyệt song song.