Chương 77: Mảnh trái tim cuối cùng
Trên bầu trời Hà Sơn thành trì, sấm chớp ầm ầm nổ vang, không ngoa khi nói khung cảnh này tựa như diệt thế, bầu trời một màu đỏ thẫm, đại đạo sinh rồi lại diệt, long phượng giao tranh, lôi đình oanh tạc khắp tứ phía.
Cuộc chiến cấp độ thần linh, mà lại là cuộc chiến của năm thần linh, cuộc chiến này đặt ở bất cứ nơi nào cũng sẽ đều gây ra chấn động cực kỳ lớn.
Ma Quân trong tay thanh Minh Đề Thương thế như trẻ tre đâm tới, mà bốn đại lão tổ của tứ đại tông từng người riêng phần mình thần thông hiển lộ vây hãm, cuộc chiến đang được đẩy lên cao trào.
Cuộc chiến của thần rơi vào mắt của bất cứ người nào cũng khó có thể hình dung nổi, chỉ một động tác nhỏ thế nhưng trong đó ẩn chứa rất nhiều tia đại đạo, năm người trên màn trời giao chiến trên mọi mặt trận, thần thông, pháp bảo và cả thần hồn.
Nhìn thấy Ma Quân lấy một đánh với bốn vị lão tổ nhưng vẫn giữ được khí thế làm cho chúng tu sĩ không khỏi kinh ngạc, mà Ma Quân này vậy mà cũng không hề yếu thế, tụa hồ còn đang đánh ngang tay với tứ đại cường chủ kia.
Ma Quân trên màn trời cười lên ha hả:
“Mấy lão già các ngươi cũng chỉ có như vậy? Tu vi cũng chẳng có tiến bộ gì so với trước!”
Nói xong hắn dẫn dắt đạo nguyên, thân thể như bùng phát, hắc quang bao quanh toàn thân, lấy khí thế như thần, như phật, lại như ma nện một quyền tới.
Tiếng nổ ầm ầm chấn động, nhưng còn chưa có dừng lại, Ma Quân một quyền lại một quyền đến sau cho đến quyền thứ tám thì dừng lại.
Mà một quyền này quyền sau mạnh hơn quyền trước khiến cho tứ đại lão tổ đều rất chật vật chống đỡ, Huyết Ma lão tổ lật tay, thần thông đại đạo trong tay hiển lộ, con đường thành thần của lão cư nhiên là lấy huyết chứng đạo, mưa máu rơi đầy ngập vùng trời, từng hạt mưa rơi xuống lại hoá thành phi kiếm không ngừng đâm xuống Ma Quân, thần thông “Huyết Vũ”.
Chỉ thấy Ma Quân trên tay cầm Minh Đế Thương như hoá thành ba đầu sáu tay chém gẫy không biết bao nhiêu là thanh phi kiếm được tạo lên bằng máu, sau đó sát khí thao thiên, dùng một thương đâm ra, lưỡi thương như đang gào thét chém về không trung nhưng mơ hồ lại thấy không trung dị dạng như b·ị c·hém gãy, đây là thần thông “Phân chia thiên hạ”.
Tứ đại lão tổ siêu siêu vẹo vẹo, xung quanh bọn chúng như đang nứt vỡ, một cảm giác rung lắc mạnh truyền ra, một tiếng “Keng” không biết từ đâu truyền đến, không trung vậy mà vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ, lại giống như tấm kính.
Tương Uyên lão tổ thầm hô:
“Không ổn!”
Nhưng tất cả đã quá muộn, từ trong hàng trăm hàng ngàn tấm kính kia đều xuất hiện một mũi thương đâm ra, đâm về phía tứ đại lão tổ, thần thông “Thương Kính Đồ!”
Đông Du lão tổ thân thể tựa làn sương, tiếng sáo du dương như từ cõi u minh truyền tới, trong chớp mắt thân thể của nàng vậy mà mờ ảo rồi biến mất, lại một chớp mắt khác nàng đã xuất hiện trở lại, đã cách xa khỏi phạm vi công kích của Thương Kính Đồ.
Mà Huyết Ma lão tổ thì thân thể đã bị những mũi thương đâm thành cái sàng, huyết nhục bắn tung toé, thương vẫn còn chưa dừng lại, thân thể lão đã b·ị đ·âm tới thành bùn nhão.
Thế nhưng lúc này huyết dịch của Huyết Ma lão tổ đang tìm đến nhau, sau đó từ vũng máu Huyết Ma lão tổ lại tái sinh trở lại, gương mặt cực kì âm trầm.
Tương Uyên lão tổ thân thể không hề nhúc nhích, thế nhưng xung quanh lão như có bức tường bằng gió vô hình đang ngăn cản đi từng mũi thương đâm, đây chính là thần thông “Kiếm Phong” lão tổ Tây Uyên Tông đang dùng một tốc độ vung kiếm kinh người tạo thành lớp gió phòng bị quanh thân.
Tình cảnh Khôi Âm lão tổ cũng không khá hơn là bao, lão lúc này cũng đã b·ị t·hương đâm tới không thể nhận dạng được nữa, thế nhưng mà lúc này lại có một người đàn ông bước tới đứng ngang hàng với ba vị lão tổ kia, đó vậy mà chính là Khôi Âm lão tổ, lão đang nhìn chính bản thân bị mũi thương công kích miệng lẩm bẩm:
“Vậy mà lại mất một khôi lỗi trong thời gian ngắn như vậy, kì này lỗ, quá lỗ!”
Huyết Ma lão tổ nói:
“Trần Linh Quân, ngươi so với một ngàn năm trước đã tiến bộ lên không ít, nhưng nên nhớ, chúng ta cũng không phải dậm chân tại chỗ!”
Nói rồi bốn vị lão tổ đều kết ấn, đại trận bát quái đồ xuất hiện, Ma Quân bị vây hãm bên trong bắt đầu cảm nhận được thân thể như đang bị thiêu đốt từ trong ra ngoài, bên trong bát quái trận đồ hoả diễm cực nóng đang không ngừng thiêu đốt, chưa dừng lại ở đó, hàn băng không biết lúc nào cũng xuất hiện đóng băng đạo cơ của Ma Quân, còn có Thuỷ Giang cuồn cuộn chảy kéo Ma Quân đến bên bờ vực của sinh tử.
Ma Quân gào thét:
“Các ngươi còn chưa được!”
Tứ đại lão tổ cũng đồng thanh hô:
“Sao lại chưa?”
Một tia sáng chiếu rọi đại địa, một khắc sau t·iếng n·ổ ẩm ầm truyền tới, tu sĩ Hà Sơn thành trì bất kể đang trong chiến đấu hay còn đang tại dưỡng thương đều một thoáng đình trệ, khói bụi, tro tàn từ trên thương khung trút xuống như mưa.
Một tia sáng mang một tốc độ khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang rơi xuống sau đó tạo thành một t·iếng n·ổ mạnh.
Nơi tia sáng này rơi xuống tạo thành một cái hố rất sâu, chúng tu sĩ đều đồng loạt nhìn về cái hố này, nhưng mà dù có là Kim Đan hay Nguyên Anh tu sĩ đều không thể nhìn rõ bên trong hố sâu kia là cái gì.
Trên bầu trời tứ đại lão tổ đồng loạt phun ra một búng máu, thân thể từng người cũng không tự chủ được mà lảo đảo, may là còn nhờ khí huyết còn sót lại của Bát Quái Trận đồ gia trì mới khiến bốn lão quái vật này không b·ị đ·ánh cho rơi xuống.
Huyết Ma lão tổ nói:
“Trần Linh Quân này thật không thể xem thường, thật may là chúng ta đã dành một ngàn năm để tạo ra sát trận này, nếu không cũng không thể g·iết c·hết được hắn.”
Khôi Âm lão tổ lắc lắc cổ tay nói:
“Một cái gai bấy lâu nay cuối cùng cũng đã nhổ xuống, còn lại hãy để đám tiểu bối thể hiện, các ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Huyết Ma lão tổ cười lên ha hả nói:
“Đương nhiên rồi, ngược lại ta lại đang rất thưởng thức cái tên tiểu tử tên là Dương Thiên Cô kia, Tương Uyên, Tây Uyên Tông của ngươi quả thật là nội tình thâm hậu.”
Tương Uyên lão tổ tra kiếm vào vỏ nói:
“Đa tạ Huyết Ma sư huynh!”
Đông Du lão tổ vẫn một mực im lặng, lại lấy sáo trúc ra ngân nga, Khôi Âm lão tổ cụt hứng nói:
“Thôi thôi thôi, bần đạo xin cáo từ trước, nơi này đã không còn chuyện của ta nữa.”
Nhưng đúng vào lúc này, Minh Đế Thương dưới hố sâu không biết lúc nào bay vọt lên không trung, cắm thẳng vào màn trời.
Tứ đại lão tổ con ngươi co rụt lại, chỉ thấy từ hố sâu một thân ảnh lảo đảo đi ra, Ma Quân vậy mà còn chưa c·hết!
“Ta đã đi tìm rất lâu, ta đã tựa hồ muốn lật tung cả cái Lang Quốc này lên nhưng cũng không tìm được nó, vậy mà hôm nay nó lại xuất hiện, hahaha, đại đạo vậy mà lại nghe thấy tiếng gào thét của ta, cuối cùng nó cũng đã trả lời ta, hahaha.”
Ma Quân cười lên một tràng điên cuồng, ngay lúc đó hắn dơ bàn tay ra, một lực hút vô hình truyền đi.
Ở trong một đình viện, Nam Hoàng Vân đang điên cuồng điều khiển khôi lỗi tàn sác ác ma, hắn đã g·iết đến đỏ cả mắt, nhưng đúng vào lúc này hắn bỗng cảm nhận có một lực hút, thân thể Nam Hoàng Vân đã không thể tự chủ được bay đi.
Chỉ trong một khoảnh khắc hắn đã nằm gọn trên bàn tay của Ma Quân
“Không ổn!”
Khôi Âm lão tổ cùng những lão tổ khác đều nhận thấy có gì đó không ổn đang muốn tế ra thần thông ngăn cản Ma Quân thế nhưng tất cả đã muộn.
Chỉ thấy Ma Quân đưa bàn tay còn lại của mình ra đâm trực tiếp vào đan điền của Nam Hoàng Vân, móc ra lệ quỷ Kim Đan của hắn.
Nam Hoàng Vân kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, cơ thể truyền đến một trận khó có thể hình dung được, tu sĩ bị móc mất kim đan, đây là một loại đau đớn mà không ai muốn gặp phải.
Ma Quân ném Nam Hoàng Vân đi cười lên ha hả, cười đến nước mắt dàn dụa nói:
“Mảnh trái tim cuối cùng!”