Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Trở Lại

Chương 76: Kẻ bất tử




Chương 76: Kẻ bất tử

Chiến trường Hà Sơn bên trong lôi đình cuồn cuộn đan xen, cục diện đã phát triển tới mức không thể loạn hơn, từng tiên binh pháp bảo ầm ầm nổ vang, số lượng tu sĩ t·ử t·rận đã không thể tính toán được bằng mắt thường.

Dương Thiên Cô du tẩu trong chiến trường, thanh nhân đạo kiếm của hắn đã chém không biết bao nhiêu tu sĩ, ác ma, lúc này hắn sát khí nồng đậm không ngừng g·iết chóc, nơi hắn đi qua máu chảy đầu rơi, thây chất đầy núi.

Lúc này một khôi lỗi không biết từ đâu xuất hiện tung một quyền tới Dương Thiên Cô, một quyền này khí thế thao thiên ngút trời, mơ hồ còn có tiếng long ngâm truyền tới.

Dương Thiên Cô không nói hai lời, trên tay nhân đạo kiếm đã reo vang, hắn vung kiếm, lưỡi kiếm đã không thể nhìn được bằng mắt thường, từng đạo từng đạo tàn ảnh chồng chất lên nhau tạo thành một thế kiếm như trẻ tre, đây là thần thông “Bát tự kiếm” một kiếm này chém ra bát thức, đầu tiên là trảm yêu, trừ ma, trảm thọ, diệt đạo, tiệt thân, khai minh, dẫn hồn, vong ngã.

Từng đạo kiếm quang chém ra mang theo một lực công kích kinh thiên động địa, khôi lỗi đang lao tới cùng với long quyền của nó nổ tung giữa không trung, một kiếm kia kinh hoa tuyệt đại, làm cho chúng tu sĩ không khỏi ngẩn ngơ.

Thế nhưng mà lúc này, khôi lỗi như ong vỡ tổ không biết từ đâu đồng loạt xuất hiện, hướng Dương Thiên Cô mà công kích, Dương Thiên Cô lật kiếm, “Bát Tự Kiếm” tiếp tục được hắn sử dụng, chỉ là khôi lỗi lại càng ngày càng nhiều khiến hắn không thể tránh khỏi thương thế:

“Kim đan tu sĩ!”

Đến lúc này Dương Thiên Cô không thể không nhận ra, người đang công kích mình chính là một kim đan tu sĩ tới từ Khôi Âm Tông.

Lúc này trên một đỉnh viện, tu sĩ kim đan của Khôi Âm Tông đang dưỡng thần, âm thầm điều khiển khôi lỗi công kích Dương Thiên Cô, đây chính là điểm mạnh của tu sĩ Khôi Âm Tông, bọn chúng chỉ cần chân thân còn sống liền không thành vấn đề, cho nên trong chiến đấu bọn chúng thường lựa chọn một vị trí dễ dàng ẩn núp nhất, khiến cho đối phương lao lực mà c·hết.

Trong đại trận không phải chỉ có Dương Thiên Cô đang gặp khốn cảnh, thiên kiêu Tâm Trúc của Đông Du Tông cũng đang rơi vào hoàn cảnh tương tự.

Chỉ là Tâm Trúc lại vô cùng thong dong, quanh nàng luôn có lá trúc bảo vệ, hễ là khôi lỗi có ý đồ tới gần đều bị lá trúc chia làm hai nửa.

Nàng phất tay, một lá trúc giống hình dạng của thiết thiêm du tẩu trong thiên địa, dựa theo linh lực của nàng mà đâm xuyên qua mi tâm của đám khôi lỗi, đám cường giả của Đông Du Tông đã nhận ra điều này, không ít Kim Đan tu sĩ bắt đầu tập trung tới Tâm Trúc, số lượng khôi lỗi t·ấn c·ông nàng càng ngày càng nhiều thêm.



Chiến trường kiểu này Khôi Âm Tông thực sự có lợi thế rất lớn, bọn chúng có thể sản sinh khôi lỗi từ xác c·hết, xác c·hết càng nhiều bọn chúng có thể điều khiển cảng nhiều, cho nên c·hiến t·ranh càng kéo dài, Khôi Âm Tông mới là tông môn chiếm thế thượng phong.

Ở một vị trí khác, Nam Hoàng Vân đang điên cuồng điều khiển khôi lỗi để g·iết ác ma, sau khoảng thời gian trấn thủ thành trì số một hắn đã không ngừng tu hành, nhớ về cuộc chiến khốc liệt năm đó cùng với những người đồng đội đã ngã xuống, hận ý đối với ác ma trong hắn đã dâng trào đến cực điểm.

Tại một nơi chiến trường chưa quét tới, Nam Hoàng Vân điên cuồng điều khiển khôi lỗi, thần thông gieo xuống như mưa rơi, trong cơ thể hắn sát ý đã dâng trào, thần thông không ngừng xoay chuyển, hắn g·iết đến đỏ mắt, thế nhưng càng thấy máu tanh hôi của lũ ác ma hắn lại càng điên cuồng hơn, lúc này tóc hắn đã chuyển bạc, khôi lỗi hắn điều khiển cũng vì thế mà chuyển theo khiến cho chiến trường như có một đội quân sát tinh đang không ngừng tàn sát.

Mà đạo cơ của Nam Hoàng Vân đang rung lắc mạnh, hắn điên cuồng gào thét:

“Giếttttttt!”

Lúc này đan điền Nam Hoàng Vân bùng nổ, một lệ quỷ bên trong đan điền như được sinh ra, hắn vậy mà trực tiếp Kết Đan, đây là tu sĩ đầu tiên đột phá cảnh giới trong cuộc c·hiến t·ranh này.

Ở một cuộc chiến khác, Trần Sinh Cương lúc này thân thể bắp thịt đang không ngừng được tái tạo, phía bên kia Trần Vu Diệp không khỏi nhíu mày, thực sự thần thông của Trần Sinh Cương quá khó chịu, hắn máu thịt không ngừng tái tạo khiến cho Trần Vu Diệp không cách nào có thể chiến thắng được.

Trần Vu Diệp cả giận nói:

“Ngươi cũng chỉ có vậy thôi sao, cũng không khác bao cát là mấy.”

Trần Sinh Cương cười cười nói:

“Lời này vậy mà chọc giận ta rồi nha!”



Trần Vu Diệp sử dụng thần thông tam nhãn, hắn mi tâm một con mắt mở ra, như một vị ma thần hàng lâm, trên tay cầm “Trấn Tiên Trượng” đập mạnh về phía Trần Sinh Cương.

Một t·iếng n·ổ mạnh truyền ra, thế nhưng lúc này Trần Vu Diệp con ngươi đột nhiên co rụt, chỉ thấy Trần Sinh Cương tuỳ tiện dùng một ngón tay để tiếp lấy một đòn này, hắn chỉ nhàn nhạt mở miệng:

“Ta nói lời vừa rồi của ngươi đã chọc giận ta rồi.”

Trần Sinh Cương nhắm mắt lại, sau đó hắn lại mở ra, chỉ là tròng mắt lúc này đã đổi sang màu xanh lam, thần thông “Xác Xống” mở!

Chỉ là thiên địa một thoáng tĩnh lặng, Trần Vu Diệp đang định cười rộ lên thì đột nhiên có tiếng kiệu đi tới, sương mù tản ra chỉ thấy bốn tên tu sĩ khênh kiệu quỳ rạp xuống, từ trong kiệu từ từ bước ra một thiếu niên.

Trần Vu Diệp nghỉ hoặc hỏi:

“Trần Sinh Biên?”

Thiếu niên kia chính là Trần Sinh Biên, hắn chắp tay cười nói:

“Ra mắt bá phụ, hay ta phải gọi ngài là Sư huynh đây?”

Trần Vu Diệp con ngươi co rụt thầm kêu không ổn, thế nhưng lúc này đã không thể vãn hồi được nữa, Trần Sinh Biên hai tay mọc ra nanh vuốt sắc nhọn đâm về phía hắn.

Chỉ là như vậy còn chưa làm hắn hoảng sợ, hoảng sợ chính là tu vi mà Trần Sinh Biên triển lộ ra, vậy mà lại chính là Hoá Thần.

Hắn đón đỡ đòn công kích, trong lòng chấn động không thôi, Trần Sinh Biên này rốt cục là ai?

Trần Sinh Cương xoay chuyển hạt châu chỉ nói:



“Không cần nghi ngờ làm gì, nó chính là con trai của ta, ha ha ngươi sẽ còn phải bất ngờ nhiều.”

Lúc này bốn tu sĩ khiêng kiệu vừa rồi cũng đứng dậy, đồng loạt t·ấn c·ông tới Trần Vu Diệp, Trần Vu Diệp đang sử dụng thần thông để chiến đấu với Trần Sinh Biên lại nhận thấy nguy cơ sinh tử tứ phía truyền tới khiến hắn không khỏi chấn kinh.

Tu hành đến một bước này Trần Vu Diệp nhận ra cảm giác của hắn cực kì nhạy bén, nguy cơ sinh tử trước mắt hắn hoàn toàn không thể tránh được, biết bản thân đã không thể vãn hồi hắn buông bỏ thần thông chỉ nói:

“Được rồi ta thua!”

Hắn nhận thấy bốn luồng khí tức t·ấn c·ông mình kia tuyệt nhiên cũng đều là Hoá Thần, nếu chỉ là một mình Trần Sinh Biên hắn còn có thể đối phó, nhưng liền là năm Hoá Thần đồng loạt xuất hiện, hắn còn đánh được thế nào?

“Chỉ là trước khi c·hết, xin hãy giải đáp nghi hoặc cho ta!”

Trần Sinh Cương ồ một tiếng cười nói:

“Người đời gọi ngươi là Thần Linh, nhưng với ta mà nói, ở thời đại không thuộc về nơi này ta được gọi là Thần Minh!”

Trần Vu Diệp nghe xong lời này, lại nhớ đến thần thông “Kẻ Bất Tử” của Trần Sinh Cương như bừng tỉnh đại ngộ, nhắm mắt nói:

“Thì ra là như thế, được c·hết dưới tay tiền bối, vãn bối không có gì luyến tiếc!”

Lúc này nguyên thần của Trần Vu Diệp tự bạo nổ tung, hắn lựa chọn t·ự t·ử để giải thoát cho bản thân, một tu sĩ được tôn làm thần linh cứ như vậy mà tự bạo, mấy ngàn năm tu hành, đi tới một bước này Trần Vu Diệp cũng đã phải trải qua bao nhiêu thăng trầm của đời tu sĩ, một giai thoại về một vị ma thần sẽ còn lưu truyền mãi về sau, nhưng mà từ hôm nay người đó đã không còn tồn tại ở nhân gian nữa.

Trần Sinh Cương thở dài, dấu tay trong áo nhàn nhã đi về phía đầu tường nhìn xuống cuộc chiến lẩm bẩm nói:

“Cuộc chiến này so với năm đó còn kém quá xa!”