Chương 75: Nhân Ma tái chiến
Thiên địa hôn ám, cục diện c·hiến t·ranh đã ngày càng trở lên hỗn loạn, Trần Sinh Cương ha hả cười lớn:
“Trần Vu Diệp ơi là Trần Vu Diệp, ta thấy dường như ngươi đã quá tự tin vào kết quả của cuộc chiến này?”
Trần Vu Diệp đương nhiên là biểu hiện không thể tốt lên được, hắn hiểu Trần Sinh Cương là người như thế nào, đó cũng chính là lý do suốt hàng trăm năm nay hắn vẫn không thể nào lật đổ được người trước mắt này, mặc dù tu vi hắn lúc nào cũng trên một bậc:
“Ngươi có ý gì?”
Trần Sinh Cương xoay chuyển hạt châu trên tay chỉ chỉ xuống mặt đất nói ra một câu:
“Đây là lãnh địa của nhân tộc!”
Lúc này bỗng Hà Sơn thành trì xảy ra một trận đ·ộng đ·ất cực mạnh, hơn thế nữa, từ trên bầu trời từng phi thuyền đang dần dần bay tới, từng chấm đen li ti xuất hiện chi chít phía cuối chân trời.
Những phi thuyền này đến từ tứ đại tông, đi phía trước nhất là thân ảnh của bốn người không giận tự uy, đang giương mắt nhìn về cục diện bên dưới Hà Sơn thành trì.
Bốn vị này có một vị trường bào là một màu huyết thanh, khí thế như rồng, khắp người tràn ra một mùi vị tử khí, người này theo cảm nhận của chúng tu sĩ dường như rất mạnh, là cường giả mạnh nhất trong bốn vị kia, người này mở mắt, trong ánh mắt chỉ toàn là khung cảnh bên dưới, giọng nói chậm rãi cất ra:
“xem ra Huyết Ma Tông vẫn là đi trước các ngươi một bước!”
Một lão tu sĩ trường bào màu trắng ngồi cạnh chỉ nở một nụ cười mỉm nói:
“Xem ra Huyết Ma lão tiểu nhi ngươi vẫn kiêu ngạo như xưa, chẳng trách năm đó lại bị Thuỷ Giang chân nhân đánh đến hạ một cảnh giới, đày đoạ xuống phương thiên địa này.”
Người được gọi là Huyết Ma lão tiểu nhi kia sau khi nghe những lời châm chọc này ngược lại lại không nổi giận, chỉ cười nói:
“Tương Uyên lão bất điểm, ngươi thấy thế nào?”
Người được gọi là Tương Uyên là một lão tu sĩ mặc đạo bào màu lam, người này khí độ tầm thường nhất trong bốn người, đầu đội một chiếc nón rộng vành, lưng đeo đại kiếm, Tương Uyên chỉ nói:
“Tây Uyên Tông vốn không để ý đến tranh đoạt quyền lực, chỉ là tràng tai hoạ lần này do đệ tử Tây Uyên Tông mà ra, cho nên chúng ta tới đây là để nhận lấy trách nhiệm trong chuyện này.”
Huyết Ma lão tổ cười lớn:
“Người tên Trường Nam kia, là các ngươi thu nhận hắn thành đệ tử ở đâu vậy?”
Tây Uyên lão tổ chỉ nói:
“Người này thân phận cũng rất bình thường, tới từ một làng chài ven biển, chỉ là hắn tham gia khảo hạch và trở thành đệ tử của tông môn, thật không ngờ người này vậy mà lại có bí mật to lớn đến như vậy.”
Khôi Âm tông lão tổ nói:
“Thú vị!”
Trong bốn người có một nữ nhân, người này trong suốt chặng đường lại không nói lời nào, chỉ yên lặng thổi sáo, thế nhưng lúc này nàng bất chợt dừng giai điệu trên môi lại, nói:
“Đã tìm thấy tung tích kẻ này chưa?”
Tây Uyên Tông lão tổ chỉ lắc đầu nói:
“Trong thời gian ngắn lấy tu vi Trúc Cơ bùng nổ ra chiến lực như vậy, e rằng hắn đ·ã c·hết.”
Thế nhưng đúng vào lúc này, Huyết Ma lão tổ bộc phát tu vi toàn thân, một đại thủ ấn như thần như phật ầm ầm giáng xuống đại địa, đây là một chưởng của thần, chúng sinh bên dưới không thể không bỏ chạy, thế nhưng mà uy lực của một đại thủ ấn kia đã đủ để phá huỷ một số không gian của Hà Sơn thành trì, lão tổ Huyết Ma Tông giọng nói ầm ầm truyền ra:
“Ác ma to gan lại còn dám xuất hiện, cũng nên chấm dứt ân oán giữa nhân tộc của Lang Quốc với lũ kiến hôi của ma tộc các ngươi rồi!”
Trần Vu Diệp thần sắc cả kinh, hắn nói:
“Hoang đường, chuyện này là không thể nào, tại sao bọn chúng lại có thể xuất hiện ở đây, không phải quy tắc nơi đây cấm Thần xuất hiện hay sao?”
Trần Sinh Cương ha hả cười to:
“Lại còn cả gan nói chuyện quy tắc, hãy nhìn lại xem, chính các ngươi cũng đã phá vỡ quy tắc!”
Trần Vu Diệp nói:
“Không có khả năng!”
“Quy tắc cấm thần, nhưng ngươi quên rằng nó cũng sẽ chỉ chấp nhận nếu đó là nhân tộc, chính vì các ngươi xuất hiện đã tạo ra một lỗ hổng trong quy tắc.”
Trần Vu Diệp thất thần hồi lâu nhưng hắn cũng ngay lập tức khôi phục trạng thái, dù gì khi còn là nhân tộc hắn cũng có thần vị cho riêng mình, nay được tẩy lễ thành ma, thực lực của hắn chỉ có tăng chứ không giảm, hắn nhìn Trần Sinh Cương nói:
“Quả nhiên ngươi mới là người phải c·hết sớm nhất trong cuộc chiến lần này, ta tin đây cũng chính là cục mà ngươi đã bày ra chỉ để ta dẫm vào?”
Trần Sinh Cương cười cười nói:
“Đúng thì sao, mà sai thì sao?”
Trong chớp mắt thân ảnh của Trần Vu Diệp mơ hồ, lúc xuất hiện lại hắn đã ở ngay trước mắt Trần Sinh Cương tung ra một quyền, sớm biết điều này, Trần Sinh Cương đã kịp thời chuẩn bị, hắn ném tấm phù lục ra phía trước, thân hình lùi về sau, chỉ một chuyển động nhỏ nhưng thân thể hắn đã lui ra hơn mười dặm, nắm đấm ầm ầm chấn động nện xuống không khí.
Thế nhưng lúc này, hai toà núi cao không biết từ đâu xuất hiện ầm ầm nện xuống Trần Sinh Cương.
Một chiêu này quá bất ngờ khiến cho Trần Sinh Cương không thể phản ứng kịp, thế là hắn bị hai ngọn núi uy nghiêm nện xuống, máu tươi bắt ra tung toé.
Trần Vu Diệp vậy mà có tới hai người, nhưng mà Trần Vu Diệp vừa sử dụng Sơn Hải Quyền kia lại trông vô cùng quỷ dị, đầu người nhưng lại là thân rắn.
“Thì ra là Dương Thần và Âm Thần.”
Trần Vu Diệp đã nhập ma, cho nên hắn có thể tách cơ thể mình ra một phần Âm Thần để tu hành, qua đó hắn có thể song song tu hành hai loại công pháp của cả Dương gian và Âm gian, đây là một minh chứng cho việc tu vi của Trần Vu Diệp đã tăng lên rất nhiều kể từ sau khi nhập ma.
Trần Sinh Cương bước ra từ đ·ống đ·ổ n·át, thân thể thế mà đang trong trạng thái khôi phục một cách nhanh chóng, lúc này đôi mắt hắn đã chuyển thành một màu đỏ tươi, hai cặp răng nanh dài ra trông thấy, đâu đó khí tức xung quanh ẩn ẩn còn có mùi của dã thú đang điên cuồng đói khát, đây là thần thông của Trần Sinh Cương, thần thông “Kẻ Bất Tử.”
Trần Vu Diệp vung chiêu, thiên địa rung lắc dữ dội, ma khí gào thét xung quanh không ngừng, từng đạo quy tắc xoay tròn trên đỉnh đầu, hắn hoà mình vào từng đạo ma khí mang những gương mặt ghê tởm công kích về phía Trần Sinh Cương.
Chỉ thấy Trần Sinh Cương lúc này khắp người nổi đầy gân xanh, cơ bắp phát triển với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, hắn nhảy lên, một bước nhảy đã vượt xa trí tưởng tượng của người bình thường, một tiếng hú dài từ miệng hắn phát ra, chỉ trong chớp mắt Trần Vu Diệp như cảm thấy có hàng ngàn hàng vạn con sói hoang đang điên cuồng lao tới.
Song phương lao xầm vào nhau tạo thành một t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc, bụi đất vẫn còn bay toán loạn, từ trong đống bụi đất này thần thông không ngừng loé lên rồi lại biến mất, trong một thời gian ngắn cả hai đã sử dụng hơn một ngàn đợt công kích lên nhau, mỗi chiêu chiêu sau lại mạnh hơn chiêu trước, chiến trường bị huỷ diệt, vô số kiến trúc công trình đều sụp đổ, khói mù bốc lên toán loạn.
Trần Vu Diệp trong mắt chỉ có sự điên cuồng, hắn hết chiêu này đến chiêu khác đều mạnh hơn đối phương, nhưng mà Trần Sinh Cương sử dụng “kẻ bất tử” thân thể hắn liên tục bị huỷ diệt rồi lại tái tạo, điều này khiến cho Trần Vu Diệp không thể không đau đầu.
“Trần Sinh Cương, thì ra ý đồ của ngươi chỉ là cầm chân không cho ta tới viện trợ Ma Quân?”
Trần Sinh Cương cười lên ha hả:
“Ngươi biết cũng đã quá muộn!”
Lúc này từ trên bầu trời một cái bát quái trận đồ ầm ầm giáng xuống, nó rơi xuống vị trí của hắc y nhân thần bí, vây hãm hắn ở giữa.
Sau đó từ bên ngoài trận đồ, bốn vị lão tổ tứ đại tông lần lượt xuất hiện, Huyết Ma lão tổ trầm giọng mở miệng:
“Trần Linh Quân, hay ta phải gọi ngươi là Ma Quân?”
Hắc y nhân được gọi là Ma Quân kia ánh mắt bình tĩnh đến lạ thường, chỉ nói:
“Chỉ bằng các ngươi, muốn ngăn cản bổn quân làm đại sự, các ngươi nên nhớ, một trăm năm trước như vậy, một trăm năm sau kết quả cũng sẽ không thay đổi.”
Khôi Âm Tông lão tổ nói:
“Không cần nhiều lời, g·iết hắn!”
Ma Quân gào thét:
“Tốt lắm, để ta xem, nếu không có đám súc sinh cẩu Quang Minh Thần Điện q·uấy n·hiễu nhân quả, các ngươi lấy cái gì để g·iết được ta, tới đi!”