Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Lão Gia Gia

Chương 82:




Chương 82:

Cái phi đao kia trên lưỡi đao lộ ra màu xanh cùng mùi tanh tưởi vừa nhìn liền biết là kịch độc, chỉ cần hắn bị nhẹ nhàng cắt qua một cái, như vậy hắn sẽ phải dùng linh lực đi áp chế độc tố phát tác, trong thời gian ngắn có thể chưa bại, nếu bị đối thủ kéo dài trận chiến như vậy hắn chắc chắn sẽ thua.

Thắng? Trúng độc hắn liền sẽ không thể thắng.

"thì ra là Vạn Độc Thủ, ta đúng là xem thường ngươi, suýt chút nữa thì lật thuyền trong mương".

Nói xong lời này Trương Nam liền lấy ra một tấm phù lục vỗ trên người mình, một vòng ánh sáng liền bao phủ quanh cơ thể hắn, đảm bảo cho hắn sẽ không dễ dàng bị phi đao vạch thương làm trúng độc.

Lê Tùng Vân nhìn thấy cảnh này trong lòng âm thầm nói một tiếng đáng tiếc, suýt chút nữa hắn liền có thể kết thúc trận đấu.

Hắn cũng nhìn ra phù lục đối phương sử dụng.

Nhất giai thượng phẩm Kim quang phù, là phù lục có sức phòng ngự cao nhất ở trong đám phù lục Nhất giai, tên này quả nhiên là cẩn thận, cũng đủ giàu.

Lê Tùng Vân nếu nhớ không nhầm mỗi tấm phù lục như vậy giả tận 50 linh thạch hạ phẩm, không rẻ chút nào.

Nó có thể chống đỡ 3 đòn công kích của Luyện khí kì cửu trọng đỉnh phong hoặc một đòn của trúc cơ nhất trọng.

Đối phương vừa dùng phù lục này, trừ khi Lê Tùng Vân có thể chính diện công kích đánh bại đối phương, nếu không hắn đừng hòng giở lại một chút tiểu xảo để đánh bại đối thủ.

Mà đối phương nói ra lời này cũng khiến Lê Tùng Vân càng thêm chắc chắn người này là đệ tử Lam Vân Tông.

Dù sao có thể biết được Vạn độc thủ lại vừa nhìn liền nhận ra khả năng cao chính là đệ tử của chính Lam Vân Tông mà thôi.

Lê Tùng Vân thân hình lắc lư mấy cái, 3 cái ảnh phân thân liền xuất hiện hướng về hai phía bao vây lấy Trương Nam, Trương Nam nhìn thấy cảnh này cũng không hề động mà yên tĩnh cho hắn vây quanh chính mình.

Lê Tùng Vân lông mày nhíu lại, tên này...

Mặc kệ, phi đao liên sát trận.

Hàng loạt phi đao bị hắn bắn ra, không chỉ nhắm vào Trương Nam mà còn nhắm vào ảnh phân thân của chính mình.

Phi đao vừa bay tới trước mặt ảnh phân thân ảnh phân thân liền phất tay một cái, đem phi đạo phản hồi về phía Trương Nam, tạo thành một tấm lưới t·ử v·ong bao vây lấy đối phương.

Nhưng Trương Nam cực kì bình tĩnh, chỉ thấy quang mang trên đao hắn đại thịnh, một cỗ gió lốc cường hoành đột nhiên xuất hiện quanh thân hắn, sau đó nhanh chóng trở thành một cái vòi rồng, bên trong vòi rồng là hàng loạt đao phong nhỏ bé điên cuồng cắt chém tất cả những thứ dám tiến vào bên trong.



Toàn bộ phi đao bắn vào trên gió lốc đều bị gió lốc đánh tan tác, Lê Tùng Vân nhìn thấy cảnh này sắc mặt đại biến.

"ha ha ha, phi đao của ngươi bị đao pháp của ta khắc chế gắt gao.

Ngưng giãy dụa một cách vô vị, chịu c·hết đi".

Trương Nam điều khiển cuồng phong lao lên, chỉ vòng vèo mấy cái liền đem ảnh phân thân của Lê Tùng Vân đánh nát toàn bộ, sau đó nhắm thẳng tới Lê Tùng Vân mà tới.

Lê Tùng Vân trong lòng báo động nguy hiểm điên cuồng kéo vang, hắn muốn tránh né, nhưng không khí xung quanh như bị cô đọng, khiến cho cả người hắn khó mà hoạt động.

Không tốt, hắn bị đối phương dùng khí thế khóa chặt.

Lê Tùng Vân hai mắt nổi lên tia máu, đã không thể tránh, vậy thì liều một phen.

Hắn lấy ra một lưỡi đao cuối cùng, đem linh lực toàn thân trút vào trong đó.

Không giống như Trương Nam đao mang đại thịnh, toàn bộ phong mang của phi đao lại vô cùng cô đọng, tỏa ra sát ý thâm trầm như biển.

Ngọc thạch câu phần, đao ý.

Lê Tùng Vân mạnh mẽ phóng ra phi đao, Trương Nam hai mắt đột nhiên mãnh trừng, hắn cảm giác tinh thần đau xót, hai mắt trong nháy mắt mất đi tiêu tự, khí thế cũng theo đó hơi ngưng lại.

Nhưng lúc này một cái vòng ngọc buộc tóc ở phía sau đầu đối phương đột nhiên phát ra một tiếng 'răng rắc' liền nứt vỡ, tóc của Trương Nam bay loạn trong gió, hai mắt của hắn cũng theo đó lấy lại tiêu cự.

Trương Nam nhìn về phía Lê Tùng Vân lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, nhưng sau đó sát ý trên mặt hắn càng nồng, cuồng phong bị hắn điều động lên đầu mũi đao, cùng phi đao của Lê Tùng Vân đối cứng.

Lê Tùng Vân nhìn thấy cảnh này trong lòng tuyệt vọng.

Tên này thân gia rốt cuộc phong phú tới mức nào?

Chỉ là một cái Luyện khí kì cửu trọng đỉnh phong vậy mà có pháp bảo bảo vệ tinh thần lực, hóa giải một kích đao ý của hắn?

Pháp bảo bảo vệ tinh thần lực cỡ nào quý hiếm, ngay cả Đông Phương Diễm Nhi là đệ tử thân truyền của Chưởng môn cũng chưa thấy Chưởng môn ban thưởng cho nàng món pháp bảo bảo vệ tinh thần lực nào, tên này vậy mà lại có, hắn rốt cuộc là ai?

Lê Tùng Vân trong lòng điên cuồng tự hỏi, nhưng lúc này sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên tái nhợt.

Keng~



Phốc~

Một ngụm máu tươi phun ra, ánh mắt Lê Tùng Vân kinh hãi nhìn Trương Nam đánh tan phi đao của mình, mang theo sát ý ngập trời đổ ập mà xuống.

Hai mắt hắn tràn đầy tơ máu, điên cuồng nghĩ cách tự cứu, nhưng linh lực trong cơ thể đã bị hắn dồn cho một chiêu kia, đã vô lực xoay chuyển trời đất.

Hôm nay hắn phải c·hết ở chỗ này sao?

Lê Tùng Vân trong lòng tuyệt vọng, hắn đem tất cả những thủ đoạn mà mình có suy nghĩ một lần, cố gắng tìm ra một thứ có thể giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm lúc này.

Nhưng thời gian hắn tu luyện quá ngắn, thân gia nghèo túng, gần như không có lá bài tẩy gì có thể...

Không đúng, hắn còn có một lá bài tẩy.

Lê Tùng Vân đột nhiên nghĩ tới cái gì, đem túi trữ thi lấy ra, sau đó lập tức thả ra Vương Tuyết Uyên.

Vương Tuyết Uyên vừa xuất hiện liền nhận được mệnh lệnh của Lê Tùng Vân, hai mắt không có tiêu cự của nàng rất nhanh liền trở nên sắc bén tràn ngập sát khí ngẩng đầu nhìn về phía Trương Nam.

Trương Nam nhìn thấy khuôn mặt của nàng cũng sửng sốt kêu lên một tiếng:

"Vương Tuyết Uyên? Ngươi sao có thể trốn ở trong Túi trữ vật?".

Vương Tuyết Uyên không hề mở miệng, cũng không có ý định giải thích gì cho hắn.

Chỉ thấy nàng giơ ra ngón trỏ, đại lượng âm khí lạnh lẽo điên cuồng tụ tập, cho dù Lê Tùng Vân là Luyện khí kì cửu trọng tu sĩ đứng ở một bên cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.

Âm sát chỉ.

Một luồng âm sát chi khí tinh thuần cực điểm ngưng tụ thành một luồn linh lực xám trắng lạnh lẽo từ trên đầu ngón tay của nàng bắn ra, nhắm thẳng tới mi tâm Trương Nam.

Trương Nam hai mắt trợn trừng, đột nhiên cảm giác được nguy cơ cực đại, vội vàng điều chỉnh mũi đao đối chọi với luồng linh lực mà Vương Tuyết Uyên bắn ra.

Cuồng phong cùng âm sát chi lực v·a c·hạm, Trương Nam chỉ cảm thấy không khí xung quanh như bị đóng băng, gió ngừng thổi, mà mũi đao của hắn như đâm vào trên núi băng vạn năm, muốn tiến thêm một bước cũng không thể tiến.



Sau đó băng giá nhanh chóng lan tràn, theo đầu mũi đao chạy lên thân đao, rất nhanh liền có thể đem cả đao lẫn người đều cho đông cứng.

Trương Nam kinh hãi cực độ, Vương Tuyết Uyên từ lúc nào liền biết sử dụng băng linh lực rồi?

Nàng từ chỗ nào có được chiêu thức lợi hại như vậy?

Trương Nam không thể không buông tay ra khỏi đao, vội vàng phi thân lùi lại, tránh bị đông cứng thành một tảng băng.

Cuồng phong xung quanh thân hắn theo lúc hắn buông tay cũng tán loạn, hoàn toàn biến mất.

Nhìn thấy cảnh này Lê Tùng Vân sững sờ tại chỗ, Vương Tuyết Uyên mạnh như vậy?

Một chỉ này rốt cuộc là cái gì? Thứ nàng dùng chẳng lẽ là âm sát chi khí?

Cản được rồi? Không những cản, còn đem đối thủ đánh bại?

Lê Tùng Vân trong lòng mừng như điên, hắn không cần phải c·hết, không cần phải c·hết, ha ha ha ha.

"g·iết hắn".

Lê Tùng Vân lạnh lùng nói ra, Vương Tuyết Uyên nhẹ điều khiển ngón tay một cái, âm sát chi quang đột nhiên bắn vào trên người của Trương Nam, quang tráo xung quanh thân thể hắn rất nhanh liền xuất hiện đóng băng dấu vết, hàn khí xâm nhập mà vào, trong nháy mắt liền đem một bên cơ thể của Trương Nam cũng đóng băng.

Trương Nam trong lòng kinh hãi tột độ, từ trong Túi trữ vật lấy ra một viên đan dược ăn vào, tình trạng băng hóa của hắn lập tức được xoa dịu.

Hắn lại lấy ra một lá bùa vỗ lên người, cả người hóa thành một đạo ánh sáng hướng về phương xa bỏ chạy.

Lê Tùng Vân nhìn thấy cảnh này sắc mặt chấn kinh, tên này rốt cuộc có bao nhiêu bảo vật bảo mệnh vậy?

Một cái tiếp một cái, không hết sao?

Vương Tuyết Uyên nhìn thấy đối phương muốn chạy, sắc mặt càng thêm băng lãnh.

Chỉ thấy nàng đưa tay hư vỗ một cái, giữa trời quang liền thổi lên một cơn gió lạnh, băng tuyết bay phấp phới, một bàn tay từ âm sát chi khí đột nhiên hội tụ đập mạnh xuống độn quang đang bỏ chạy của Trương Nam.

Độn quang trong nháy mắt dập tắt, Trương Nam như diều đứt dây bay về phía đại địa, trong ánh mắt của hắn tràn đầy chấn kinh, sợ hãi cùng hối hận.

Hắn sao lại ngu xuẩn nghe theo lời xúi dục của Mẫn Thiên Cừu!

Hắn tại sao lại ham muốn Trúc cơ đan mà mưu tài s·át h·ại mệnh của đồng môn sư huynh đệ!

Vương Tuyết Uyên sao lại có thể mạnh như vậy, tại sao?

Trương Nam hóa thành một khối băng cực tốc rơi rụng, sau đó ngã tan thành nhiều mảnh nhỏ trên mặt đất.