Chương 81:
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy sắc mặt ảm đạm:
"Vân gia gia, nếu như đối phương số lượng quá nhiều, như vậy ngươi nhất định phải lập tức trở lại, chúng ta liền tránh ở trong này không ra.
Cho dù bị đưa tới địa bàn ma tông, thiên phú tu luyện của ta tốt như vậy chỉ cần ta nguyên ý đầu nhập vào bọn hắn, như vậy bọn hắn chắc chắn sẽ thả cho chúng ta một con đường sống".
Lê Tùng Vân gật đầu, hắn hít sâu một hơi lấy ra đan dược chữa thương ngậm sẵn trong miệng, phi đao cầm trong tay, một cái truyền tin phù cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Vừa mở ra cửa phi chu, hắn lập tức đem truyền tin phù vứt ra, đồng thời cấp tốc lao ra ngoài, cũng đem cửa đóng lại.
Vèo~
Một đạo đao mang ở cách Lê Tùng Vân không xa vọt qua, đem truyền tin phù chém nát tại chỗ, không cho Lê Tùng Vân cơ hội truyền tin trở về tông môn cầu cứu.
Lê Tùng Vân nhìn thấy cảnh này trong lòng âm thầm may mắn.
Nếu như vừa rồi ở trong phi chu chỉ có một mình hắn, như vậy hắn sẽ lập tức lao ra, không cho đối phương cơ hội lẩn trốn ở phía ngoài chờ sẵn, chỉ cần hắn ló đầu ra liền sẽ công kích.
Nhưng có Đông Phương Diễm Nhi bên cạnh bởi vậy hắn mất một chút thời gian suy tư đối sách cùng dặn dò nàng, bởi vậy mới có đối phương cơ hội ngồi chờ sẵn ở chỗ này.
Vừa rồi hắn ném ra một đạo truyền tin phù là để dẫn đi sự chú ý của đối phương, hắn đang cược đối phương nếu là người của Lam Vân Tông tự nhiên sẽ sợ hãi chuyện á·m s·át đồng môn bại lộ, bởi vậy ưu tiên ra tay tiêu diệt truyền tin phù.
Như vậy hắn có thể xông ra một cách an toàn.
Nếu như đối phương không đánh truyền tin phù, như vậy nói rõ đối phương khả năng cao là người ma tông, nhưng cho dù đối phương tập kích Lê Tùng Vân cũng không hoàn toàn ở thế bị động, hắn vẫn có thể đón đỡ đòn công kích của đối phương.
Đều là Luyện khí kì cửu trọng, bản thân Lê Tùng Vân cũng không yếu, hắn không tin có người có thể dùng một chiêu miểu sát mình.
Chỉ là nếu như đối phương là người ma tông, như vậy hắn khởi đầu liền sẽ có chút bất lợi.
May mắn, đối phương công kích truyền tin phù, bởi vậy Lê Tùng Vân hoàn toàn không có chút tổn hao nào, sử dụng trạng thái gần như tốt nhất để bắt đầu trận chiến.
Tinh thần lực của hắn đảo qua xung quanh, cảm ứng số lượng kẻ địch.
Hắn ồ lên một tiếng:
"chỉ có một mình ngươi?".
Người tập kích chính là Trương Nam, lúc này hắn mặc đồ đen, đeo mặt nạ, tay cầm trường đao lạnh lùng nói:
"một mình ta còn chưa đủ sao?
Xử lí một tên mới đột phá Luyện khí kì cửu trọng như ngươi dư xài".
Lê Tùng Vân nghe vậy lông mày nhíu lại, đối thủ giống như biết không ít tình báo của hắn.
Xem ra thật sự là có dự mưu từ trước, nếu như vậy...
Lê Tùng Vân ánh mắt cực kì cảnh giác để ý địa hình xung quanh, hắn rất sợ hãi đối phương ở chỗ này bày ra trận pháp để chơi c·hết hắn.
Hai bên cảnh giới gần như tương đồng, một đấu một hắn hoàn toàn không sợ hãi.
Nhưng nếu đối phương có trận pháp hỗ trợ, lại còn là sát trận như vậy thì tình huống hoàn toàn thay đổi.
Một mình đối phương dựa vào uy năng trận pháp liền có thể g·iết hắn mấy lần.
Hắn tuy hiểu trận pháp biết cách phá giải, nhưng đó là ở tình huống bình thường.
Một khi có địch nhân ở một bên điên cuồng công kích tinh thần hắn cần phải tập trung đối địch, làm sao có thời gian đi suy nghĩ phá giải trận pháp được, hắn cũng không có tinh lực dư thừa dùng lực phá trận.
"còn dám nhìn trước ngó sau, ngươi đang xem thường ta sao?".
Bị Lê Tùng Vân ngó lơ, Trương Nam ánh mắt phát lạnh, linh lực trong cơ thể sôi trào, đao mang đại thịnh giơ tay liền trảm.
Một đạo đao khí hình bán nguyệt dài đến năm sáu mét quét ngang mà ra, nơi nó đi qua liền cuốn lên đại lượng gió lốc cùng nhỏ bé phong nhận khiến cho đại thụ đứt gãy, cỏ dại bổ rạp về một phía.
Một đao này khí thế hung mãnh, hiển nhiên đem uy năng của Luyện khí kì cửu trọng đỉnh phong bày biện ra một cách hoàn chỉnh, vừa ra tay liền nghiêm túc, muốn mạng đối thủ.
Lê Tùng Vân không dám xem thường, dưới chân hắn đạp mạnh một cái, cả người nhảy lên liền vòng ra tránh ở phía sau phi chu.
Oành.
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, phi chu bị đao khí của đối phương chém lùi lại một đoạn dài, ở trên mặt đất cày ra một đường ngang thẳng tắp.
Lê Tùng Vân cũng theo đó lùi lại, sau đó đưa tay ra vung một chưởng lúc này phi chu mới dừng hẳn lại được.
Nhìn thấy phương thức tránh né đao khí công kích của Lê Tùng Vân Trương Nam trong lòng âm thầm mắng một tiếng.
Lão gia hảo này thật sự quá khôn khéo.
Đối phương biết lực công kích của hắn không thể nào phá hư được phi chu nhân lúc này cũng đang đứng gần phi chu liền lấy phi chu làm vật che chắn, tránh được một lần chính diện v·a c·hạm chiến đấu với hắn, khiến hắn chưa thể dò xét ra thực lực của đối phương đến chỗ nào.
nhưng nhìn v·ũ k·hí đối phương sử dụng là phi đao hắn cũng hiểu được chính diện v·a c·hạm không phải là sở trường của đối phương, không giống như người sử dụng trường đao pháp khí tu luyện đao đạo như hắn.
Bởi vậy đối phương sẽ cố gắng tránh né cũng là chuyện dễ hiểu, thậm chí sau này đối phương cũng sẽ cố gắng tìm cách du đấu, vừa đánh vừa lùi, phát huy ra ưu thế của thân pháp cùng ám khí chiến đấu với hắn.
Nhưng ngươi nghĩ tránh chiến liền có thể tránh chiến sao?
Muốn không v·a c·hạm trực tiếp ta liền không thể v·a c·hạm trực tiếp?
Nếu như hắn dễ dàng để cho đối phương được như ý, như vậy hắn đã không đạt được thành tựu như ngày hôm nay, trở thành người đứng đầu trong đám đệ tử ngoại môn.
Trương Nam dưới chân dẫm mạnh một cái, cả người bay vọt lên, hai tay cầm đao ở trên không tụ lực.
Ở góc độ này để xem ngươi lại dùng cái gì để che chắn.
Chả lẽ ngươi còn có thể độn thổ hay sao?
Trương Nam trong lòng cười lạnh, nhưng hắn vừa nhảy lên, thứ đón tiếp hắn chính là một loạt phi đao xé gió lao tới.
Ám khí tường giải, phi yến hồi tổ.
Hàng loạt phi đao từ chính diện, trái phải, trên dưới bốn phương tám hướng tụ tập mà tới, từ nhiều góc độ công kích hắn.
Trương Nam có thể thấy có mấy cái phi đao mục tiêu cũng không phải là nhắm vào hắn mà nhắm vào khoảng không, đem những vị trí hắn có thể tránh né đều khóa kín.
Một đòn này hắn chỉ có thể đón đỡ, không cách nào né tránh.
Trương Nam lông mày ngưng tụ, xem ra năng lực dự phán của đối thủ không yếu, kĩ thuật phi đao cũng rất điêu luyện.
Hắn không thể không đem công kích bỏ dở, linh lực lần nữa vận chuyển, ở trên không xoay một vòng chém ra một đạo cuồng phong.
Hàng loạt phong đao quay xung quanh thân thể hắn tạo thành một vòng phòng hộ, đồng thời còn có không ít phong đao bắn ra hướng về phía những phi đao của Lê Tùng Vân xông tới.
Keng keng keng keng~
Tiếng kim loại bị v·a c·hạm liên tiếp vang lên, một cái âm thanh 'keng' lạc nhịp ẩn nấp trong hỗn loạn bị Trương Nam xem nhẹ.
Toàn bộ phi đao cùng đao phong v·a c·hạm hóa giải, Trương Nam nhìn thấy công kích của đối thủ bị hắn hóa giải dễ dàng như vậy liền lộ ra ánh mắt xem thường.
Liền cái này?
Chỉ có trình độ như vậy cũng có thể đạt được quán quân trong tỉ thí cuối năm?
Tên Đạt Tinh La kia đúng là một cái phế vật, chỉ có trình độ này cũng không đối phó nổi, đáng đời hắn luôn nằm ở ngoài mười người mạnh nhất trong đám đệ tử ngoại môn.
Trương Nam trong lòng cười lạnh, đột nhiên một cỗ cảm giác nguy hiểm cực độ khiến cho lông tơ của hắn dựng đứng lên.
Trương Nam vội vàng lách đầu một cái, đúng lúc này một thanh phi đao có lưỡi đao dính độc màu xanh sẫm tanh hôi đột nhiên lướt ngang mà qua, chỉ thiếu chút nữa liền có thể đâm vào gáy của hắn.
Trương Nam lạnh cả người, một cỗ cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống hắn xông lên đến đại não.
Thật đáng sợ, suýt chút nữa hắn trúng chiêu rồi.