Chương 83:
Lê Tùng Vân ngơ ngác nhìn Vương Tuyết Uyên đứng ở trước mặt mình, hắn lúc này không biết nên nói cái gì cho phải.
Quá mạnh, thật sự quá mạnh rồi.
Vương Tuyết Uyên trước khi c·hết cảnh giới tu luyện giống như hắc y nhân, đều là Luyện khí kì cửu trọng đỉnh phong.
Trên cảnh giới mà nói hoàn toàn không có chênh lệch, nhưng ở trên chiến lực mà nói lại như cách một trời một vực.
Hắc y nhân có thể đánh bại Lê Tùng Vân, Vương Tuyết Uyên lại có thể đánh bại hắc y nhân một cách dễ dàng, như vậy liền có thể thấy được chiến lực của Vương Tuyết Uyên lúc này vượt xa Lê Tùng Vân đến mức nào.
Lê Tùng Vân trước đây chỉ cảm thấy Vương Tuyết Uyên thật sự là một tuyệt tác về mặt song tu hỗ trợ tu luyện cho hắn.
Nhưng bây giờ hắn mới biết, ở trên chiến lực phương diện Vương Tuyết Uyên cũng là một cái tuyệt tác.
Lên có thể g·iết địch, xuống có thể song tu làm ấm giường, quả thật quá tuyệt vời.
Chỉ đáng tiếc không có linh trí có thể ôn nhu quan tâm như một người bình thường, nếu không thì thật sự là một cái tuyệt hảo song tu đạo lữ.
Ý nghĩ này chỉ xoẹt qua trong đầu Lê Tùng Vân liền bị hắn bỏ đi, thi khôi nếu như sinh ra linh trí như vậy sẽ bị thiên đạo nhằm vào, con đường tu luyện sẽ trở nên khó khăn trắc trở gấp mười lần, đại đa số kết cục đều đã định sẵn chính là bị thiên kiếp đánh cho hôi phi yên diệt.
Lúc này hắn lại ngờ ngợ, thi khôi của người khác sau khi luyện thành không phải nhìn thấy người đều như là c·hết đói nhào lên liền cắn sao?
Chiến đấu hoàn toàn nhờ vào một thân da thịt cứng rắn mãng xông tới, thi khôi của hắn tại sao lại biết vận dụng âm sát chi khí trong cơ thể sử dụng chiêu thức?
Chẳng lẽ những chiêu thức này là chiến pháp võ kĩ mà Vương Tuyết Uyên sử dụng lúc còn sống, sau đó nàng bị hắn luyện thành thi khôi, kí ức vẫn còn lưu lại?
Càng nghĩ Lê Tùng Vân càng cảm giác có lí, thi khôi này của hắn cực kì khác thường.
Bản thân nó tuy không có linh trí nhưng còn giữ lại rất nhiều phản xạ bản năng của Vương Tuyết Uyên khi còn sống, cho dù có giữ lại kí ức cùng chiêu thức dùng để chiến đấu hắn cũng sẽ không cảm thấy lạ gì.
Lê Tùng Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn cuối cùng hắn vẫn giữ được một cái mạng.
Tên hắc y nhân này vừa ra tay liền thủ đoạn lớp lớp.
Đan dược, phù lục, pháp bảo, hơn nữa còn là bảo vệ thần thức pháp bảo.
Xuất thủ thật xa hoa, thủ đoạn bảo mệnh phi phàm.
Lê Tùng Vân trước đó còn dự định nếu đánh không lại như vậy quay đầu liền chạy, nhưng thực lực của hắc y nhân hoàn toàn vượt qua dự đoán của hắn, khiến hắn muốn chạy cũng không chạy nổi, bị ép đối cứng.
Nếu như không phải Vương Tuyết Uyên ở giây phút cuối cùng giúp hắn lật bàn, như vậy Lê Tùng Vân chỉ sợ đã lành lạnh.
Lê Tùng Vân đi tới địa điểm hắc y nhân ngã c·hết, lúc này trên mặt đất đã tán loạn hàng trăm hàng ngàn khối băng nhỏ, môi khối đều mang một ít huyết nhục bị đông cứng, thoạt nhìn rất đáng sợ.
"tan đến mức này cũng không cách nào có thể ghép lại xem đối phương là ai rồi, đáng tiếc".
Lê Tùng Vân thở dài, thuận tay nhặt lên Túi trữ vật, rất cẩn thận dùng một cái ảnh phân thân mở ra.
Vừa mở ra Lê Tùng Vân hai mắt liền sáng lên, bên trong vậy mà có tới 1200 linh thạch hạ phẩm, một số đan dược chữa thương, linh dược, quần áo tạp phẩm cùng một cái lệnh bài đệ tử của Lam Vân Tông.
Nhìn thấy cảnh này Lê Tùng Vân trong lòng trầm xuống, xem ra người ra tay với hắn đúng là người của Lam Vân Tông.
Chỉ là chiến đấu xảy ra quá nhanh, không biết rõ mục đich của đối phương là gì.
Cũng không biết được đối phương thật sự là đồng môn tương tàn hay là người của ma tông cài vào trong Lam Vân Tông sau đó lại ra tay với hắn.
Những vấn đề này tạm thời không có lời giải, Lê Tùng Vân chỉ có thể đem nó gác lại một bên.
Linh lực phun trào đem tất cả mãnh vỡ t·hi t·hể xử lí, Lê Tùng Vân phát hiện ra cách đó không xa liền nằm một thanh trường đao bị âm sát chi khí đóng băng, hắn vui vẻ nhặt lên.
Nếu như có thể bán đi, như vậy cũng là một số linh thạch không nhỏ, đủ cho hắn tu luyện một thời gian.
Cái này cũng có thể cầm về Lam Vân Tông hỏi thăm một phen xem chủ nhân của nó là ai, như vậy liền có thể biết được là ai ra tay với hắn.
Nhưng làm như vậy cũng lộ ra Lê Tùng Vân s·át h·ại đồng môn, cho nên thanh đao này hắn không thể để cho nó lại xuất hiện ở Lam Vân Tông.
Đem đao thu vào, Lê Tùng Vân lúc này quay đầu nhìn về phía Vương Tuyết Uyên.
Vương Tuyết Uyên lúc này ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào vị trí đám mảnh vỡ t·hi t·hể của hắc y nhân một bộ nộ khí khó tan bộ dáng, Lê Tùng Vân tiện tay liền đem nàng thu hồi.
Lúc đó hắc y nhân trong lúc gấp gáp nhìn không rõ ràng, Vương Tuyết Uyên chính là từ trong túi trữ thi đi ra, túi trữ thi lại có ngoại hình gần giống Túi trữ vật, nếu không chú ý sẽ dễ dàng nhầm lẫn, bởi vậy hắn mới thất thần ngạc nhiên Vương Tuyết Uyên một cái người sống làm sao có thể chui vào trong Túi trữ vật được.
Chính sự thất thần này cũng gia tốc t·ử v·ong của hắn.
Trở lại phi chu, Lê Tùng Vân mở ra cửa, Đông Phương Diễm Nhi đột nhiên thấy cửa mở ra giật nảy cả mình.
Nhưng vừa nhìn thấy người đi vào là Lê Tùng Vân hai mắt nàng tỏa sáng, vội vàng chạy tới trước người Lê Tùng Vân đỡ hắn:
"Vân gia gia, ngươi quả nhiên thắng.
Thế nào, ngươi b·ị t·hương nặng lắm sao?".
Lê Tùng Vân lắc đầu:
"cũng không quá nặng, chỉ là bị linh lực phản phệ khiến cho b·ị t·hương nhẹ mà thôi, ôn dưỡng một thời gian ngắn liền không có việc gì.
Nếu phi chu thật sự không cách nào bay lên, như vậy tiếp theo chúng ta chỉ có thể dùng hai chân đi đường, không biết thời gian trở lại Lăng Ba Thành có kịp hay không?".
Nhìn Lê Tùng Vân b·ị t·hương trong mắt Đông Phương Diễm Nhi lộ ra vẻ lo lắng, nàng nói:
"không kịp cũng không sao, quan trọng nhất vẫn là sức khỏe của Vân gia gia".
Lê Tùng Vân nghe vậy mỉm cười lấy ra đan dược ăn vào, sau đó khoanh chân tĩnh tọa chữa thương.
Đông Phương Diễm Nhi thấy vậy cũng không làm phiền hắn, ở một bên vận công tu luyện.
Nàng chán ghét cảm giác bất lực không thể giúp đỡ Vân gia gia đối địch khiến Vân gia gia b·ị t·hương như thế này.
Nàng cần phải nỗ lực tu luyện hơn nữa, như vậy mới có thể giúp ích cho Vân gia gia.
Một ngày thời gian trôi qua, nội thương của Lê Tùng Vân được chữa trị bảy tám phần, lúc này hắn đã có thể hoạt động một cách bình thường.
Lê Tùng Vân dùng ý thức điều động phi chu, chỉ thấy quang hoa trên thân phi chu lấp lóe mấy lần, phi chu hơi động lên nhưng sau đó lại 'ầm' một tiếng ngã xuống mặt đất.
Thử mấy lần không thành công, Lê Tùng Vân biết phi chu thật sự bị hao tổn, nhưng hao tổn không quá lớn.
Đông Phương Diễm Nhi cũng đã tỉnh lại, nàng hỏi:
"Vân gia gia, phi chu hỏng rồi sao?".
Lê Tùng Vân lắc đầu:
"chưa chắc, ta cũng hiểu luyện khí, ta sẽ xem có thể tu bổ phi chu hay không.
Nếu như hỏng nhẹ ta liền có thể sửa được, như vậy chúng ta liền không cần cuốc bộ về Lăng Ba Thành".
Lê Tùng Vân đi ra ngoài quan sát một phen, sau đó lại tiến vào nội bộ phi chu quan sát một phen.
Cuối cùng hắn phát hiện phi hành phù văn cùng trận mạch không bị tổn hao gì, đây chính là hạch tâm của phi chu, là thứ mà hắn không sửa được.
May mắn không có vấn đề gì, chỉ là lúc phi chu đang bay đột nhiên bị công kích khiến linh lực trong trận mạch đột nhiên gặp quá tải mà đứt gãy, hắn chỉ cần đem chỗ đứt gãy này nối liền, như vậy liền có thể để phi chu phi hành.
Tuy chỉ là một lỗi nhỏ như vậy nhưng Lê Tùng Vân loay hoay nửa ngày mới có thể sửa chữa thành công, hắn không nhịn được lau mồ hôi trên trán, cảm giác bản thân đối với kiến thức luyện khí đã lí giải rất khá, nhưng quả thực khuyết thiếu thực hành.
Lúc nào trở về có thời gian nhất định phải học tốt luyện khí, trở thành một tên Luyện khí sư.
Trải qua một phen sóng gió, phi chu lần nữa cất cánh bay lên, hướng về phía Lăng Ba thành thẳng tiến.