Chương 80:
Đông Phương Diễm Nhi cùng Lê Tùng Vân rời khỏi Lam Vân Tông, hai người cưỡi lên phi chu trở lại Lăng Ba Thành.
Đông Phương Diễm Nhi lúc này vui vẻ nói:
"Vân gia gia, có cái phi chu này thật tiện lợi, tốc độ của nó thật nhanh.
Nếu như lại cưỡi ngựa trở về Lăng Ba Thành không biết chúng ta còn mất bao nhiêu thời gian".
Lê Tùng Vân nghe vậy gật đầu, có thể không nhanh được sao, cái phi chu này khiến bọn hắn tiêu tốn một khoản tiền rất lớn đây.
Hắn đang định nói cái gì, lúc này từ dưới mặt đất một đạo ánh sáng màu vàng đột nhiên lóe lên, mang theo khí tức sắc bén cường đại xông thẳng tới phi chu.
Ầm.
Một t·iếng n·ổ vang lên, phi chu đang phi hành với tốc độ cao đột nhiên lảo đảo lao xuống phía dưới mặt đất, mà Đông Phương Diễm Nhi cùng Lê Tùng Vân lúc này đang ngồi ở trong phi chu thì bị đụng choáng váng.
Lê Tùng Vân dù sao cũng là luyện khí kì cửu trọng tu sĩ, hắn phản ứng nhanh hơn Đông Phương Diễm Nhi rất nhiều, một cái tay vồ ra liền bắt lấy cơ thể đang bay lung tung của nàng, sau đó linh lực trong cơ thể cực tốc tràn ra ngoài tạo thành vòng bảo hộ bảo vệ cả hai người.
Ầm ầm ầm~
Phi chu va đập trên mặt đất sau đó cày ra một đường rãnh dài mới có thể dừng lại được.
Tuy bị tập kích một cách đột nhiên nhưng bên thân ngoài phi chu chỉ hơi lộ ra mấy vết xước, cho dù vừa va đập rất mạnh với mặt đất nhưng cũng không bị phá hủy, đủ thấy được sức phòng ngự của Nhị giai pháp khí cường đại đến cỡ nào.
Lê Tùng Vân sắc mặt âm trầm như nước, lạnh giọng hỏi:
"Diễm Nhi, ngươi có sao không?".
Đông Phương Diễm Nhi sắc mặt hơi mờ mịt còn có chút sợ hãi chưa tan, nàng run giọng hỏi:
"Vân gia gia, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?".
"hừ, có người tập kích phi chu của chúng ta, xem ra kẻ đến không thiện, có người muốn g·iết chúng ta.
Có điều ngươi không cần quá sợ hãi, hắn chắc chắn không phải là Trúc cơ kì tu sĩ.
Cái phi chu này nếu như bị Trúc cơ kì tu sĩ âm mưu tập kích từ lâu có chuẩn bị đầy đủ, như vậy một đòn liền có thể đem cả phi chu lẫn người đánh tan nát tại chỗ.
Mà đối phương công kích tuy đánh rơi phi chu nhưng cũng không gây ra được sát thương cụ thể, hiển nhiên chỉ là Luyện khí kì tu sĩ.
Nếu như đã cố tình ở đây chờ chúng ta, như vậy khả năng cao biết rõ trong phi chu này là ai.
Ta là Luyện khí kì cửu trọng đối phương cũng dám tập kích, như vậy đối phương chắc chắn phải là Luyện khí kì cửu trọng đỉnh phong mới có tự tin này.
Hoặc cũng có thể không phải là có dự mưu từ trước, đơn giản là một tên ma tu nào đó lẻn vào được khu vực xung quanh Lam Vân Tông chúng ta, muốn đánh lén đệ tử của Lam Vân Tông chúng ta mà thôi.
Chúng ta hôm nay đi qua đây vừa vặn đụng trúng bãi mai phục của đối phương".
Lê Tùng Vân tuy chưa bước ra khỏi phi chu nhìn thấy kẻ địch nhưng đã có thể đem tình huống suy đoán 7 8 phần khiến cho Đông Phương Diễm Nhi chấn kinh, nàng lúc này liền hiểu rõ mình cùng những tiền bối có kinh nghiệm hành tẩu tu tiên giới kém xa thế nào.
Sắc mặt của nàng trở nên khó xem, nàng tuy là tu tiên giả nhưng trước giờ rất ít giao thủ với người khác, bởi vậy ở trong dã ngoại đột nhiên đụng phải người có ác ý to lớn như vậy trong lòng không sợ là chuyện không thể nào.
Lê Tùng Vân thử điều động phi chu, phi chu quang hoa lưu chuyển một cái sau đó ảm đạm, hiển nhiên tuy phần cứng không bi tổn hao quá nhiều nhưng năng lực phi hành gặp phải công kích đã có hao tổn, nhất thời không thể bay lên được nữa.
Hiển nhiên đối thủ tập kích mục đích cũng rất rõ ràng, đối phương muốn phá hủy năng lực phi hành của phi chu, không cho bọn hắn cơ hội điều khiển phi chu bay đi tránh nạn.
Đây chính là chỗ tệ nạn của chiếc phi chu này.
Không có trận pháp bảo vệ, một khi gặp phải công kích rất dễ dàng liền sẽ khiến một số chức năng của phi chu hao tổn.
Nếu như có trận pháp bảo vệ, cho dù phi chu b·ị đ·ánh rụng, nhưng chỉ cần trận pháp không bị phá, như vậy tu sĩ ở bên trong rất nhanh liền có thể điều khiển phi chu bay lên sau đó bỏ trốn mất dạng.
Nhưng Lê Tùng Vân cũng cảm giác một phần may mắn là tài liệu luyện chế phi chu đủ tốt, bởi vậy bị tập kích như vậy cũng không bị phá hủy, có thể đảm bảo an toàn của bọn hắn.
Lê Tùng Vân lập tức hỏi:
"ngươi bái Chưởng môn vi sư, Chưởng môn có từng cho ngươi thủ đoạn bảo mệnh gì?
Ví dụ như phù lục để cầu cứu khi gặp phải họa sát thân, chỉ cần kích hoạt Chưởng môn liền sẽ đuổi tới?
Cho dù không đuổi tới cũng có thể nhớ kĩ mặt cùng khí tức của đối phương để trả thù cho ngươi?".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy lắc đầu:
"Vân gia gia, ta trở lại gia tộc không hề báo cáo qua Chưởng môn nên hắn cũng không biết mà cho ta phù lục phòng thân.
Chưởng môn cũng thấy ta chỉ yêu thích ở trong tông môn tu luyện cho nên chưa để tâm tới an toàn của ta".
Lê Tùng Vân nghe vậy trong lòng trầm xuống:
"lần sau trở về nhất định phải đến tìm Chưởng môn xin bùa bình an a".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy mãnh liệt gật đầu một cái, Lê Tùng Vân lấy ra Tích cốc đan đưa cho nàng nói:
"ngươi cầm, nếu như Vân gia gia đánh không lại đối phương chúng ta chỉ còn cách trốn vào trong phi chu ẩn nấp, chờ đợi tông môn bên kia phát hiện ra chúng ta lâu ngày không trở về liền sẽ bắt đầu tìm kiếm.
Ngươi là đệ tử của Chưởng môn, nhất định sẽ gây nên coi trọng.
Chúng ta trước khi trở về liền báo cáo qua, Chưởng môn muốn tìm việc đầu tiên là sẽ đến Lăng Ba Thành tìm hiểu tình huống, lúc đó tự nhiên sẽ thấy chúng ta g·ặp n·ạn ở chỗ này.
Cứ như vậy chúng ta liền sẽ được cứu rồi.
Chỉ là nếu như phải trốn tránh ở trong phi chu chờ cứu viện, như vậy chúng ta liền bỏ lỡ cơ hội trở lại Lăng Ba Thành tham gia tỉ võ đại hội, không thể giúp Đông Phương gia tranh giành danh ngạch tu luyện".
Lê Tùng Vân tuy nói vật nhưng không hề đem mấy cái danh ngạch kia đặt ở trong lòng.
Đối với hắn mà nói đám người Đông Phương gia quả thật rất phiền.
Nếu không phải vì Đông Phương Diễm Nhi, hắn còn lâu mới thèm để ý đến đối phương đây.
Giúp đám người kia tranh giành chỉ là vì giúp Đông Phương Diễm Nhi giữ gìn đạo hiếu, không để nàng mang danh bất hiếu khiến tâm tính áy náy, dễ sinh tâm ma.
Đông Phương Diễm Nhi lo lắng cầm lấy tay của Lê Tùng Vân nói:
"Vân gia gia, hay là chúng ta không ra ngoài, liền ở đây chờ cứu viện đi thôi?
Nếu bọn hắn không phá nổi phòng ngự của phi chu, như vậy chúng ta không nhất thiết phải mạo hiểm chứ?".
Lê Tùng Vân nghe vậy cười nói:
"ngươi không sợ làm vậy làm lỡ đại sự của cha ngươi?".
Đông Phương Diễm Nhi cắn răng, ánh mắt lộ ra vẻ do dự, tâm tình trong chốc lát lưu chuyển ngàn vạn, trong lòng như là thiên nhân giao chiến.
Cuối cùng nàng nói:
"đối với ta an toàn của Vân gia gia quan trọng hơn lợi ích của gia tộc".
Lê Tùng Vân nghe vậy cảm động, hắn nói:
"chúng ta có thể ở đây tránh nạn, nhưng đối phương ở bên ngoài có thể đem phi chu di dời a.
Chỉ cần đem phi chu mang tới trên địa bàn của ma đạo tông môn, lúc đó sẽ có số lượng lớn Trúc cơ kì sẵn sàng ra tay g·iết người đoạt bảo.
Cho nên ta vẫn phải ra ngoài xem một phen, biết đâu lại có thể giải quyết vấn đề".