Chương 57: đi chết đi cho ta
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng không trả lời, Đông Phương Diễm Nhi vẫn tiếp tục truy vấn:
"ngươi là tộc nhân của Lăng Ba thành Tiêu gia?".
Hắc y nhân nghe đến đây giọng nói chợt càng lạnh, trở nên gấp rút:
"mau g·iết nàng".
Đông Phương Diễm Nhi thấy vậy trong lòng lập tức hiểu ra, đối phương đúng là người của Tiêu gia ở Lăng Ba thành của nàng.
Khốn kiếp, đám người Tiêu gia kia vậy mà lại gia nhập Hợp Hoan Tông, trở thành ma tu?
Nhìn cảnh giới của tên này không thấp, nhưng cũng không cao, thời gian tu luyện chắc là chưa dài.
Gần nhất có ai rời khỏi Tiêu gia ra ngoài lịch luyện sao?
Trong đầu Đông Phương Diễm Nhi chợt lóe lên bóng hình của một người, một người mà khiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi.
Tiêu Đỉnh Thiên, là ngươi, chính là ngươi.
Tên súc sinh nhà ngươi vậy mà gia nhập Hợp Hoan Tông, gia nhập ma tông, còn làm buôn bán nhân khẩu, xem mạng người như cỏ rác.
Sát ý trong mắt Đông Phương Diễm Nhi đại thịnh, nếu như hôm nay nàng có thể g·iết c·hết Tiêu Đỉnh Thiên ở chỗ này, như vậy Đông Phương gia của nàng sẽ được an toàn.
Những ngày tháng này nàng điên cuồng tu luyện, nàng chịu bao nhiêu áp lực, tất cả đều chính là do Tiêu Đỉnh Thiên ban tặng.
Lúc này thù mới hận cũ tập trung lại một chỗ, nàng sao có thể nhịn.
Giết.
Đông Phương Diễm Nhi chưa bao giờ cảm giác được trong cuộc đời mình lại có lúc mình muốn g·iết c·hết một người như vậy.
Nàng cảm giác linh lực vận hành trong cơ thể trở nên nhanh hơn không ít, chiêu thức sử dụng đi ra cũng trở nên nhanh chuẩn hung ác hơn rất nhiều, cũng cảm giác được kìm nén nhiều ngày đang được thỏa thích phát tác.
Nàng có một cỗ xung động muốn đem tất cả địch nhân trước mặt chém g·iết.
Đầu tiên chính là ngươi.
Phốc~
Một cú đâm thẳng nhanh như thiểm điện chuẩn xác vào giữa mi tâm Đạt Lỗ, một chiêu này nàng tu luyện đã hơn 10 vạn lần, đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.
Thậm chí vì tu luyện quá nhiều lần, buổi tối lúc nàng ngủ còn bị ám ảnh bởi chiêu này, nằm mơ cũng là đang đứng đâm hình nhân gỗ.
Bây giờ nàng biết, một chiêu này nàng không hề luyện vô ích mà nó đã bắt đầu phát huy ra công dụng trong thực chiến.
Đạt Lỗ cứ như vậy liền bị nàng đánh g·iết tại chỗ, Luyện khí kì tam trọng đỉnh phong đánh g·iết một cái Luyện khí kì nhất trọng đỉnh phong lại không có v·ũ k·hí trong tay quả thực quá dễ dàng.
Hắc y nhân nhìn thấy người mình bảo vệ lại bị đ·ánh c·hết tại chỗ, giống như thẹn quá hóa giận mắng:
"khốn kiếp, linh thạch của ta".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy sát tâm càng sâu, lại vẫn chỉ nghĩ tới linh thạch?
Trên tay Hắc y nhân ngưng tụ đại lượng linh lực hợp thành giáp tay giúp hắn có thể ung dung dùng tay tiếp nhận kiếm phong của Đông Phương Diễm Nhi.
Đông Phương Diễm Nhi nhìn thấy mình dù đã dùng linh lực gia trì nhưng vẫn không chém nát được linh lực hộ giáp của đối phương trong lòng có chút hối hận.
Vân gia gia kéo nàng đi quá gấp, thanh kiếm này là nhất giai hạ phẩm pháp khí nàng được phát lúc nhập môn.
Độ sắc bén không đủ, bởi vậy mới có thể để cho đối phương dùng linh lực đón đỡ được.
Đổi lại chỉ cần là nhất giai trung kì pháp khí, nàng dám đảm bảo lúc này hai tay đối phương đã bị nàng chém bay lên trời rồi.
Hắc y nhân liên tục thi triển các loại trảo pháp muốn khóa kiếm của Đông Phương Diễm Nhi, cũng tìm được mấy lần cơ hội công kích.
Nhưng Đông Phương Diễm Nhi di chuyển rất linh hoạt, không hề cho đối thủ cơ hội cận thân.
Cái này không liên quan tới thân pháp, nàng vốn cúng chưa học thân pháp gì, cái này chỉ là cẩn thận quan sát tình thế trận đấu sau đó đưa ra chiến thuật chiến đấu mà thôi.
Đối phương bắt buộc phải gần người nàng mới có thể đánh trọng thương nàng, nếu như chỉ là dùng công kích từ xa, như vậy nàng hoàn toàn có thể trảm phá Phách không chưởng của đối phương.
Hắc y nhân đánh hơn trăm chiêu không thể chạm tới được Đông Phương Diễm Nhi lúc này có chút gấp, hắn cười lạnh nói:
"ngươi đánh như vậy có ý nghĩa sao? Ngươi không thể phá được linh lực hộ thể của ta, vậy thì làm sao đả thương được ta?".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy lông mày sâu sắc nhíu lại, trên tay vẫn không dừng.
Hắc y nhân tiếp tục nói ra:
"ta là Luyện khí kì tứ trọng, lượng linh lực của ta nhiều hơn ngươi, có thể chịu được chiến đấu kéo dài.
Chỉ cần ta kéo đến lúc ngươi khô cạn linh lực như vậy lúc đó chính là tử kì của ngươi".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy sắc mặt lộ ra vẻ khó coi, nàng đột nhiên lùi về phía sau, tay hơi di chuyển xuống.
Hắc y nhân như thể hiểu nàng muốn làm gì, hắn lập tức lấn người lên công kích, không cho nàng cơ hội thở dốc:
"muốn sử dụng đan dược hồi linh lực trước mặt ta? Ngươi đang nằm mơ sao?".
Đông Phương Diễm Nhi bị đối phương nhìn rõ ý đồ cũng không xấu hổ, đổi lại là nàng nàng cũng sẽ không dễ dàng cho kẻ địch của mình sử dụng các loại đan dược trong lúc căng thẳng như thế này.
Dù sao người đang nắm hết lợi thế là đối phương.
Đông Phương Diễm Nhi đầu óc nhanh chóng tính toán, nàng luyện tập kiếm pháp là cơ sở kiếm pháp, chiêu thức không đủ biến ảo g·iết địch, nhưng Vân gia gia nói tất cả người luyện kiếm trên đời đầu tiên đều bắt đầu bằng cơ sở kiếm pháp, sau đó bọn hắn luyện rất nhiều hoa hòe hoa sói kiếm pháp, các loại lực công kích cực cao kiếm pháp, cuối cùng khi đạt tới đỉnh, bọn hắn lại quay về sử dụng cơ sở kiếm pháp, một chiêu phá địch.
Bởi vậy nàng từ đầu liền chăm chú tu luyện cơ sở kiếm pháp, nhưng lại chưa có được thực lực cùng hiểu rõ về kiếm đạo tương xứng, bởi vậy kiếm pháp của nàng không đủ linh hoạt để gạt ra trảo pháp g·ây t·hương t·ích cho đối phương.
Mà tốc độ của nàng cũng không nhanh hơn đối phương, hai bên đánh qua đấy lại đã mấy trăm chiêu, cả hai đều không làm gì được nhau.
Hắc y nhân càng lúc càng ung dung, nàng hiểu hắn đã xác định hao tổn nàng đến c·hết mới thôi.
Lúc này chiêu thức đã vô dụng, chỉ có thể tìm cách dồn lực công kích, một chiêu phá địch mới có thể tìm ra một hi vọng sống.
Hoặc ít nhất cũng phá vỡ linh lực hộ thể trên tay đối phương, lúc đó nàng liền có cơ hội gọt đi hai tay của hắc y nhân.
Chỉ cần hắc y nhân mất tay, chiến quả cũng đã định sẵn, không khác gì nàng chém g·iết đối phương tại trận.
Nhưng nếu có thể dồn sức công kích một đòn phá địch nàng đã sớm làm rồi, làm sao còn phải chờ tới lúc này.
Đông Phương Diễm Nhi trong lòng lo lắng, chẳng lẽ nàng hôm nay liền phải c·hết trong tay Tiêu Đỉnh Thiên sao?
Tiêu Đỉnh Thiên sau khi cởi xuống mặt nạ của nàng biết nàng là ai, hắn sẽ tha cho Đông Phương gia sao?
Vân gia gia vốn tưởng rằng đây là một trận chiến mười phần chắc chín nên để cho nàng cùng hai tên đệ tử tự mình xử lí nên mới không đi theo bảo vệ nàng, nếu hắn thấy được t·hi t·hể của nàng hẳn sẽ cực kì đau lòng, tự dằn vặt mình thật lâu chứ?
Đang ở lúc nàng đau lòng nghĩ vậy, Hắc y nhân đột nhiên cười nói:
"ta thật may mắn, hôm nay lão gia hỏa kia không đi theo ngươi, nếu không ta còn thật không thể g·iết c·hết được ngươi.
Chờ ngươi c·hết, ta sẽ trốn về tông môn chăm chỉ tu luyện một phen.
Hắn tuy không phải người thân của ngươi, nhưng trong lòng ngươi hắn so người thân càng thân thiết a.
Chờ ngày ta thần công đại thành, lúc đó ta sẽ tiễn người thân của ngươi xuống địa ngục đoàn tụ với ngươi, ha ha ha ha".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy sắc mặt đột nhiên biến trở nên dữ tợn.
Tiễn thân nhân của nàng đi địa ngục gặp nàng?
Tiêu Đỉnh Thiên, ngươi vậy mà còn dám ở ngay mặt ta đe dọa g·iết Vân gia gia, đe dọa diệt Đông Phương gia của ta?
Ta liều mạng với ngươi.
Trong lòng Đông Phương Diễm Nhi nổi giận đến cực hạn, hai mắt bắn ra sát ý như muốn hóa thành thực chất.
Khí tức trên người nàng đột nhiên tăng vọt một mảng lớn, kiếm mang đại thịnh.
Chỉ thấy Đông Phương Diễm Nhi đột nhiên hai mắt trợn trừng, đâm ra một chiêu đâm thẳng hết sức bình thường, nhưng khí thế lại khủng bố cực điểm.
Nàng rống to:
"Tiêu Đỉnh Thiên, đi c·hết đi cho ta".