Chương 58: lão gia gia Lv8
Đông Phương Diễm Nhi mờ mịt mở mắt ra, nàng phát hiện ra bản thân mình đang nằm ở trên giường, phần vai có chút đau đớn.
Ở bên cạnh lúc này lập tức vang lên một âm thanh lo lắng ân cần:
"Diễm Nhi, ngươi tỉnh rồi?".
Nàng quay đầu nhìn lại, người ngồi ở bên cạnh giường chính là Vân gia gia của nàng.
Đông Phương Diễm Nhi ngơ ngác, nàng còn sống?
"Vân gia gia, ta còn sống? Ta làm sao lại trở về chỗ này?".
Lê Tùng Vân nghe vậy khẽ thở dài nói ra:
"ta lúc đó cũng chủ quan, nghĩ rằng các ngươi có thể xử lí gọn gàng việc này, không ngờ lại xuất hiện biến số.
Ta trong lòng có tính toán, trong khoảng thời gian nhất định các ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Ta ở nhà chờ đợi đến thời gian không thấy các ngươi trở lại liền cảm giác không ổn, sau đó liền chạy đến Ác Lang bang quan sát một phen, kết quả liền nhìn thấy 2 huynh muội Dương Tiểu Hắc đang bị vây công, nhưng bọn hắn lại là bên đang đại khai sát giới, cho nên ta liền bỏ qua vội vàng đi tìm ngươi.
May mắn ta có phi chu di chuyển nhanh, vừa tới liền thấy ngươi cùng Hắc y nhân đang liều mạng, hắc y nhân suýt bị người đánh g·iết, một chưởng đánh vào vai của ngươi đem ngươi đánh ngất đi.
Sau đó ta liền định g·iết c·hết tên kia, nhưng tên kia giống như là đổi một người đồng dạng, khí tức trên người trở nên cường thịnh mà lại quỷ dị, thực lực không ở dưới ta.
Cuối cùng đối phương không muốn dây dưa, cứ như vậy liền rời đi.
Ta thì lo lắng cho ngươi nên cũng không đuổi theo được, đành phải mang ngươi trở về chữa thương trước".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tiêu Đỉnh Thiên vậy mà còn thủ đoạn chưa lật, còn có thể đánh ngang tay Vân gia gia sau đó thong dong rời đi?
Không trách hắn lúc đó nói năng tự tin như vậy, Vân gia gia cũng đối với Tiêu Đỉnh Thiên kiêng kị như vậy a.
Hẳn là Vân gia gia đã sớm cảm giác Tiêu Đỉnh Thiên không bình thường chứ?
Tiêu Đỉnh Thiên đột nhiên biến đổi, đây là thủ đoạn gì?
Nếu như hắn lấy thủ đoạn kia ra từ trước, chính mình chẳng phải là đã sớm c·hết hay sao?
Đông Phương Diễm Nhi nghĩ tới đây cả người phát lạnh, nhưng nàng chợt hiểu ra, nếu như Tiêu Đỉnh Thiên có thể tùy tiện lấy thủ đoạn kia ra dùng bất kì lúc nào mà không phải trả giá gì thì đã sớm dùng, làm sao có chuyện lại cùng nàng mất thời gian định hao tổn nàng đến c·hết được.
Ở trên thế giới này thủ đoạn bộc phát ra thực lực viễn siêu bản thân đều có cái giá nhất định, Tiêu Đỉnh Thiên chắc chắn không chạy thoát khỏi định luật này.
Cho nên lúc bị Vân gia gia tạo áp lực quá lớn hắn mới không thể không dùng ra thủ đoạn cuối cùng kia.
Đáng c·hết, vậy mà lại để hắn chạy thoát.
Quả nhiên Vân gia gia trước kia nói không sai, người này số phận không tầm thường.
Nhìn sắc mặt Đông Phương Diễm Nhi biến đổi liên tục, Lê Tùng Vân hỏi:
"ngươi có chuyện gì sao?".
Đông Phương Diễm Nhi nghĩ nghĩ cuối cùng lắc đầu.
Lần này nàng xem như là thua, nhưng cũng đã suýt thắng.
Nhớ năm đó nàng chỉ là Luyện khí kì nhất trọng, mà Tiêu Đỉnh Thiên chính là Luyện khí kì tam trọng đỉnh phong, là đệ nhất thiên tài của Lăng Ba Thành.
Nếu như hai người bắt đầu ở cảnh giới tương đương, nàng ở Lam Vân Tông tu luyện, đối phương tự có cơ duyên của mình, như vậy đến bây giờ người thắng phải là nàng mới đúng.
Không tính cái này, trận chiến này đã chứng minh tốc độ tu luyện của nàng nhanh hơn Tiêu Đỉnh Thiên.
Chỉ cần nàng tiếp tục cố gắng không ngừng tiến lên, như vậy người cười đến sau cùng nhất định là nàng.
Lê Tùng Vân lúc này chợt hỏi:
"Diễm Nhi, ta lúc tới hình như nhìn thấy ngươi đâm ra một kiếm cuối cùng kia khá đặc biệt đúng không?
Ta ở hơi xa, nhìn không rõ lắm, cũng không cảm ứng được".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy lộ ra vẻ mặt kích động mừng rỡ:
"Vân gia gia, ta cuối cùng cũng không phụ kì vọng của ngươi.
Tận cùng sát ý làm đòn bẩy, sôi trào Tinh thần lực, dùng tinh thần lực đem tư tưởng chiếu rọi hiện thực, tạo thành kiếm ý.
Ta đã lĩnh ngộ được kiếm ý rồi".
Lê Tùng Vân nghe vậy kinh hỉ:
"thật sao? Ngươi thật sự lĩnh ngộ được?".
Đông Phương Diễm Nhi trầm trọng gật đầu:
"không sai, Vân gia gia, ta đã lĩnh ngộ được.
Chỉ cần ta chữa thương xong ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem".
Lê Tùng Vân vui vẻ xoa đầu nàng:
"làm tốt lắm Diễm Nhi, Vân gia gia rất tự hào về ngươi".
Đông Phương Diễm Nhi 'ưm' một tiếng thoải mái cúi đầu cảm nhận bàn tay của Vân gia gia chạm nhẹ trên mái tóc của mình, trong lòng cực kì vui sướng.
Hai người nói chuyện một hồi lâu, cuối cùng Lê Tùng Vân muốn để nàng nghỉ ngơi cho tốt, bởi vậy mới rời đi.
Đi ra khỏi phòng, Lê Tùng Vân chắp hai tay sau lưng nhìn lên trời thở dài:
"thật sự là tốn công tốn sức, may mắn ta ở Tàng thư các tầng một học được Súc cốt thuật cùng Biến âm thuật, lại mất 100 điểm cống hiến đổi Phách không chưởng, lúc trước hắn g·iết c·hết một tên nữ đệ tử của Hợp Hoan tông ở Thanh Khê thôn, quê hương của 2 huynh muội Dương Tiểu Hắc đạt được lệnh bài thân phận đối phương mới có thể ở trong lúc Đạt Lỗ hoảng sợ lừa gạt hắn thành công, khiến đối phương thật sự tưởng mình là sư huynh của hắn.
Cái này cũng cực kì dễ hiểu, trong lúc hắn sắp bị người g·iết c·hết, nếu không phải là đồng môn sư huynh đệ ai sẽ rảnh cứu ngươi.
Lúc đó cho dù Lê Tùng Vân không đưa ra lệnh bài Đạt Lỗ cũng sẽ lập tức tin tưởng, chưa kể Lê Tùng Vân còn lấy ra lệnh bài lòe hắn một cái đây.
Còn về Đông Phương Diễm Nhi đại chiến Tiêu Đỉnh Thiên?
Có cái rắm Tiêu Đỉnh Thiên.
Là hắn, đều là hắn diễn mà thôi.
Ai sẽ ở dưới tình huống đã biết Đông Phương Diễm Nhi có hộ đạo giả còn cùng nàng mù bức bức nhiều như vậy, còn cố tình khiến nàng nổi giận, đây chẳng phải là não tàn sao?
Hắn làm như vậy chính là đang cố kích thích Đông Phương Diễm Nhi để cho nàng nổi giận đến cực độ, khiến cho ý chí cạy động Tinh thần lực của nàng sôi trào, sau đó phóng xuất một kiếm kia.
Lê Tùng Vân tại sao lại cho nàng luyện những kiếm chiêu khác trong cơ sở kiếm pháp chỉ 100 lần mà chiêu đâm thẳng kia lại luyện 1 vạn lần?
Đơn giản là vì hắn muốn nàng khắc sâu ghi nhớ cảm giác đó, hình ảnh đó.
Rất hiệu quả, Đông Phương Diễm Nhi nhiều buổi tối đều nằm mơ mình đang cầm kiếm đâm thẳng.
Sau đó hắn lại để nàng đâm mi tâm mộc nhân, còn phải tưởng tượng linh hồn của mình cầm kiếm bay ra đâm vào đối phương.
Cái này chính là đang kiến tạo tư tưởng của nàng, cực hạn sát ý khiến cho tinh thần lực sôi trào, phát huy ra sức mạnh vượt xa bình thường, đem tư tưởng chiếu rọi hiện thực khiến cho đối thủ gặp phải công kích tinh thần.
Đông Phương Diễm Nhi lúc đó hẳn là cũng cảm giác linh hồn mình như trở nên to lớn, như muốn xuất khiếu, đâm thẳng vào mi tâm đối phương, nhưng thực chất chính là đang công kích tinh thần lực đối phương, có hiệu quả giống hệt đao ý của hắn.
Những sự luyện tập cùng tưởng tượng trước đó của Đông Phương Diễm Nhi đều đã được Lê Tùng Vân tính toán cực kì kĩ lưỡng, hắn đắn đo độ khớp của kiếm ý rất nhiều lần, cuối cùng mới đem ra loại hình ảnh tưởng tượng kia cho nàng.
Dù sao thời gian tu luyện của Đông Phương Diễm Nhi quá ngắn, nàng chủ yếu đều vội vàng tăng lên cảnh giới, đối với kiếm đạo lí giải nông cạn, muốn đột nhiên lĩnh ngộ kiếm ý gì quá khó khăn.
Cái gọi là tinh lực của người có hạn, hắn không cần Đông Phương Diễm Nhi học 100 loại kiếm pháp, hắn chỉ cần Đông Phương Diễm Nhi học một loại thôi đã đủ.
Kiếm pháp nếu chú trọng ở chiêu thức, như vậy ở trong tiên hiệp thế giới ngươi đã đi nhầm đường.
Kiếm pháp ở tiên hiệp thế giới trọng tại ý cảnh, chỉ có ý cảnh mới có thể đả thông con đường kiếm đạo sâu xa.
Nếu Đông Phương Diễm Nhi không thành công lĩnh ngộ kiếm ý ở lúc kia, hắn sẽ tiếp tục tìm cách kích thích phẫn nộ của nàng, để cho nàng phẫn nộ đến tột cùng mới thôi.
Cảm xúc chính là chìa khóa để xâu chuỗi tất cả những chuẩn bị tỉ mỉ đến từng chi tiết của Lê Tùng Vân đã trải sẵn cho nàng.
Cuối cùng nàng cũng không làm Lê Tùng Vân thất vọng, thành công lĩnh ngộ được kiếm ý.
Từ nay Lê Tùng Vân sẽ chỉ chăm chú huấn luyện cho nàng một loại kiếm pháp, chính là cơ sở kiếm pháp.
Hắn muốn nàng dùng một kiếm này, nhất kiếm phá vạn pháp, nhất kiếm trảm thiên khung.
Lê Tùng Vân hít sâu một hơi, trong lòng hào tình vạn trượng.
Lão gia gia tự thân tu dưỡng, lão gia gia Lv8.