Chương 56: không giữ được bình tĩnh Đông Phương Diễm Nhi
Đạt Lỗ một tiếng rống liền khiến cho không ít người của Ác Lang bang chạy tới bên này, nhưng đám người kia hiển nhiên không có ai là đối thủ của hai huynh muội Dương Tiểu Hắc.
Dương Tiểu Hắc một chùy vung lên liền có một hoặc mấy người gãy xương hét thảm bay ra ngoài.
Mà Dương Tiểu Hắc thì không máu tanh như vậy nhưng lại tràn ngập c·hết chóc.
Chỉ thấy nàng cầm một đống kim thêu trong tay, mỗi cái kim phóng ra ở đầu kim đều phát ra màu xanh lét mang theo mãnh liệt độc tố.
Chỉ cần có người bị trúng kim một lát sau liền sẽ thống khổ ôm lấy v·ết t·hương, sau đó nhanh chóng ngã lăn ra mặt đất cả người tím tái, cuối cùng nôn ra một đống máu tươi c·hết đi.
Tuy nàng không thể hiện khí thế kinh người, nhưng số lượng người nàng g·iết c·hết nhiều gấp mấy lần Dương Tiểu Hắc g·iết được.
Đủ thấy được Vạn độc châu khiến cho chiến lực của nàng tăng lên nhiều như thế nào.
Người bình thường hoàn toàn không có chút sức chống trả, phàm nhân tu luyện nội công có chút võ học trên người thì lại không đánh nổi Dương Tiểu Hắc, bị hắn chặn ở bên ngoài cuối cùng đ·ánh c·hết.
Hai người một cái Tanker một cái DPS bảo vệ lẫn nhau đem địch nhân tiêu diệt một lớp lại một lớp, khiến cho đám bang chúng Ác Lang bang sợ vỡ mật.
Hắc y nhân lúc này nói ra:
"để bọn hắn cuốn lấy hai người kia, chúng ta rút lui trước".
Đạt Lỗ có chút không cam lòng, nhưng tính mạng nguy cấp hắn chỉ có thể làm theo mệnh lệnh của hắc y nhân.
Dù sao bây giờ chỉ có Hắc y nhân mới có thể đánh bại được sát thủ đang muốn mạng của hắn.
Đạt Lỗ rống to:
"bọn hắn chỉ có hai người mà thôi, sức lực cuối cùng cũng có hạn.
Lấy các loại lá chắn ra, không có lá chắn thì lấy nồi sắt, dây dưa bọn hắn đến c·hết cho ta".
Hắn vừa nói xong lời này liền cảm thấy bả vai bị người bắt lấy, sau đó cảnh vật nhanh chóng rút lui.
Hiển nhiên hắc y nhân đã đem hắn bỏ chạy.
"chạy đi đâu? có giỏi thì đứng lại cùng ta đánh một trận".
Đông Phương Diễm Nhi quát to một tiếng, nàng vội vàng đuổi theo đối phương, nhưng người kia giống như không hề có ý định cùng nàng so cao thấp một mạch mang theo Đạt Lỗ lao ra khỏi thành.
Tốc độ đối phương rất nhanh, Đông Phương Diễm Nhi tốc độ kém hơn một chút, cho nên mấy lần nàng đều cố gắng bộc phát tốc độ muốn ngăn cản đối phương.
Nhưng mỗi lần đối phương đều tinh chuẩn quay lại đánh ra một chưởng đem nàng bức lui, sau đó lại quay đầu lại chạy.
Lúc này Đông Phương Diễm Nhi giống như đã nhận ra cái gì nổi giận gầm lên:
"là Phách không chưởng, ngươi sử dụng là Phách không chưởng đúng không?".
Nàng lần đầu tiên cùng đối phương giao thủ đã cảm giác chiêu thức của đối phương khá quen thuộc, nhưng lúc đó cũng không nghĩ nhiều, nàng thấy bản thân hắn là cảm giác sai.
Nhưng đối phương mấy lần đánh lui nàng khiến cho nàng càng thêm chắc chắn, chiêu thức tên này dùng chính là Phách không chưởng quen thuộc mà nàng biết.
Có thể không quen sao, đây chính là chiêu bài chưởng pháp của Tiêu gia ở Lăng Ba thành a.
Năm đó Tiêu gia nhờ một chiêu này đem các gia tộc khác đánh cho không ngẩng đầu lên được chỉ có thể để bọn hắn xưng hùng.
Lăng Ba thành đệ nhất thiên tài, cũng từng vị hôn phu của nàng Tiêu Đỉnh Thiên cũng chính là dùng một chiêu này dạy cho đệ tử các gia tộc khác làm người.
Hắc y nhân lúc này đột nhiên lên tiếng:
"ngươi còn dám đuổi? Tưởng ta sợ ngươi hay sao?
Giết ngươi ở chỗ này có thể sẽ gây ra rắc rối lớn hơn cho nên ta chưa g·iết ngươi mà thôi".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy sững sờ:
"ngươi biết ta?".
Hắc y nhân không trả lời, trong đầu Đông Phương Diễm Nhi nhanh chóng chuyển qua một loạt ý niệm.
Đối phương biết mình, như vậy hắn cũng rõ ràng mình là đệ tử của Lam Vân Tông, hắn e ngại Lam Vân Tông trả thù?
Không đúng, mình không phải đệ tử chân truyền của bất kì trưởng lão nào, cho dù thiên phú tốt một chút nhưng nếu c·hết ở trong lúc ra ngoài lịch luyện thì không ai sẽ vì chuyện này mà giúp nàng trả thù cả.
Hắn e ngại một thứ khác?
Là Vân gia gia, hắn biết Vân gia gia cũng tới, biết mình có hộ đạo giả, nên hắn không dám g·iết c·hết chính mình, sợ Vân gia gia nổi điên trả thù.
Đông Phương Diễm Nhi rất nhanh liền nghĩ rõ ràng, thì ra là thế.
Nhưng đối phương nói như vậy hiển nhiên cũng cho thấy đối phương tự tin vào thực lực của chính hắn, hắn cảm thấy có thể g·iết c·hết chính nàng.
Cho nên nàng tiếp theo nên đuổi tiếp vẫn là dừng lại?
Dù sao chó bị dồn vào đường cùng gấp cũng sẽ cắn người, nàng nếu vì ngạo mạn mà tiếp tục đuổi theo rất có thể sẽ chọc tức đối phương khiến đối phương không còn để ý bất kì thứ gì liều mạng g·iết nàng.
Từ một chưởng vừa rồi đến xem đối phương cảnh giới chắc chắn là cao hơn nàng, đuổi theo tỉ lệ rủi ro rất lớn.
Đông Phương Diễm Nhi chần chừ, nhưng nàng chợt phát hiện mánh khóe.
Nếu như đối phương thật sự mạnh như vậy, cho dù không dám g·iết nàng sao lại không đả thương nàng rồi chạy?
Hoặc là không dám đả thương vậy thì cũng đẩy lùi cho nàng biết khó mà lui a, làm sao lại chỉ có thể đánh lùi nàng một chút như vậy được?
Cái này nói rõ cảnh giới của đối phương tuy cao hơn nàng nhưng thực lực lại không mạnh hơn bao nhiêu.
Đối phương trong lòng cũng không có nắm chắc, một khi bộc phát đại chiến cũng chỉ là 5 ăn 5 thua mà thôi.
Đông Phương Diễm Nhi trong đầu lại nhớ lại những hình ảnh mà đêm hôm đó nàng trong thấy, nhưng người phụ nữ cùng trẻ em đáng thương kia, không biết tên Đạt Lỗ này đã bán bao nhiêu người như vậy, các nàng thật đáng thương.
Nếu hôm nay hắn không c·hết, những người kia sẽ bị bán đi Hợp Hoan Tông sau đó bị thải bổ hút khô cả người mà c·hết.
Sau đó Ác lang bang sẽ không ngừng nghỉ bắt người vô tội đưa tới Hợp Hoan Tông, đẩy bọn hắn vào chỗ c·hết.
Đông Phương Diễm Nhi cắn răng, sát ý trong mắt trở nên kiên định.
Loại người này nàng chắc chắn phải g·iết.
Nàng lại nhìn về phía Hắc y nhân, tên này là người của Hợp Hoan Tông, mà Hợp Hoan Tông phương thức tu luyện chính là thải bổ người khác.
Bởi vậy căn cơ của bọn hắn cực kì phù phiếm, cảnh giới tăng trưởng tuy nhanh nhưng thực lực lại rất thấp.
Cho nên nàng cũng không cần quá kinh sợ, cùng lắm thì liều mạng đánh một trận.
Hai bên truy truy đuổi đuổi, rất nhanh liền ra khỏi thành.
Lúc này Đông Phương Diễm Nhi mới lấy ra Tật phong phù vỗ lên chân của mình, tốc độ của nàng trong nháy mắt tăng cao, đuổi sát Hắc y nhân.
Lúc trước nàng không dùng là vì cố ý để cho đối phương rời khỏi thành tránh làm liên lụy tới phàm nhân.
Bây giờ nàng đã không còn lo lắng gì nữa, tự nhiên là muốn chặn g·iết đối phương.
Đông Phương Diễm Nhi nhảy vọt một cái liền xuất hiện ở trước mặt Hắc y nhân, hai bên cách nhau khoảng mười mét, bầu không khí túc sát.
Hắc y nhân thả ra Đạt Lỗ, hắn nói:
"ngươi đang định dùng tính mạng của mình để gây phiền phức cho ta sao?".
Đông Phương Diễm Nhi cười gằn:
"ai c·hết còn chưa biết chắc đây".
Đạt Lỗ lúc này vội vàng đứng lên bày ra tư thế chiến đấu, hắn nói:
"vị sư huynh này, không biết nên gọi thế nào?
Nếu hôm nay có thể xử lí nữ sát thủ ngu xuẩn này ta nhất định sẽ mở tiệc chiêu đãi sư huynh thật thịnh soạn".
Hắc y nhân cười lạnh:
"cái mạng nhỏ của ngươi chỉ đáng giá một bữa tiệc thôi sao?".
Đạt Lỗ nghe vậy nụ cười cứng ngắc lại:
"vậy sư huynh còn muốn gì? Xin thứ lỗi cho sư đệ ngu dốt, sư huynh cứ việc nói thẳng".
Hắc y nhân nói ra:
"ta muốn toàn bộ tài nguyên ngươi có được trong vòng 10 năm nay từ việc bán người cho tông môn chúng ta".
Đạt Lỗ nghe vậy lập tức trợn mắt nói to:
"sư huynh, ngươi không thể quá phận như vậy.
10 năm, ngươi biết đây là con số gì sao?
Tài nguyên cách đây 10 năm ta đã sớm dùng hết, làm sao còn lại đến lúc này?".
Hắc y nhân giọng nói đột nhiên lạnh xuống:
"xem ra ta cứu ngươi uổng công rồi sao?".
Đạt Lỗ lập tức kinh sợ:
"không có, nhưng 10 năm ta thật không lấy ra được.
Hay là ta đem toàn bộ lợi nhuận năm nay dâng lên cho sư huynh?".
"cái mạng nhỏ của ngươi chỉ đáng giá từng đó?".
Đạt Lỗ lập tức lộ ra vẻ mặt đau lòng:
"3 năm, đây gần như đã là thứ ta hiện tại có thể cầm ra được".
Hắc y nhân nói chắc như đinh đóng cột:
"năm năm, ít hơn nữa ngươi liền tự mình đối phó nữ sát thủ này".
Đạt Lỗ nhìn Đông Phương Diễm Nhi một cái, cuối cùng chỉ có thể gật đầu, hắn đắng chát nói:
"xem ra tiếp theo mấy năm Ác Lang bang chúng ta chỉ có thể uống nước lã cầm hơi".
Hắc y nhân lộ ra vẻ hài lòng:
"rất tốt, ngươi có thể gọi ta Tiêu sư huynh".
Đông Phương Diễm Nhi yên tĩnh đứng nghe hai người trò chuyện, tính mạng của những người vô tội kia trong mắt bọn hắn chỉ là tài nguyên tu luyện mà thôi.
Bọn hắn hoàn toàn không xem những người kia là người mà là vật trao đổi thu hoạch lợi ích.
Cái này khiến nàng nhớ lại mình của mấy năm trước ở Đông Phương gia cũng là dạng này.
Cái này khiến sát ý trong lòng nàng càng thêm sâu.
Nhưng khi nghe đối phương nói ra một câu nói kia, nàng triệt để không giữ được bình tĩnh:
"cái gì, ngươi họ Tiêu?".