Chương 55: Đông Phương Diễm Nhi sát nhân
Ba ngày rất nhanh liền trôi qua, Lê Tùng Vân ở trong mấy ngày này cũng đã giúp Dương Tiểu Bạch đem Vạn độc châu tu luyện đến mức có thể uy h·iếp được Luyện khí kì tam trọng.
Đông Phương Diễm Nhi, 2 huynh muội Dương Tiểu Hắc sau đó liền mang lên mặt nạ, nhân lúc đêm tối liền lẻn vào trong tổng đà của Ác Lang bang, tìm tới chỗ ở của bang chủ Ác Lang Bang.
Bang chủ Ác Lang bang là một người đàn ông khôi ngô tên là Đạt Lỗ, Luyện khí kì nhất trọng đỉnh phong cảnh giới.
Hắn trước đây vốn là đệ của Hợp Hoan Tông, nhưng bản thân thiên phú không ra sao cả cảm thấy tiên lộ vô vọng cho nên quyết định rời khỏi tông môn đi tới Côn Ngô Thành thành lập một cái bang hội làm địa đầu xa, hưởng cuộc sống sung túc xa hoa đến hết đời.
Nhờ vào quan hệ với Hợp Hoan Tông, hắn bình thường đem không ít người bán cho tông môn cung cấp tài liệu thải bổ cho Hợp Hoan Tông, bản thân hắn cũng thu được tài nguyên tu luyện, song phương cùng có lợi.
Hợp Hoan Tông tuy không khuyến khích đệ tử đi ra ngoài tạo thế lực của riêng mình nhưng cũng không cấm đoán.
Đối với những người chí không ở tu tiên mà trầm mê hồng trần như thế này bọn hắn nhắm một mắt mở một mắt, bởi vì bọn hắn cũng cần nhiều con đường bổ sung tài liệu thải bổ.
Đông Phương Diễm Nhi 3 người vừa tìm tới liền thấy được Đạt Lỗ đang ở trong một cái đai điện, bên trong đại điện ánh sáng rõ ràng, có rất nhiều nữ nhân mặc các loại trang phục mát mẻ diễm tục đang ca múa đánh đàn.
Mà Đạt Lỗ thì ngồi ở chính điện trên đài cao, hắn để trần thân trên, trên ngực còn mọc ra không ít lông ngực, lúc này đang vui vẻ ngâm nga theo điệu múa, thỉnh thoảng lại cầm lấy bát rượu uống rượu, ánh mắt có chút mê li.
Đông Phương Diễm Nhi nhìn thấy cảnh này trong ánh mắt phát ra khinh thường, quả nhiên không hổ là đệ tử Hợp Hoan Tông, sống phóng túng không biết kiềm chế là cái gì.
Không biết đám nữ nhân này có ai có tiên căn hay không, nếu có chỉ sợ đây chính là thức ăn dự trữ của tên súc sinh kia a.
Bọn hắn cuối cùng rồi cũng sẽ không thể thoát khỏi độc thủ của đối phương, bị đối phương thải bổ đến c·hết.
Nghĩ tới cảnh ba hôm trước nàng gặp, những phụ nữ trẻ em với ánh mắt vô hồn, không còn hi vọng sống gì bị nhốt trong cũi sắt, sát ý trong lòng Đông Phương Diễm Nhi càng thịnh.
Đông Phương Diễm Nhi cho hai người một cái ánh mắt, 2 huynh muội Dương Tiểu Hắc lập tức hiểu ý, cả 3 đồng loạt ra tay.
Đông Phương Diễm Nhi cảnh giới cao nhất, đối phó Đạt Lỗ tự nhiên do nàng ra tay.
Mà bên ngoài đại điện có không ít hộ vệ, đám hộ vệ này liền do 2 huynh muội Dương Tiểu Hắc ngăn cản.
Đông Phương Diễm Nhi đối với phân công như vậy hoàn toàn không có ý kiến gì.
Nàng là Luyện khí kì tam trọng còn không g·iết nổi một cái Luyện khí kì nhất trọng vậy thì có thể đập đầu vào gối t·ự t·ử được rồi, sống cũng uổng công Vân gia gia cho nàng phụ đạo, sống cũng không đánh bại được Tiêu Đỉnh Thiên bảo vệ Đông Phương gia.
Bành~
Bóng người từ trên mái nhà đột nhiên phá vỡ mái nhà xông xuống khiến tất cả mọi người ở trong đại sảnh giật mình.
Đạt Lỗ tuy đang hưởng lạc uống rượu linh đình, nhưng khi đột nhiên bị tập kích thì hắn lại phản ứng lại rất nhanh.
Không có cách, lăn lộn ở Côn Ngô Thành nếu như phản ứng không nhanh hắn đã sớm bị á·m s·át 180 lượt, không còn cơ hội sống đến ngày hôm nay.
Nhìn thấy mũi kiếm như muốn cắm thẳng thiên linh cái trên đỉnh đầu mình xuyên qua, Đạt Lỗ dưới chân đạp mạnh một cái, vội vàng lui về phía sau.
Phốc.
Mũi kiếm đâm xuyên mặt đất, dễ dàng đục ra một cái lỗ sâu, Đạt Lỗ nhìn thấy cảnh này sắc mặt trở nên ngưng trọng hô to:
"có thích khách. Người đâu mau tới đây hộ giá".
Nói xong hắn liền quay đầu bỏ chạy, nhưng Đông Phương Diễm Nhi sao có thể để hắn rời đi.
Nàng mạnh mẽ rút ra kiếm, hướng về hậu tâm hắn mạnh mẽ đâm tới.
Đạt Lỗ những năm này ch·iếp pháp không học được mấy cái, nhưng lưu manh đánh nhau kĩ xảo thì lại học không sót chút gì.
Hắn đột nhiên đem hai tay vơ vét xung quanh, đem một loạt thứ lộn xộn ném về phía Đông Phương Diễm Nhi.
Bình rượu, màn che, bàn ghế,...liên tục từ hai bên bay tới.
Đông Phương Diễm Nhi không thể không thu lại thế kiếm, nàng nổi giận quát to một tiếng, kiếm mang sáng lên, đem toàn bộ bàn ghế chém đứt.
Luyện khí kì tam trọng chỉ có thể phụ gia linh lực vào trên v·ũ k·hí chưa thể tiến hành linh lực li thể công kích từ xa, nếu không nàng làm sao lại sẽ mất công như vậy.
"ngươi hôm nay nhất định phải c·hết".
Đông Phương Diễm Nhi giọng nói lạnh như băng, sát ý nghiêm nghị, nhưng nàng lại đã bị Đạt Lỗ kéo ra một cái khoảng cách.
Đông Phương Diễm Nhi gấp, nàng đạp mạnh chân một cái, cả người như mũi tên lao thẳng tới.
Đạt Lỗ thấy đối phương thế tới hung hung, khí tức trên người đối phương lại mạnh mẽ vượt xa chính mình thì không hề có bất kì ý nghĩ đón đỡ nào.
Hắn vội vàng nắm lấy một nữ nhân ăn mặc mát mẻ ở bên cạnh đưa tới trước người mình.
Phốc~
Máu tươi bắn tung tóe, Đạt Lỗ thành công dùng người làm lá chắn cứu được hắn một mạng.
Nữ nhân kia c·hết không nhắm mắt, hai mắt mở to trợn trừng nhìn lấy Đông Phương Diễm Nhi, khiến cho cả người nàng đều không tốt.
Đông Phương Diễm Nhi thì lòng càng nổi giận.
Vô sỉ chi đồ, vậy mà còn dám dùng người khác làm lá chắn sống, làm hại nàng g·iết nhầm người.
Ngươi cùng ma tu có gì khác nhau?
Hôm nay Đông Phương Diễm Nhi ta không g·iết ngươi thề không làm người.
Đông Phương Diễm Nhi đang định thu lại kiếm thì Đạt Lỗ đột nhiên cầm t·hi t·hể nữ nhân kia đẩy mạnh về phía trước một cái, khiến cho t·hi t·hể kia theo lưỡi kiếm trượt tới.
Cảm nhận được trọng lượng trên kiếm gia tăng một cách mãnh liệt lại thêm xung lực Đông Phương Diễm Nhi không nhịn được lùi về phía sau một chút, lúc này một cái nắm đấm to đúng xé gió đập về nàng.
Hiển nhiên Đạt Lỗ cũng không phải là loại người ăn chay, cảm giác không dễ chạy hắn liền quay lại tìm cách phản kích, khiến cho đối phương biết mình cũng không dễ g·iết như vậy.
Trong lòng hắn thì đang mắng to, đám người ngu xuẩn kia làm sao còn chưa tới?
Đám người kia nếu tới hắn liền có thể mượn dùng tính mạng của những người này q·uấy r·ối sát thủ, khiến cho hắn có càng nhiều cơ hội ra tay hoặc chạy trốn.
Nhìn thấy nắm đấm cách mình càng ngày càng gần, Đông Phương Diễm Nhi nổi giận buông tay khỏi kiếm, tay nắm thành quyền một quyền đối bính.
Nàng cũng không tin Luyện khí kì tam trọng lại đánh không lại một cái Luyện khí kì nhất trọng.
Bành~
Huyết nhục v·a c·hạm, linh lực xung đột, quả nhiên Đạt Lỗ cho dù một thân cơ bắp nhưng cảnh giới quá thấp, không cách nào đến bù sự chênh lệch do linh lực mang tới tăng phúc lực lượng.
Đông Phương Diễm Nhi lúc này mãnh liệt rút kiếm từ trên t·hi t·hể nữ nhân kia ra, cấp tốc đâm về phía hướng Đạt Lỗ, trong mắt sát ý đại thịnh.
Nàng quát to một tiếng:
"c·hết đi cho ta".
Nhìn mũi kiếm càng lúc càng gần, Đạt Lỗ trong ánh mắt lóe lên không cam lòng cùng tuyệt vọng.
Hắn đường đường tu tiên giả, là nhất bang chi chủ, hôm nay lại phải c·hết một cách vô danh ở chỗ này sao?
Giống như là sự không cam lòng của hắn cảm động trời xanh, lúc này một cái linh lực cự chưởng đột nhiên xông ra, cùng mũi kiếm của Đông Phương Diễm Nhi đối bính.
Oành~
Đông Phương Diễm Nhi bay ngược về phía sau, nàng lùi lại hơn mười bước mới có thể đứng vững thân hình, sắc mặt nghẹn đến phát hồng, hiển nhiên là khí huyết trong cơ thể đang lộn xộn.
Có thể phát động linh lực li thể công kích từ xa, Luyện khí kì trung kì trở lên.
Đông Phương Diễm Nhi sắc mặt trở nên khó xem.
Một người mặc hắc y từ phía sau đột nhiên đi ra, trên tay hắn cầm một cái lệnh bài đồng thời nói ra:
"ngươi rất may mắn, tông môn có nhiệm vụ cần ngươi thi hành, để ta hôm nay đến đây chuyển lời.
Không ngờ vừa tới lại gặp phải cảnh này.
Nếu đến chậm dù chỉ một giây nữa ngươi đã thành một cái xác c·hết".
Đạt Lỗ vừa ở tử môn quan đi một vòng trở về sắc mặt cực kì kích động, quay đầu lại lại nhìn thấy trên tay hắc y nhân cầm lệnh bài của Hợp Hoan tông lại càng thêm vui mừng.
Hắn vội vàng hô to:
"sư huynh, cứu mạng".