Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Lão Gia Gia

Chương 54: cho Đông Phương Diễm Nhi thấy máu




Chương 54: cho Đông Phương Diễm Nhi thấy máu

Một thời gian ngắn sau đó, Lê Tùng Vân chợt nhận được một cái Truyền tin phù.

Truyền tin phù này là của 2 huynh muội Dương Tiểu Hắc gửi tới.

Hai người này đã có một thời gian khá lâu không gửi tin cho hắn, hắn còn tưởng hai người đã bị người ta g·iết c·hết ở Côn Ngô thành đây.

Xem xong tin tức, Lê Tùng Vân sắc mặt âm trầm.

"xem ra phải đi một chuyến, vừa vặn đây cũng là cơ hội thích hợp cho Đông Phương Diễm Nhi thấy máu".

Nghĩ đến đây Lê Tùng Vân liền đi tới Tài vụ đường, dùng linh thạch trong tay mình mua không ít vật phẩm.

Hắn trở lại phòng của mình liền lấy ra thi khôi, đem thi độc trong cơ thể bọn chúng hấp thu vào trong Vạn độc châu, dùng linh lực thôi động Vạn độc châu luyện hóa.

Có thi độc giúp sức, độc tố bên trong Vạn độc châu lại có biến đổi, trở nên càng lợi hại, đã có thể khiến Luyện khí kì sơ kì c·hết bất đắc kì tử, tốc độ độc phát thân vong rất nhanh.

Cho dù là Luyện khí kì trung kì cũng phải toàn lực áp chế độc tố mới có thể miễn cưỡng giữ mạng, mà Luyện khí kì hậu kì vẫn có thể mang độc chiến đấu, nhưng thực lực sẽ bị cắt giảm cực lớn, nếu để lâu cũng sẽ bị độc công tâm.

Đem tất cả thu hồi lại Lê Tùng Vân trong lòng vô cùng hài lòng.

Hắn đi ra gọi Đông Phương Diễm Nhi, để cho nàng nghỉ ngơi tắm rửa thay y phục sạch sẽ, sau đó cả hai liền lên đường rời tông.

Khoảng thời gian này ở trong tông Đông Phương Diễm Nhi nhận một lần nhiệm vụ thu hoạch linh điền, còn Lê Tùng Vân thì nhận nhiệm vụ săn g·iết đệ tử ma tông, sau đó nộp lên lệnh bài thân phận của đám đệ tử ma tông mà hắn tích trữ sẵn trong Túi trữ vật từ trước.

Lần trước trở về hắn còn có 17 cái lệnh bài chưa dùng đây, nếu muốn lẩn tránh nhiệm vụ tông môn hắn có thể lẩn tránh rất lâu.

Đông Phương Diễm Nhi hiếu kì:

"Vân gia gia, lần này chúng ta ra ngoài làm gì vậy?".

Lê Tùng Vân châm chước một hồi sau đó nói:

"đi g·iết người, cho ngươi thấy máu".

Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy sắc mặt hơi đổi, nhưng sau đó nàng rất nhanh liền cắn răng, ánh mắt trở nên kiên định.

Trên con đường tu luyện mấy ai có thể không g·iết người, tay không dính máu.

Nàng tự nhận bản thân chắc chắn sẽ không nằm trong số đó.

Bởi vì nếu có cơ hội nàng nhất định phải đem Tiêu Đỉnh Thiên chém, không thể để cho hắn làm hại mình, Vân gia gia cùng gia tộc.

Sớm muộn đều phải dính máu, không bằng trước làm quen một chút đi.

Nghĩ đến đây nàng không còn sợ hãi cùng kháng cự nữ, cả người thư thái hẳn lên.

Lê Tùng Vân liếc mắt liền thấy được biến đổi của nàng, trong lòng cười một tiếng, sau đó chuyên tâm điều khiển phi chu.

Hắn lần này đi ra một chuyến mua rất nhiều đồ vật, trong tay chỉ còn có 150 linh thạch hạ phẩm, thật sự là lại sắp trở thành nghèo bức.

Mà Đông Phương Diễm Nhi lại chỉ còn 1200 linh thạch.

Hơn một tháng thời gian nàng dùng 200 linh thạch để tu luyện, đủ thấy Tụ Linh quyết của nàng ăn tài nguyên mạnh như thế nào.

Rất nhanh hai người liền đến Côn Ngô Thành, Lê Tùng Vân rất dễ dàng liền tìm được tổng bộ của Cái bang.



Không thể không nói, 2 huynh muội dựa theo ý nghĩ của hắn xây dựng Cái Bang vẫn là có hình dạng.

Bọn hắn ở trong Côn Ngô Thành đã chiếm được một vị trí khá rộng, xây lên tổng bộ trông cũng khí phái, không thua gì một ít tu tiên gia tộc rồi.

Ít nhất Đông Phương gia cũng không gì hơn cái này.

Lê Tùng Vân bí mật tìm tới 2 huynh muội Dương Tiểu Hắc.

Một thời gian ngắn không thấy, khí chất trên thân 2 người đã biến đổi không ít.

Cả hai trút đi rất nhiều ngây thơ cùng xao động, nhiều hơn mấy phần trầm ổn cũng lãnh đạm.

Trong mắt Dương Tiểu Hắc Lê Tùng Vân còn có thể cảm nhận được một tia sát ý ẩn hiện, hiển nhiên gần đây hắn g·iết không ít người, g·iết đỏ cả mắt, cho nên chưa thể hóa giải hết tâm tình tiêu cực của mình.

Nhìn thấy Lê Tùng Vân đi tới, cả hai người lúc đầu chính là kinh ngạc, sau đó vội vàng cúi đầu:

"sư phụ".

"hai người các ngươi làm rất tốt, không uổng công sư phụ kì vọng các ngươi.

Tiểu Hắc, ngươi gần nhất g·iết quá nhiều người, tâm tình có vấn đề a".

Dương Tiểu Hắc nghe vậy trong lòng chấn động, sư phụ của hắn vừa liếc mắt liền nhìn ra được?

Quả nhiên không hổ là sư phụ.

Dương Tiểu Hắc gật đầu nói:

"chúng ta tranh đoạt địa bàn ở Côn Ngô Thành sao có thể không g·iết người.

Ở chỗ này hỗn loạn như thế nào sư phụ hẳn là so ta còn hiểu rõ.

Giết người là thứ yếu, đám đối đầu của chúng ta liền tìm đủ mọi cách gây khó dễ cho chúng ta, khiến chúng ta bó tay bó chân.

Ta hận bọn hắn đến nghiến răng mà không làm gì được, gần nhất tâm tình rất không vui".

Lê Tùng Vân nghe vậy lập tức hiểu rõ, thì ra g·iết đến đỏ mắt lại gặp ngăn trở, tâm tình không được phát tiết nên tụ tập thành sát ý ảnh hưởng tới tâm trí.

Cứ như vậy kéo dài sẽ khiến cho Dương Tiểu Hắc trở thành người thị huyết hiếu sát, lạc vào ma đạo.

Lê Tùng Vân đem lời này nói ra, Dương Tiểu Hắc nghe vậy sợ hết hồn:

"sư phụ, ta phải làm sao?".

Lê Tùng Vân cười nhạt một tiếng:

"không cần lo lắng, ta đã đến đây tự nhiên sẽ giúp các ngươi giải quyết tất cả".

Nói xong hắn lấy ra một tấm thuẫn, tấm thuẫn này chính là g·iết Chương Thiên Tài đoạt được.

Lại lấy ra một thanh chùy tròn mọc đầy gai nhọn đưa cho Dương Tiểu Hắc, hắn nói:

"Ta cảm thấy tính cách của ngươi tương đối thích hợp với loại v·ũ k·hí này, thử một chút".

Dương Tiểu Hắc kinh hỉ, hắn nhận ra đây không phải là phàm tục v·ũ k·hí mà là pháp khí tiên môn.



Bởi vậy trong lòng rất vui vẻ.

Quả nhiên sư phụ của bọn hắn đối xử với bọn hắn rất tốt.

Dương Tiểu Hắc một tay nâng thuẫn, một tay cầm chùy gai múa ra tiếng gió 'vù vù' không dứt, sau đó hắn kêu lên một tiếng:

"sảng khoái, ta cực kì thích 2 món v·ũ k·hí này.

Đa tạ sư phụ".

Dương Tiểu Bạch thấy vậy cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Lê Tùng Vân.

Lê Tùng Vân cười ha ha một tiếng, hắn lấy ra Vạn độc châu cùng một bộ phi đao, sau đó là mấy quyển thư tịch liên quan tới ám khí cùng Vạn độc thủ đưa cho nàng.

Lê Tùng Vân nói:

"Tiểu Bạch, ta cảm thấy ngươi vẫn là được chân truyền của ta.

Sư phụ dùng phi đao làm v·ũ k·hí, hôm nay tự nhiên cũng chuẩn bị cho ngươi thứ tương tự, hi vọng ngươi có thể thích chúng".

Dương Tiểu Bạch thần tình kích động:

"sư phụ, ta cũng không thích đao to búa lớn cận chiến như ca ca, ta cực kì thích ám khí.

Ở sau lưng ném ám khí âm người không vui sao, dù sao ta cũng có ca ca chắn ở phía trước bảo vệ ta rồi a".

Lê Tùng Vân nghe vậy cười ha ha:

"đúng, chính là loại ý nghĩ này.

Hai người các ngươi có 3 ngày làm quen v·ũ k·hí mới cùng kĩ xảo, sau đó chúng ta liền chính thức làm việc".

Lê Tùng Vân sau đó cùng hai người nói vài câu, đem Đông Phương Diễm Nhi giới thiệu cho 2 người làm quen liền để bọn hắn rời đi.

Dương Tiểu Hắc cùng Dương Tiểu Bạch nghe vậy trọng trọng gật đầu, hai người rất nhanh liền rời đi.

Dương Tiểu Hắc trong lòng cười lạnh một tiếng.

Đám quy tôn tử, sư phụ chúng ta đã đến, lần này các ngươi chuẩn bị c·hết đi thôi.

Lê Tùng Vân lúc này mới quay đầu lại đối với Đông Phương Diễm Nhi nói:

"Diễm Nhi, chúng ta đi tìm hiểu đối thủ của chúng ta một chút.

Lần này hành động đối với ta mà nói không có gì khó khăn, cho nên ta định để cho ngươi cùng 2 tên đệ tử của ta hợp sức xử lí.

Có pháp khí cùng chiến pháp ta mới đưa cho bọn hắn bọn hắn có thể đem những khó khăn trước đây bãi bình, lại có thêm cả ngươi như vậy đã mười phần chắc chín.

Dù sao bọn hắn mới Luyện khí kì nhất trọng mà ngươi đã tam trọng đỉnh phong rồi đây".

Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy gật đầu, hai người rất nhanh liền đi ra ngoài.

Lê Tùng Vân tuy không tới Côn Ngô Thành quá nhiều nhưng hắn lại có năng lực gặp qua là không quên được.

Hắn chỉ cần ở trên cao nhìn qua một Côn Ngô Thành một lần liền có thể đem từng ngõ ngách ở chỗ này nhớ kĩ.



Rất nhanh hắn liền đem Đông Phương Diễm Nhi đi tới một chỗ nhà kho, hai người ẩn nấp khí tức cùng thân hình, rất dễ dàng liền lách qua một đám phàm nhân tra xét đi tới trong một kho hàng.

Bên trong có rất nhiều cũi sắt, bên trong cũi sắt vậy mà nhốt không ít người.

Mỗi người trong số bọn hắn đều ăn mặc một thân quần áo bẩn thỉu rách rưới, trên người có không ít chỗ b·ị t·hương, cả người đều ủ dột không có tinh thần, như thể không còn hi vọng gì vào cuộc sống đồng dạng.

Trong số những người này đa số đều là phụ nữ cùng trẻ em, bọn hắn lúc này đều đang run rẩy ôm lấy nhau an ủi, cũng có người co chân lại gục đầu lên đầu gối của mình, không muốn để ý bất kì thứ gì nữa, cũng không hi vọng bất kì thứ gì.

Nhìn thấy cảnh này Đông Phương Diễm Nhi không tự chủ được nhíu mày một cái.

Lê Tùng Vân nói:

"2 tên đệ tử của ta ở Côn Ngô Thành lập một cái bang hội nhỏ tên là Cái Bang, chuyên thu lưu ăn mày, giúp bọn hắn có một công việc ổn định, cũng hạn chế bọn hắn không cho phép bọn hắn làm ác.

Gần nhất xuất hiện một đám đối đầu, tên là Ác Lang bang, chính là đám người này.

Bang hội này đã thành lập từ lâu, so với Cái Bang mạnh hơn không ít, cũng hung ác hơn nhiều.

Bang chủ của bọn hắn vậy mà lại là một tên ma tu, là một tên đệ tử của Hợp Hoan Tông.

Những người này chính là một số người có tiên căn lưu lạc bên ngoài bị Tiên môn hoặc ma môn bỏ sót, sau đó bị đám người Ác Lang bang tìm được.

Ngươi biết bọn hắn sau đó sẽ như thế nào sao?".

Đông Phương Diễm Nhi lắc đầu, nàng đối với những cái này hoàn toàn không biết.

Lê Tùng Vân tiếp tục nói:

"bọn hắn bởi vì có tiên căn nên có thể thải bổ tăng lên tu vi, đúng, chính là loại thải bổ tà ác kia mà ngươi đang nghĩ.

Bọn hắn đều là hàng hóa, sẽ được bán cho Hợp Hoan Tông đổi lấy tài nguyên tu luyện, mà những tài nguyên này đều sẽ rơi vào túi tên bang chủ kia.

Những người này đi vào là người sống, đi ra là n·gười c·hết, còn bị hút khô, cực thảm loại kia.

Chưa hết, ngươi chắc còn không biết trong Hợp Hoan Tông có mấy tên biến thái.

Nhìn thấy nam nhân kia không, nếu như ngươi nghĩ người thải bổ hắn là yêu nữ vậy ngươi có thể nhầm.

Nói không chừng người thải bổ hắn là nam đây".

Đông Phương Diễm Nhi nghe đến đây không nhịn được suýt chút nữa nôn tại chỗ, thật buồn nôn.

Nàng chỉ vào đứa trẻ hỏi:

"trẻ em bọn hắn cũng không buông tha?".

"ha ha ha, nếu bọn hắn buông tha bọn hắn đã không phải ma tông.

Nếu bọn hắn buông tha bọn hắn đã không bị tất cả chính đạo môn phái hô đánh hô g·iết".

Đông Phương Diễm Nhi nghe đến đây hít sâu một hơi, sắc mặt không thể che giấu được giận dữ cùng sát ý.

Một đám súc sinh đáng c·hết.

Lê Tùng Vân nhìn thấy cảnh này biết tâm tình của nàng đã đúng chỗ, hắn nói:

"trong vòng 3 ngày bọn hắn sẽ không sao đâu.

Chúng ta trước tiên trở về, ba ngày sau ngươi có thể thoải mái chém g·iết hết đám súc sinh này".