Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Lão Gia Gia

Chương 51: vật cần thiết




Chương 51: vật cần thiết

Lê Tùng Vân trong lòng đầy thỏa mãn, Vương Tuyết Uyên cũng lộ ra thần sắc hài lòng.

Nàng đột nhiên từ phía dưới bò lên, đến bên cạnh Lê Tùng Vân đưa đầu dựa vào trong lồng ngực của hắn.

Lê Tùng Vân sững sờ, nàng đây là muốn làm gì?

Thi khôi không có ý nghĩ của mình mới đúng, đây chẳng lẽ cũng là hành động theo bản năng?

Vương Tuyết Uyên đầu tóc nhẹ nhàng cọ cọ một cái, giống như là phát hiện ra trên người Lê Tùng Vân đã không còn thứ khí tức khiến nàng thèm muốn kia nữa liền im ắng trở lại, sau đó ánh mắt lại có chút mất đi tiêu cự.

Nhưng một lát sau nàng nhìn xung quanh, phát hiện ra trong nhà này vậy mà còn có phòng tắm, giống như là bản năng đứng dậy đi tới phía trong, ngồi vào trong thùng tắm chà xát cơ thể mình.

Lê Tùng Vân nhướng mày, ngươi muốn tắm trước cho nước vào đã chứ?

Hắn thở dài, đem nước đổ đầy giúp nàng, sau đó mặc quần áo đạp lên phi chu tìm một tòa thành thị gần đó, bắt đầu đi mua quần áo cho nàng.

Đối với y phục của cổ đại Lê Tùng Vân có chút không vừa lòng, hắn chuyên môn tự mình đặt mua một bộ y phục khá cùng loại với bộ trước đây Vương Tuyết Uyên mặc, chỉ có vài chỗ thay đổi nhỏ.

Đầu tiên đây là một bộ váy liền áo màu đen, có họa tiết viền vàng, có cổ áo không có vải ở vai áo.

Từ vai trở xuống là vải mỏng màu đen mờ, có thể phô diễn ra một phần cự sơn của Vương Tuyết Uyên.

Váy đen viền vàng che lấp 2/3 cự sơn, váy ở giữa phần bụng được khoét một cái hình 'rô' trong bộ bài tú lơ khơ, được che bằng vải đen mờ như phía trên, để lộ ra phần bụng không gầy cũng không béo, nhưng lại có mấy phần đầy đặn.

Nhất là cái rốn nhỏ tinh xảo như là vẽ rồng điểm mắt, khiến cho người ta vừa nhìn liền khó mà dời đi được ánh mắt.

Váy xẻ tà, phần thân dưới cũng mặc một bộ tất chân màu đen nhạt, ở đùi còn được tô điểm bằng một cái dây đai đùi ren quyến rũ.

Phần vai đến cùi chỏ không có ý phục, để lộ ra làn da trắng của nàng, từ cùi chỏ đến tay thì đeo tất tay màu đen nhạt dài, được cố định ở giữa ngón cái cùng ngón trỏ.

Cả bộ y phục được thêu các họa tiết viền bằng hoàng kim, vừa nhìn liền cảm giác được trang phục xinh đẹp, đắt đỏ, tôn quý.

Người mặc y phục lại là mỹ nhân vạn dặm khó tìm, bởi vậy cả hai kết hợp lại liền khiến cho bất kì nam nhân nào cũng không rời khỏi ánh mắt, dục vọng chiếm giữ làm của riêng cực kì mãnh liệt.



Mang y phục về cho Vương Tuyết Uyên để nàng mặc vào, Lê Tùng Vân vừa nhìn thấy nàng mặc xong bộ y phục này trong người một đoàn lửa nóng lại lần nữa cháy lên hừng hực.

Nhưng hắn vì đảm bảo cái eo già của mình đành phải khổ sở nhịn xuống.

Vương Tuyết Uyên thấy hắn không có mệnh lệnh gì, lúc này lại bắt đầu đứng ngơ ngác, hai mắt như mất đi tiêu cự.

Nhưng nàng rất nhanh liền đi đến bên cửa sổ, từ cửa sổ nhìn lên bầu trời.

Lê Tùng Vân chú ý đến hành động của nàng, hắn dọc theo ánh mắt của nàng nhìn lên trời.

Ngắm trăng?

Chẳng lẽ Vương Tuyết Uyên trước đây cũng có thói quen ngắm trăng?

Tuy là ban ngày, nhưng chỉ cần ngươi từng nhìn qua bầu trời sẽ biết ban ngày vẫn có thể nhìn thấy mặt trăng, chỉ là không sáng không đẹp như buổi tối mà thôi.

Còn rất có tố chất văn nghệ a.

Lê Tùng Vân thấy nàng đứng ngây ngốc ngây ngốc ở đó một hồi lâu không động đậy liền không chú ý tới nàng nữa, hắn lúc này trong lòng liền bắt đầu suy tính.

Đầu tiên hắn đã không còn thích hợp ở Lam Vân Tông nữa, bởi vì một khi bị phát hiện ra hắn luyện thi, chơi thi, như vậy Lam Vân Tông chắc chắn sẽ thanh lí môn hộ g·iết c·hết hắn.

Chưa kể sau này Vương Tuyết Uyên còn có thể sẽ đột phá Lục mao cương thi, lúc đó hẳn là sẽ có thiên kiếp giáng xuống, cũng khó mà giấu được, nên càng cần phải rời xa Lam Vân Tông.

Tuy Lam Vân Tông có linh mạch khiến hắn rất thèm muốn, nhưng...

Nhưng hắn cũng không phải là không thể tu luyện được ở cả hai bên.

Hắn bình thường thời gian cùng Vương Tuyết Uyên tu luyện sẽ không lâu, nếu như có một cái truyền tống trận, như vậy hắn có thể thoải mái di chuyển giữa cứ điểm tạm thời của hắn cùng Lam Vân Tông.

Qua bên này tu luyện xong lại nhảy về Lam Vân Tông, đi vào phòng tu luyện vừa cắn đan dược vừa cầm linh thạch vừa hưởng dụng tụ linh trận mang tới tốc độ tu luyện tối đa.

Cái này thật sự quá tuyệt vời.



Nếu như có một ngày hắn có thể chế tạo ra tụ linh trận, lại tìm được một nơi phúc địa, như vậy hắn hoàn toàn không cần ở Lam Vân Tông vẫn có thể tu luyện với tốc độ tối đa.

Chỉ là Lam Vân Tông là nơi nắm giữ truyền thừa, các loại tài nguyên công pháp chiến pháp đều ở đây.

Hắn dù thế nào cũng không thể tách rời Lam Vân Tông.

Nghĩ tới đây Lê Tùng Vân không khỏi thở dài một tiếng, xem ra con đường tu luyện của hắn gánh nặng đường xa, còn rất nhiều thứ phải học.

Vì một tương lai có thể an toàn ở bên ngoài tu luyện, hắn cần phải nhanh chóng học tập trận pháp, học được cách chế tạo truyền tống trận cùng tụ linh trận.

Tụ linh trận đẳng cấp không quá cao, không quá khó, nhưng nếu chỗ bố trí không có linh mạch như vậy cho dù hội tụ linh khí xung quanh lại một chỗ cũng sẽ không tăng lên được bao nhiêu lượng linh khí cả.

Nhưng cho dù hiệu quả không mạnh cũng là có hiệu quả, đáng nói là nó dễ học được, cho nên Lê Tùng Vân cảm giác mình sẽ dễ dàng có được.

Còn truyền tống trận từ xưa tới nay đều là một loại trận pháp cao thâm, bên trong hắn không biết có ẩn chứa không gian phù văn hay không, nếu có như vậy cho dù Trúc cơ kì cũng chưa chắc có thể cảm ngộ ra được.

Nếu như Kim Đan kì cũng không thể cảm ngộ mà phải đạt tới Nguyên Anh kì hoặc hơn, như vậy tốt nhất hắn khỏi cần nghĩ.

Nếu không thể tự chế tạo vậy chỉ còn một cách là kiếm thật nhiều linh thạch, sau đó dùng linh thạch mua một bộ truyền tống trận cỡ nhỏ cho một vài người dùng là được.

Đối với Lê Tùng Vân mà nói, ở Lam Vân Tông chỉ có Đông Phương Diễm Nhi là người khiến hắn quan tâm, cũng sẵn sàng cho nàng đi vào truyền tống trận đến chỗ bí mật của hắn.

Còn lại tất cả những người khác đừng hòng.

Có truyền tống trận hắn liền có thể thoải mái đi qua đi lại hai địa điểm tu luyện mà không cần nhìn khoảng cách, có thể tiết kiệm khối lớn thời gian, còn không bị lộ khi Vương Tuyết Uyên chợt làm ra động tĩnh lớn gì.

Cho nên một cái truyền tống trận cỡ nhỏ liền có thể giải quyết hết những vấn đề hắn gặp phải hiện tại với Vương Tuyết Uyên.

Lê Tùng Vân đưa mắt nhìn về bóng lưng của Vương Tuyến Uyên, dáng người ma quỷ của nàng như hóa thành bóng mờ, bắt đầu trùng điệp với những hình ảnh mĩ miều tối hôm qua khiến tà hỏa trong người hắn lại rục rịch muốn động.

Lê Tùng Vân hít sâu một hơi, đem nàng thu vào trong túi trữ thi, sau đó đạp lên phi chu trở về Lam Vân Tông.

Túi trữ thi là một loại túi tương tự như Túi trữ vật, nhưng nó chuyên dùng để chứa t·hi t·hể của đệ tử Luyện thi tông.



Khác biệt chính là Túi trữ vật bên trong thời gian ngưng đọng, không thể chứa người sống hoặc vật có ý thức.

Mà túi trữ thi thì bên trong không có không khí, âm khí tràn ngập, nguyên liệu chế tạo cũng khác Túi trữ vật.

Túi trữ vật nguyên liệu chính là không gian chi thạch, mà túi trữ thi nguyên liệu chính lại là da của một loại cóc yêu thú.

Thi khôi không cần hô hấp, bởi vậy có thể thoải mái ở lại trong môi trường kia.

Nếu như tu sĩ dùng các loại bí pháp ngưng thở thì vẫn có thể sống sót được, nhưng âm khí trong túi trữ thi sẽ khiến bọn hắn sống không bằng c·hết.

Ở lại thời gian quá lâu thậm chí sẽ trực tiếp t·ử v·ong.

Ngoài ra khó khăn nhất là lúc đi vào túi trữ thi sẽ xuyên toa không gian một lần.

Cái này đối với thi khôi không phải là vấn đề gì, nhưng đối với tu sĩ lại là vấn đề lớn.

Túi trữ thi đã được điều chỉnh để tương thích tối đã với thi khôi, nhân loại tu sĩ muốn đi vào đầu tiên là phải tiến vào trạng thái c·hết giả, ở trạng thái này phòng ngự của nhân loại tu sĩ trở nên cực kì yếu ớt.

Không gian ba động có thể sẽ khiến thân thể bọn hắn thiếu một miếng hoặc thiếu một khúc, như vậy không khác gì t·ự t·ử.

Chưa kể những khó khăn kể trước.

Bởi vậy tu sĩ bình thường đều sẽ không ai tìm cách trốn vào trong túi trữ thi cả.

Lê Tùng Vân trở về Lam Vân Tông, lúc này hắn vừa vặn gặp phải Đông Phương Uyển Nhi đang tu luyện cơ sở kiếm pháp.

Nhìn nàng đỏ bừng khuôn mặt, mồ hôi nhễ nhại kiên định vung từng kiếm từng kiếm, Lê Tùng Vân cảm giác trong lòng không khỏi nhẹ nhõm.

Khí vận chi nữ có đủ động lực, chăm chỉ tu luyện, người làm lão gia gia như hắn thật sự quá đỡ tốn công sức.

Không giống khí vận chi tử nào đó, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, lúc này không biết đã mở bao nhiêu cái hậu cung.

Lê Tùng Vân đi đến trước mặt nàng, Đông Phương Diễm Nhi lập tức nhận ra sự xuất hiện của hắn.

Nhưng sắc mặt của nàng đột nhiên biến kinh hỉ:

"Vân gia gia, ngươi đột phá Luyện khí kì cửu trọng rồi?".

Ảnh Vương Tuyết Uyên: https://bom.so/i97BB8