Chương 52: Đông Phương Diễm Nhi chấn kinh
Đông Phương Diễm Nhi rất rõ ràng Vân gia gia của nàng đã bị kẹt ở Luyện khí kì bát trọng bao lâu.
Bởi vì cái này hắn mới nản lòng thoái chí quyết định trở thành hộ đạo giả cho nàng.
Nhưng theo những sự việc trải qua gần đây, nàng hoàn toàn không còn xem Vân gia gia như đơn thuần hộ đạo giả mà như là chân chính gia gia của mình vậy.
Bởi vậy khi thấy Lê Tùng Vân đột phá nàng là vui vẻ từ tận đáy lòng chúc mừng hắn.
Lê Tùng Vân nhẹ nhàng xoa đầu nàng cười nói:
"ha ha ha, gia gia cũng đã đột phá, ngươi nhất định phải cố gắng tu luyện lên".
Đông Phương Diễm Nhi gật đầu:
"Vân gia gia ngươi yên tâm, ta mỗi ngày đều rất cố gắng đây".
"thật sao?".
Lê Tùng Vân chợt cầm lấy tay nàng lật ra, bên trong tay nàng lúc này phồng lên từng cái bọc nước, có chỗ bọc nước còn chưa kịp lành liền bị rách ra, khiến cho có v·ết m·áu dính vào cả thân kiếm.
Lê Tùng Vân nhìn thấy cảnh này vô cùng đau lòng:
"ngươi tu luyện thì tu luyện nhưng cũng đứng n·gược đ·ãi bản thân.
Nếu bị thương phải biết dùng Chữa thương đan bôi qua, sau đó nghỉ ngơi chờ khôi phục lại tiếp tục tu luyện tiếp".
Đông Phương Diễm Nhi đột nhiên bị Lê Tùng Vân cầm lấy tay có chút sững sờ, nhưng khi nghe lời nói của đối phương thì trong lòng chảy một dòng nước ấm, rất cảm động.
Lê Tùng Vân lôi nàng qua một bên, lấy ra Chữa thương đan bóp nát rải lên v·ết t·hương, một ít khác thì pha thành dịch đặc sệt bôi lên chỗ bị kết kén.
Nhìn động tác chăm chú của Lê Tùng Vân, Đông Phương Diễm Nhi đột nhiên có chút thất thần.
Làm xong tất cả, Lê Tùng Vân lúc này mới nói:
"lần sau còn để ta thấy ngươi tự hại mình đến mức này thì đừng trách ta không khách khí".
Đông Phương Diễm Nhi lúc này mới lấy lại tinh thần, nàng bĩu môi nói:
"nói ta cần phải chăm chỉ tu luyện là ngươi, giờ nói ta phải buông lỏng cũng là ngươi.
Như nào mới khiến ngươi vừa lòng?".
Lê Tùng Vân kinh ngạc, còn học được cãi lại rồi đúng không?
Hắn nói:
"chăm chỉ không đồng nghĩa với tự ngược.
Ngươi có thể vừa chăm chỉ tu luyện nhưng cũng vừa chăm sóc tay của mình.
Cảm giác đã cần nghỉ ngơi cho tay hồi phục thì ngươi có thể tu luyện Đại hải càn khôn quyết a".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy không cho ý kiến, chỉ bĩu môi một cái.
Lê Tùng Vân thở dài nói:
"Diễm Nhi, tuy ngươi cần phải trở nên thật mạnh để đối phó Tiêu Đỉnh Thiên, nhưng ngươi không cần cho mình áp lực quá lớn như vậy.
Cho dù sau này trời cao sập xuống, còn có gia gia đỡ giúp ngươi đây".
Lê Tùng Vân nói thật, khí vận chi tử nếu muốn g·iết cũng g·iết hắn trước, dù sao hắn cũng chỉ là một tên không đáng chú ý lão gia gia mà thôi.
Cho nên đến cuối cùng Đông Phương Diễm Nhi nếu như không địch lại, hắn sẽ phải cùng xông lên liều một phen, hi vọng cả hai hợp sức có thể đánh bại lão gia gia quỷ áp tràng của bên kia.
Cái gì, không phải là chiến thắng khí vận chi tử sao?
A phi, Đông Phương Diễm Nhi ở dưới sự hướng dẫn của hắn chắc chắn có thể đem tên tiểu tử khí vận chi tử Tiêu Đỉnh Thiên kia đạp trên mặt đất kêu mama, đối thủ của hắn từ trước tới giờ chỉ có một mà thôi.
Đó chính là lão gia gia trong chiếc nhẫn.
Không có lão gia gia trong chiếc nhẫn Tiêu Đỉnh Thiên đa bị hắn á·m s·át c·hết từ lâu rồi.
Nhưng mà Đông Phương Diễm Nhi nghe vào trong tai lại là một loại ý nghĩa khác, ánh mắt nàng nhìn về phía Lê Tùng Vân lộ ra cảm động sâu sắc, đều nhanh muốn rơi lệ.
Lê Tùng Vân lúc này lại chợt hỏi:
"Đại hải càn khôn quyết ngươi tu luyện thế nào?".
Nhắc tới cái này Đông Phương Diễm Nhi khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ đắng chát:
"Vân gia gia, môn công pháp kia thật sự là hành xác.
Mỗi lần tu luyện đầu ta đều đau như muốn nứt toác ra, ta thậm chí muốn ngất đi để đỡ phải chịu khổ".
Lê Tùng Vân nghe vậy ngạc nhiên.
Đại hải càn khôn quyết muốn tu luyện cần làm cho tinh thần lực sôi trào tăng lên thể tích kéo giãn thức hải, sau đó nhân cơ hội định hình thứ hải, cứ như vậy thức hải sẽ càng ngày càng lớn, càng chứa được nhiều tinh thần lực, Tinh thần lực của tu sĩ sẽ càng mạnh so với người đồng cảnh giới.
Nhưng mà khó ở chỗ làm sao để tinh thần lực sôi trào.
Đối với người đã lĩnh ngộ ý cảnh như Lê Tùng Vân mà nói để tinh thần lực sôi trào không khó.
Hắn chỉ cần dùng cảm xúc kích thích là đủ.
Mà Đông Phương Diễm Nhi không hề lĩnh ngộ qua ý cảnh, nàng làm sao làm được?
Hắn lập tức đem vấn đề hỏi Đông Phương Diễm Nhi, Đông Phương Diễm Nhi một mặt mờ mịt:
"rất khó sao? ta cũng không cảm thấy có gì quá khó a.
Môn công pháp đặc thù này là Vân gia gia cầu chưởng môn đổi được, rất trân quý, Vân gia gia là vì ta mới đi cùng Chưởng môn thương lượng cầu tình.
Mà tất cả đều vì giúp ta tăng lên thực lực, đánh bại tên Tiêu Đỉnh Thiên kia.
Vừa nghĩ đến tên Tiêu Đỉnh Thiên kia ta liền cảm giác tức giận, muốn cố gắng tu luyện thật tốt đánh bại đối phương.
Thế là tinh thần lực của ta đột nhiên chống đỡ thức hải căng phồng.
Ta không dám tham lam, chỉ hơi chống lên một chút liền vội vàng kết ấn đem thức hải ổn định, sau đó từ từ ôn dưỡng cùng nghỉ ngơi cho lại sức.
Mỗi lần ta đều chỉ dám tiến lên từng chút từng chút một cực kì nhỏ bé, ta không dám làm càn, ta cũng s·ợ c·hết lắm đây".
Lê Tùng Vân nghe vậy cả người đều ngu.
Cmn, hắn tốn bao nhiêu tế bào não mới đem ý cảnh nghĩ rõ ràng, Đông Phương Diễm Nhi lại chỉ hơi động một chút hận ý liền có thể đem tinh thần lực kích thích.
Đây chả lẽ chính là đãi ngộ của khí vận chi nữ sao?
Nàng chẳng lẽ rất có thiên phú ở khoản lĩnh ngộ ý cảnh?
Nếu là như thế...
Lê Tùng Vân híp mắt lại, xem ra thiên phú của Đông Phương Diễm Nhi còn tốt hơn hắn tưởng tượng một chút, như vậy dạy dỗ sẽ đỡ tốn công hơn rất nhiều.
Xem ra có thể áp dụng một số phương thức huấn luyện cực đoan hơn một chút, giúp nàng nhanh chóng trưởng thành.
Khí vận chi nữ sức kháng áp lực rất mạnh, hắn đúng là hơi xem thường Đông Phương Diễm Nhi rồi.
Nghĩ tới đây một cái kế hoạch ở trong đầu Lê Tùng Vân bắt đầu thành hình, trên khóe miệng của hắn vô ý thức lộ ra một nụ cười âm hiểm.
Đông Phương Diễm Nhi thấy vậy vội vàng kêu lên:
"Vân gia gia, ngươi lại nghĩ cái gì thế? Sao lại cười âm hiểm như vậy?".
"không có gì ngươi tu luyện rất tốt".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy gật đầu, sau đó lại hỏi:
"Vân gia gia, hôm trước ngươi cùng Chưởng môn nói cái gì? Tại sao hắn lại đem Đại hải càn khôn quyết giao cho chúng ta?".
Lê Tùng Vân lộ ra vẻ mặt trêu chọc:
"ngươi không nghe hắn nói sao? Hắn bồi dưỡng nhân tài a, chính là ngươi".
Đông Phương Diễm Nhi dậm chân:
"chán ghét, nói cho ta đi.
Ta tự có hiểu lấy, mà cái này rõ ràng là ngươi nói ra trước sau đó hắn mới sẽ động tâm.
Rõ ràng là Vân gia gia ngươi cùng hắn đạt thành nhận thức gì mà ta không biết đây".
Lê Tùng Vân châm chước mồi hồi, sớm muộn gì cũng phải dạy cho Đông Phương Diễm Nhi, không bằng cho nàng biết một ít tiếng gió trước.
Hắn nói:
"ta nói cho hắn biết, ta đã lĩnh ngộ đao ý, muốn hắn đầu tư ngươi cùng ta".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy sắc mặt lộ ra vẻ chấn kinh, giọng nói có chút phát run:
"Vân gia gia, ngươi...ngươi nói cái gì?
Đao ý?
Có phải là ý cảnh mà 1000 năm này chưa có đệ tử Luyện khí kì nào của Lam Vân Tông lĩnh ngộ được?".