Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Lão Gia Gia

Chương 50: lại kinh ngạc phát hiện




Chương 50: lại kinh ngạc phát hiện

Lạnh quá.

Đau quá.

Trong màn đêm hắc ám chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu khẽ, Lê Tùng Vân cùng Vương Tuyết Uyên đều nằm ở trên giường.

Một người thì có vẻ mê li chưa tỉnh, một người thì lại đang ôm lại thành một cục run lẩy bẩy.

Lê Tùng Vân sắc mặt dữ tợn cười gằn, Luyện khí kì bát trọng tăng lên Luyện khí kì cửu trọng sẽ có giá tăng thọ nguyên, hắn không rõ mình tăng được mấy năm, nhưng hắn dùng mấy năm thọ nguyên này đổi lấy cơ hội đột phá được chứ?

Không lỗ, ha ha ha ha.

Chỉ cần đột phá được cái bình cảnh đã kẹt c·hết hắn rất lâu này hắn liền có thể tu đến Luyện khí kì cửu trọng đỉnh phong cùng viên mãn, sau đó có cơ hội nếm thử trúc cơ.

Chỉ cần vừa trúc cơ chính là một thiên địa khác, hắn có thể dùng tầm mắt cao xa hơn ngắm nhìn thế giới này.

Lê Tùng Vân chợt phát hiện, hắn xuyên qua tuy chưa lâu nhưng đã hòa nhập cùng văn hóa thế giới tiên hiệp này.

Hắn không cam lòng nhỏ yếu, không sợ hãi, cái gì cũng dám thử, mệnh cũng dám liều.

Hắn tuy thân thể già nhưng linh hồn lại trẻ, trong cơ thể có một bầu máu nóng, có một bầu nhiệt huyết, dám liều mạng.

Đây chính là khác nhau lớn nhất của người trẻ cùng người già.

Người già cảm thấy mình đột phá vô vọng, trải qua nhiều bởi vậy tâm cảnh bình tĩnh, cái gì cũng sẽ suy xét trước sau, cuối cùng lâm vào lương nan không dám làm cái này không dám làm cái kia.

Còn người trẻ đôi lúc bọn hắn liền liều, không muốn nghĩ nhiều, cứ như vậy liền có 50% tỉ lệ chiến thắng.

Còn người không dám liều thử một phen, như vậy 1% cơ hội chiến thắng cũng không có.

Bởi vậy mới nói, tu sĩ trẻ tu càng nhanh già càng mạnh.

Lê Tùng Vân trong lòng có hiểu ra, muốn tu vi cường đại trước hết phải có một tâm chí cường đại, cho dù thân thể già đi nhưng tâm chí vẫn còn như thời niên thiếu, như vậy thì ảnh hưởng của thể xác ràng buộc cảnh giới sẽ trở nên yếu đi rất nhiều.



Nội tâm cường đại chính là thứ giúp tu sĩ đi được càng xa trên con đường tu luyện.

Lê Tùng Vân như có hiểu ra, hắn cắn răng chịu đựng lấy, một đêm cứ như vậy run run rẩy rẩy chịu đựng đi qua.

Trời sáng, mặt trời ló ra sau núi, Lê Tùng Vân có thể thông qua khe cửa nhìn thấy những tia sáng đầu tiên của mặt trời.

Hắn lúc này chợt nhớ tới bản thân còn có Tử hà thần công, lúc này hắn có thể tu luyện Tử hà thần công hấp thu tử khí đông lai, ngày hôm nay tốc độ tu luyện sẽ được tăng lên không ít.

Hắn còn nhớ tới ngày hôm đó lúc hắn lần đầu tiên thu nhập tử khí đông lai, vì cảm giác quá mê mẩn mà quên đi dừng lại đúng lúc bởi vậy hấp thu vào một tia thái dương chi hỏa khiến cả người nóng rực như bị vạn kiến phệ thân, đau đớn nóng bỏng nửa ngày mới khỏi.

Lê Tùng Vân không khỏi cười khổ, tu luyện chưa tới một năm mà đã có nhiều kỉ niệm như vậy rồi sao?

Chợt nụ cười của hắn cương lại tại chỗ.

Chờ một chút, thái dương chi hỏa? Nóng rực?

Lê Tùng Vân như là người c·hết đ·uối vớ được phao, bừng tỉnh đại ngộ, hắn không quản được đau đớn, đột nhiên từ trên giường vùng dậy chạy ra bê ngoài.

Lê Tùng Vân ngồi xếp bằng, mặt hướng về phía mặt trời, cố gắng vận chuyển Tử hà thần công.

Hắn cảm nhận được từng tia tử khí đông lai đang thâm nhập vào cơ thể hắn, cảm nhận được linh lực có chút nhỏ bẻ đến mức không đáng kể tăng lên, cảm nhận được thời gian kết thúc tu luyện đang đến gần.

Nếu còn mạo hiểm hấp thu, hắn sẽ bị thái dương chi hỏa đốt rất đau đớn.

Kí ức kia, hắn cả đời đều sẽ nhớ rõ.

Nhưng lần này Lê Tùng Vân cũng không phải là tham lam, hắn muốn thái dương chi hỏa, hắn muốn cảm giác nóng rực kia.

Nhưng hắn không thể muốn quá nhiều, cần phải điều tiết thật tỉ mỉ tinh tế.

Chỉ cần vừa đủ, không thể quá nhiều.

Lê Tùng Vân đem lời này lặp đi lặp lại trong lòng mình một trăm lần, khắc sâu nó vào tâm khảm, rất nhanh một tia nóng rực bị hắn bắt được.

Lê Tùng Vân vội vàng đình chỉ tu luyện, hắn kinh hỉ mở mắt ra.



Nóng rực? Không có.

Hắn chỉ cảm thấy băng tan, ấm áp.

Địa sát chi khí đang bị thái dương chi hỏa từ từ đánh tan, giá lạnh trong cơ thể hắn đang rút lui, hắn dần lấy lại được sự ấm áp.

Ha ha ha, thoải mái, thật sự thoải mái.

Hắn giống như phát hiện được một thứ gì đó rất kinh khủng thì phải.

Không ngờ Luyện thi tông cùng Lam Vân Tông, một cái ma đạo đại tông, một cái chính đạo đệ nhất tông lại có thể phối hợp với nhau hoàn mĩ như vậy...

Ừm...hoàn mĩ?

Không đúng, không hoàn mĩ như hắn tưởng.

Hắn từ đêm qua tới giờ đã đem âm sát chi khí mài không ít, bây giờ thái dương chi hỏa cho dù hắn chỉ hấp thụ một tia cũng quá nhiều, âm sát chi khí b·ị đ·ánh tan hết nhưng thái dương chi hỏa lại vẫn còn dư một ít.

Như vậy hắn sẽ phải chịu đau đớn vạn kiến phệ thân một quãng thời gian.

Không được, phải nhanh chóng nghĩ cách đem thứ này trục xuất.

Đúng, Vương Tuyết Uyên.

Ngươi không phải muốn dương khí sao?

Tốt, ta thân là song tu đạo lữ kiêm người thải bổ ngươi, hai tay kính dâng lên hẳn thái dương chi hỏa, so với dương khí còn mạnh gấp trăm lần.

Lê Tùng Vân vội vàng lao vào nhà, bắt lấy Vương Tuyết Uyên đang mơ mơ màng màng, lại bắt đầu công cuộc tu luyện gian khổ của mình.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này Lê Tùng Vân không chút nào thải bổ mà một lòng kính dâng, đem thái dương chi hỏa chuyển hết sang cho nàng.



Quả nhiên Vương Tuyết Uyên hai mắt hơi mở ra, sau đó con ngươi trợn trừng lên nhìn có chút kh·iếp người.

Hai tay nàng bấu chặt vào giường, cào ra năm đường chỉ ấn sắc bén.

Nhìn thấy cảnh này Lê Tùng Vân trong lòng lộp bộp một tiếng, sẽ không chơi hỏng chứ?

Hắn cũng không rõ ràng thái dương chi hỏa bị cương thi hấp thu sẽ làm ra phản ứng gì a.

Nhưng mà rất nhanh Lê Tùng Vân liền biết mình nghĩ nhiều, chỉ thấy Vương Tuyết Uyên sau một lát liền đưa cái lưỡi nhỏ thơm tho...không đúng, chỉ đơn thuần cái lưỡi nhỏ mà thôi, nàng nhẹ nhàng liếm môi một cái.

Di, còn có vẻ ăn ngon?

Tốt, lần sau nếu dư thừa tất cả đều cho ngươi.

Lê Tùng Vân trong lòng thỏa mãn, ánh mắt sáng rực lên.

Nếu như có thể giải tỏa địa sát chi khí, như vậy hắn có thể liên tục song tu từ đó liên tục hấp thu âm khí chuyển hóa thành dương khí, đem tu vi của mình tăng lên không?

Lê Tùng Vân nhíu mày thật sâu, tự mình cân nhắc đánh giá.

Cuối cùng hắn chỉ có thể lắc đầu.

Đầu tiên mỗi lần hắn tu luyện đều sẽ ném cho Vương Tuyết Uyên một ít bản nguyên dương khí của hắn, mà bản nguyên dương khí của hắn thì cần nghỉ ngơi ăn uống mới có thể từ từ tái tạo.

Hắn trước đây đánh giá thấp cơ năng của thân thể này, nhưng cũng đánh giá cao chính mình.

Bởi vì một ngày hai lần đã là cực hạn của hắn, lại thêm mấy lần nữa cái eo già của hắn không chịu nổi.

Cho dù hắn cố tình không đem bản nguyên dương khí ném cho Vương Tuyết Uyên, nhưng phải biết Âm Dương hợp hoan công thải bổ đạt được linh lực không quá thuần túy, nếu như không đến mức đường cùng không nên dựa vào nó để tăng nhanh cảnh giới, nếu không về sau sẽ phải trả giá.

Luyện khí kì bát trọng hắn có thể kẹt mấy năm không tăng lên được nhưng vẫn có cơ hội phá vỡ bình chướng.

Nhưng nếu như bởi vì căn cơ thực sự quá nát bét sau đó bị kẹt hoàn toàn cho dù dùng các loại thiên tài địa bảo gì cũng không cứu chữa được, như vậy thì khóc cũng không biết tìm ai khóc.

Bản thân Lê Tùng Vân cũng không phải là không thể tự mình tăng tốc tu luyện tăng lên tu vi, việc gì phải dựa dẫm hết vào Âm Dương hợp hoan công?

Cho nên hắn sẽ xem đây như một loại thủ đoạn tu luyện thứ hai, giúp cho người có thiên phú nát như hắn cũng có thể đuổi kịp tốc độ của một ít người có thiên phú hạ giai thượng phẩm, thậm chí còn hơn.

Mà hắn cũng rất hiếu kì, có vẻ như Vương Tuyết Uyên so với các cương thi khác cực kì khác biệt, nàng vừa rồi thu được thái dương chi hỏa không thể hiện ra đau đớn hay sợ hãi chán ghét gì, ngược lại càng thêm thèm muốn.

Lê Tùng Vân rất chờ mong, không biết đến một lúc nào đó, Vương Tuyết Uyên góp đủ dương khí, sau đó âm dương trong cơ thể nàng sơ bộ được điều tiết, lúc nàng tiến giai sẽ là tràng cảnh gì.