Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Lão Gia Gia

Chương 49: đáng giá sao?




Chương 49: đáng giá sao?

Con người ở giữa thiên địa phù hợp với âm dương đạo luật.

Nam nhân là 6 dương 4 âm, nữ nhân là 6 âm 4 dương.

Người có thể chất đặc thù, tỉ lệ âm dương sẽ có thay đổi.

Ví dụ như 7 dương 3 âm, đây chính là Thiên Dương thể chất.

8 dương 2 âm, đây là thuần dương thể chất.

9 dương 1 âm, đây là Cực dương thể chất.

Không có 10 dương 0 âm, đây không phải là người, là tinh linh, không phải nhân loại.

Ví dụ như hỏa tinh linh, thường đản sinh ở trong các ngọn núi lửa có linh khí dồi dào.

Đối với người có thể chất hệ âm, như vậy đổi ngược lại, thay chữ 'dương' bằng 'âm' là được rồi.

Lê Tùng Vân trải qua chém g·iết cùng nghỉ ngơi, cảnh giới của hắn đã sớm trở về Luyện khí kì bát trọng đỉnh phong.

Nhưng cho dù đổi công pháp hắn vẫn kẹt tại Luyện khí kì bát trọng đỉnh phong như cũ, cho dù Tử hà thần công tốt gấp mấy lần Luyện khí quyết cũng vô dụng.

Kiếp trước Lê Tùng Vân tuy đã từng yêu đương nhưng chưa hề cùng bạn gái phát sinh quan hệ.

Kiếp này nguyên chủ nhân thân thể này say mê tu luyện, cả quãng đời cũng chưa từng chú ý đến những bóng hồng từng lướt q·ua đ·ời hắn.

Tối hôm nay hắn đem lần đầu tiên cho Vương Tuyết Uyên, cũng lấy đi lần đầu tiên của nàng.



Lê Tùng Vân cũng theo đó biết được, thì ra cương thi lại có nhiều âm khí đến như vậy.

Hắn sử dụng Âm Dương hợp hoan công mạnh mẽ thải bổ đối phương, nhưng đối phương giống như là lấy không hết dùng không cạn, lại không hề có một chút nào muốn ngăn cản ý tứ, tùy tiện mở rộng cửa để cho hắn đoạt lấy.

Vốn tưởng rằng bản thân hắn đã hơn bảy mươi tuổi, cũng không thể trụ vững bao lâu, nhưng Lê Tùng Vân lại không hiểu rõ tu tiên giả có thể chất mạnh như thế nào.

Có thể người khác không biết, nhưng hắn cùng Vương Tuyết Uyên đại chiến thời gian rất tiêu chuẩn, Vương Tuyết Uyên lông mi mãnh liệt rung động ba lần, cuối cùng Lê Tùng Vân mới phóng xuất tù binh chiến thắng trở về.

Giống như là ruộng cạn lâu ngày gặp phải mưa móc đúng dịp làn da của Vương Tuyết Uyên giống như có thêm chút sinh khí, không còn trắng bệch như lúc trước.

Ánh mắt của nàng cũng không còn mất đi tiêu cự mà hơi híp lại, hai hàng lông mi dài cao v·út nhấp nháy, trong ánh mắt lộ ra vẻ mê li, nhưng Lê Tùng Vân lại biết đây chỉ là phản ứng theo bản năng, nàng hoàn toàn không có ý thức tự chủ của chính mình.

Thi khôi có được vô hạn thọ nguyên, nếu như nó còn có được ý thức tự chủ có thể tu luyện như vậy thì trên đời này không có ai có thể sánh ngang được với nó.

Sở dĩ trên đời này chưa từng xuất hiện thi khôi thống trị tu tiên giả là bởi vì mỗi lần thi khôi cường thịnh lên một cấp độ nào đó, thiên kiếp đối với nó sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, nếu như so sánh với tu sĩ cùng cấp độ phải là gấp mấy lần.

Thiên đạo sẽ không dễ dàng để cho loại tồn tại nghịch thiên này có thể trưởng thành, sự trưởng thành của nó đe dọa đến sinh mệnh của toàn bộ sinh linh trong thế giới này.

Cho nên cường độ tiêu diệt của thiên kiếp đối với thi khôi rất khủng bố.

Đối với t·hi t·hể khác, Lê Tùng Vân dự đoán đám t·hi t·hể kia là 10 âm 0 dương, còn Vương Tuyết Uyên rất đặc thù, nàng là 9,5 âm 0,5 dương.

Cái gọi là cô âm không sinh cô dương không dài, cương thi cực kì khuyết thiếu dương khí, bởi vậy mỗi lần nhìn thấy người sống bọn nó đều sẽ lao tới, muốn hút huyết dịch ăn thịt người, đây chính là cách bổ sung dương khí của bọn chúng.

Mà Vương Tuyết Uyên thì lại không cần làm như thế, nàng có thể thông qua việc bị Lê Tùng Vân thải bổ, mỗi lần có thể nhận được một lượng dương khí nhất định của hắn.

Âm Dương hợp hoan công vốn là thải âm bổ dương, như vậy Lê Tùng Vân đem dương khí ném cho Vương Tuyết Uyên, như vậy chẳng phải 1 đổi 1, hoàn toàn không có tác dụng gi sao?



Cái này không phải.

Nếu là người khác, đám đệ tử Hợp Hoan Tông chỉ chú ý thải bổ, bọn hắn sẽ không dễ dàng để mình mất đi âm khí hoặc dương khí, nghĩa là sẽ không có mấy giây hiền giả thời gian.

Nhưng Lê Tùng Vân thì khác, hắn không quá quan trọng việc đó.

Bởi vì Vương Tuyết Uyên cho hắn thật sự quá nhiều, trải qua âm dương kết hợp sau đó chuyển đổi, lượng dương khí hắn nhận được nhiều hơn rất nhiều lần so với hắn bỏ ra cho Vương Tuyết Uyên, cho nên hắn có thể thoải mái cung cấp cho đối phương một ít bản nguyên dương khí của mình.

Mà Vương Tuyết Uyên thì đem lượng dương khí này chứa đựng trở lại, để cho nàng không còn cô âm đơn độc.

Khi dương khí đạt tới nhất định, âm dương có thể đạt tới sơ bộ điều hòa vận chuyển, lúc đó cũng là lúc Vương Tuyết Uyên tiến giai.

Lúc này bình cảnh đã kẹt c·hết Lê Tùng Vân một thời gian rất lâu 'răng rắc' một tiếng liền vỡ nát, vô cùng dễ dàng, không có chút khó khăn nào.

Lê Tùng Vân hai mắt híp lại, hắn thoải mái cảm thụ được lượng linh lực tăng vọt trong đan điền của mình.

Một lát sau hắn mở hai mắt ra, Lê Tùng Vân còn chưa kịp vui mừng thì đột nhiên sắc mặt biến đổi.

Một cỗ ý lạnh đột nhiên xông thẳng lên sống lưng của hắn, từ sống lưng chạy khắp toàn thân khiến cho Lê Tùng Vân không nhịn được rùng mình một cái.

Sau đó sắc mặt hắn nhanh chóng tái đi, như là người cởi trần ở giữa trời đông giá rét, hai hàm răng bắt đầu 'cạp cạp' cắn vào nhau rung động, cả người lạnh đến co ro thành một đoàn.

Cảm giác lạnh như từng đợt sóng điên cuồng đánh tới khiến cho Lê Tùng Vân không nhịn được phát ra từng tiếng rên đau đớn, lúc này hắn liền hiểu rõ vì sao từ trước giờ không nghe ai nói có người thải bổ cương thi.

Cmn, cương thi có âm khí là thật, nhưng nó được chôn ở dưới mặt đất còn hấp thu cả địa sát chi khí.

Trong lúc hắn thải bổ, Vương Tuyết Uyên không chút nào ngăn trở mở rộng cửa cho hắn lấy đi, trong lúc vận lương về kho hắn vô tình rước kèm cả địa sát chi khí trong người Vương Tuyết Uyên trở lại.



Kết quả hắn thải âm bổ dương, dùng âm dương hỗ sinh chuyển hóa âm khí thành công, nhưng địa sát chi khí hắn lại không cách nào chuyển đổi được.

Thế là địa sát chi khí bắt đầu ở trong cơ thể hắn tác quái, hậu quả lập tức có thể thấy rõ ràng.

Lê Tùng Vân như là người bị bệnh sốt rét, không, so với người bị bệnh sốt rét càng thảm.

Hắn như là bị ngâm trong một chậu nước đá, bờ môi cùng sắc mặt tái nhợt đến lợi hại, cả người liên tục phát ra từng đợt run rẩy.

Sau đó đầu của hắn đau như búa bổ, ý lạnh như từng đợt kim châm đâm vào trong ý thức của hắn khiến hai mắt hắn hoa lên, khung cảnh ở trước mặt lúc tỏ lúc mờ, Lê Tùng Vân cảm thấy hắn như muốn ngất đi, nhưng lại không dám ngất.

Hắn có cảm giác, đau đớn như thế này hắn chỉ cần ngất đi liền sẽ không cần chịu tội, nhưng nếu không có ý chí chống đỡ, hắn một ngất đám địa sát chi khí không cách nào chế ngự này sẽ điên cuồng phá hư thân thể hắn.

Đến lúc hắn tỉnh lại chỉ sợ đã không còn cách nào cứu vãn.

Loại cảm giác này...là thọ nguyên.

Đúng, trong đầu Lê Tùng Vân lúc này hiện lên hai chữ này.

Hắn đã không phải là người mới trong tu tiên giới, hắn cũng có hiểu biết nhất định của mình.

Hắn lúc này nhận thức rõ ràng, hắn nếu ngất đi, hắn sẽ bị địa sát chi khí tàn phá cơ thể, mất đi rất nhiều thọ nguyên.

Mà thọ nguyên của hắn đã không nhiều, nói không chừng ngất một cái ngày mai cũng không thể tỉnh dậy nữa, như vậy việc vui liền lớn.

Hắn phải dùng ý chí chống cự, tuy rằng như vậy rất khó chịu, rất đau đớn, thọ nguyên cũng sẽ gặp ảnh hưởng, nhưng chỉ có như vậy mới có thể đem thọ nguyên bị hao mòn giảm đến thấp nhất có thể.

Lê Tùng Vân trong lòng vừa sợ hãi vừa có chút hối hận.

Đột phá một tiểu cảnh giới trả giá như vậy đáng giá sao?

Hắn cả người co quắp phát run trên giường, Lê Tùng Vân sắc mặt đột nhiên phát ra dữ tợn quát to:

"đáng giá".