Chương 5: Lão gia gia Lv4
Hai người rất nhanh liền đi tới trước sân lớn của Lam Vân Tông, lúc này sân lớn đã đứng đầy người, sự xuất hiện của bọn hắn cũng không thu hút sự chú ý của bao nhiêu người.
Đông Phương Diễm Nhi vừa thấy đông người như vậy liền nhìn đông nhìn tây, trong ánh mắt lộ ra vẻ thưởng thức.
Cho dù nàng chỉ thấy một ít kiến trúc bên ngoài của Lam Vân Tông cũng có thể cảm giác được bọn hắn to lớn đại khí hơn bất kì kiến trúc nhà cửa nào nàng gặp ở Lăng Ba Thành.
Lại thêm giữa sân đứng rất nhiều người, nam có nữ có, trẻ có già có, đủ loại trang phục cùng cách ăn mặc khiến cho nàng hào hứng đánh giá đám người này, cố gắng dùng ánh mắt của mình phân biệt ra một số người thoạt nhìn rất mạnh mẽ hoặc khí chất xuất chúng, đồng thời ước lượng thực lực của mình so với đám người.
Lúc này người thiếu niên kia mới từ phía sau chạy lên, sắc mặt hắn lộ ra vẻ khó hiểu hỏi:
"đạo hữu, ngươi đi thật nhanh a, chẳng lẽ ngươi không nghe ta kêu gọi hay sao?".
Lê Tùng Vân thấy đối phương vẫn kiên trì đuổi theo, biết không thể bỏ rơi, nếu như lại không tiếp lời như vậy rất có thể sẽ khiến đối phương thẹn quá hóa giận, vô cớ liền gây thù chuốc oán, liên lụy đến cả Đông Phương Diễm Nhi.
Thân là một cái lão gia gia, hắn không giúp nàng tăng thêm bằng hữu thì thôi, không thể khiến nàng tăng thêm kẻ địch ảnh hưởng tới việc tu luyện của nàng được.
Nghĩ đến đây Lê Tùng Vân cảm giác lão gia gia tự thân tu dưỡng của mình lại +1, lão gia gia đã tăng lên Lv4.
Cái chức nghiệp lão gia gia này hắn làm càng ngày càng thuận tay.
Hắn liền làm bộ ngạc nhiên:
"a, tiểu hữu vừa rồi là gọi chúng ta sao? ta còn tưởng là gọi người khác đây.
Không biết tiểu hữu gọi chúng ta có việc gì không?".
Thấy Đông Phương Diễm Nhi cũng quay đầu lại nhìn, thiếu niên kia vội vàng chỉnh sửa kiểu tóc của mình, sau đó chắp tay nở ra một nụ cười hắn tự cho là hòa ái nhất nói:
"không có việc gì lớn, tương lai chúng ta đều sẽ sư huynh muội đồng môn, bởi vậy ta muốn sớm đến làm quen một chút".
Lê Tùng Vân lập tức phản bác:
"tiểu hữu nói sai rồi, chúng ta là sư huynh đệ đồng môn chứ? Ta dù sao cảnh giới tu luyện cũng cao hơn tiểu hữu, đương nhiên là sư huynh.
Chẳng lẽ tiểu hữu là nữ?
Ta nhìn không giống a".
Thiếu niên kia nghe vậy sắc mặt đen lại, ai muốn cùng ngươi kết bạn làm quen?
Ta muốn kết bạn làm quen là nàng, là nàng ngươi hiểu không?
Mặc dù ngươi nhìn quá rất đẹp lão, có mấy phần tiên phong đạo cốt, nhưng ta đối với lão nhân không hứng thú.
Hắn cố nhịn xuống tâm tình nhổ nước bọt, ở trước mặt mĩ nhân không thể mất phong độ, hắn cười nói:
"đương nhiên ta không phải là nữ, ta là muốn cùng nàng kết bạn làm quen".
Lê Tùng Vân giống như chợt hiểu ra 'a' một tiếng:
"thì ra là thế, có điều tiểu hữu ngươi biết nàng là ai sao?".
Thiếu niên một mặt mờ mịt:
"ta đương nhiên không biết mới phải làm quen a".
Lê Tùng Vân nghe vậy kinh ngạc, a thiếu niên, câu trả lời này của ngươi được a, tú nhi.
Hắn lập tức đổi giọng:
"ý ta không phải cái này.
Nàng chính là Đông Phương Diễm Nhi, Lăng Ba Thành đệ nhất mĩ nhân, ở Lăng Ba Thành chúng ta người truy cầu nàng có thể xếp từ cửa thành đông đến cửa thành Tây.
Ngày nàng sinh ra trên trời hiện ra dị tượng, nhà ta từng tìm thầy bói xem tướng cho nàng, thầy bói nói nàng mệnh cách rất vượng phu.
Nhà trai chỉ cần rước được nàng về liền có thể đảm bảo ít nhất trăm năm cường thịnh, gia tộc phát triển không ngừng".
Lê Tùng Vân nói đến đây dừng một chút, Đông Phương Diễm Nhi nghe được một mặt mờ mịt, nàng kéo nhẹ Lê Tùng Vân một cái, sau đó nhỏ giọng hỏi:
"Vân gia gia, ta lúc nào bị nhiều người truy cầu như vậy rồi? Còn nữa, ta từ bé đến giờ cũng chưa xem bói qua, lúc ta sinh ra cũng không hề có dị tượng, mệnh cách không vượng phu a?".
Lê Tùng Vân hừ một tiếng nói:
"ta đương nhiên biết, ta chỉ đang lừa dối hắn mà thôi".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy càng mê hoặc:
"hắn cùng chúng ta lần đầu gặp mặt, tại sao lại phải lừa dối hắn?".
"ngươi nha đầu này không hiểu, đây là ta đang làm thương hiệu, là tốt cho ngươi.
Ta tuy lừa dối hắn nhưng cũng không gây hại gì to lớn cho hắn.
Chỉ cần hắn nội tâm thuần khiết, tự nhiên sẽ không có việc gì.
Ngươi không cần lên tiếng, cứ ở một bên xem là được".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy không tiếp tục lên tiếng nữa, ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ xem Lê Tùng Vân biểu diễn.
Dù sao nàng cùng Lê Tùng Vân đã thương lượng xong, đến Lam Vân Tông tu luyện nàng chỉ cần toàn tâm toàn ý tu luyện, còn lại tất cả đều để cho Lê Tùng Vân xử lí.
Lê Tùng Vân cùng thiếu niên một phen đối thoại đã khiến không ít người ở xung quanh bị hấp dẫn.
Bọn hắn đến sớm, lúc này không có việc gì làm nên hết sức rảnh rỗi, vừa nghe cái gì đệ nhất mĩ nhân liền bắt đầu dỏng tai lên, thậm chí xích lại gần quan sát.
Một ít người dị động tự nhiên hấp dẫn càng nhiều ánh mắt, không ít người ở phía xa cũng đã bắt đầu chú ý bên này.
Thiếu niên nghe vậy cũng chưa nghe ra Lê Tùng Vân muốn nói cái gì, nhưng lập tức phụ họa:
"thì ra là thế, nhan sắc của nàng quả thật vô cùng xinh đẹp, có thể nói là hoa nhường nguyệt thẹn, có thể làm Lăng Ba Thành đệ nhất mĩ nhân cũng không có gì lạ.
Tại hạ là La Thiểm Tây, con trai của gia chủ La gia, đến từ Bạch Dương thành".
Tự giới thiệu xong thiếu niên ngực cũng hơi ưỡn lên một tí, hiển nhiên hắn đối với thân phận của mình rất tự tin cùng tự hào.
Lê Tùng Vân nghe vậy trong lòng nhảy một cái, Bạch Dương Thành, cùng một tòa thành trì với Lam Vân Tông đại sư huynh Lý Minh Nghĩa sao?
Hắn quét mắt nhìn xung quanh, quả nhiên có người nghe thấy La Thiểm Tây giới thiệu xong liền bắt đầu ồn ào lên, có người lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, ước ao ghen tị với thân phận của đối phương.
Hiển nhiên những người này có nghe qua hoặc chính là người của thành Bạch Dương.
Có điều cái này không hề liền quan gì đến hắn, mục đích của hắn lại là thứ khác.
Lê Tùng Vân nghe vậy cười nói:
"không hổ là La gia công tử, tuổi còn trẻ liền phong độ hơn người, khí chất bất phàm a.
Có điều ta có hỏi công tử một câu, mục đích công tử kết bạn với Diễm Nhi nhà chúng ta là gì?
Chẳng lẽ chỉ là đơn thuần kết bạn thôi sao?".
La Thiểm Tây nghe vậy nghi ngờ hỏi:
"đương nhiên là vậy, ta còn có thể có mục đích gì khác đây?
Tâm tư ta thật sự rất đơn thuần a".
Lê Tùng Vân nghe vậy ồ lên một tiếng:
"như vậy ta có thể khẳng định với tiểu hữu, ngươi đã là bằng hữu của chúng ta, hơn nữa còn là bạn thân.
Được rồi, ngươi có thể đi qua một bên sao, chúng ta muốn chuẩn bị một chút chuẩn bị tiếp nhận đại lễ nhập môn của Lam Vân Tông".
La Thiểm Tây nghe vậy sắc mặt cương lại tại chỗ, hắn phí công nửa ngày mới có thể cùng Đông Phương Diễm Nhi gặp qua mặt, Đông Phương Diễm Nhi còn chưa cùng hắn nói qua câu nào đây, cứ như vậy liền bị đẩy qua một bên?
Hắn làm sao có thể cam lòng?
Hắn lập tức nói ra:
"đại lễ còn lâu mới bắt đầu, ta có thể đứng đây cùng Đông Phương cô nương nói chuyện một chút sao?".
Lê Tùng Vân lập tức nở ra một nụ cười mà nam nhân ai cũng hiểu nhìn La Thiểm Tây nói ra:
"xem ra tâm tư công tử cũng không thuần a.
Ai da, cái gọi là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu cũng không phải gì đáng xấu hổ".
Nghe vậy đám người xung quanh không ít người lập tức xùy một tiếng bật cười, không phải ngươi vừa nói ngươi tâm tư đơn thuần sao, cái này liền đánh mặt.
Lê Tùng Vân cũng không để cho thiếu niên có cơ hội xấu hổ, hắn nói:
"muốn đứng nói chuyện đôi ba câu làm quen cũng không vấn đề gì, chỉ là cái này sẽ ảnh hưởng xấu một cách nặng nề đến Diễm Nhi nhà chúng ta a".
Thiếu niên nghe vậy kinh ngạc, chỉ cùng hắn nói đôi câu vài lời còn sẽ ảnh hưởng xấu to lớn đến cô nương này?
Không phải chứ, hắn cũng đâu có độc?
"xin tiền bối chỉ điểm cho?".
Lê Tùng Vân lập tức làm ra một bộ dạy dỗ hậu bối bộ dáng nói ra:
"tiểu hữu, ngươi biết Diễm Nhi nhà chúng ta xuất sắc như vậy, tự hỏi lòng mình không có ý tưởng muốn nàng trở thành đạo lữ của ngươi sao?
Ngươi cùng Diễm Nhi nhà ta nói chuyện chính là đang tạo dựng quan hệ, tương lai Diễm Nhi sẽ có tỉ lệ nhất định trở thành đạo lữ của ngươi.
Tu sĩ chúng ta cực kì coi trọng tài lữ pháp địa, thiếu một cái cũng không nên.
Có điều ngươi làm quen nàng liền khiến nàng bận tâm ngươi, bận tâm ngươi liền không thể chuyên tâm tu luyện, không thể chuyên tâm tu luyện tốc độ tu luyện làm sao có thể nhanh được.
Nàng là ta tay phân tay nước tiểu nuôi lớn lên a, thật sự là hao hết cực kì lớn tâm huyết ngươi biết không?".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy sắc mặt thoáng cái đỏ lên.
Uy, Vân gia gia, ngươi mù nói cái gì vậy?
Không biết nói chuyện thì đừng nói a.
Thiếu niên nghi ngờ:
"cho nên?".
"cho nên ngươi muốn làm quen nàng cũng được, nhưng ngươi cần bù đắp lại quãng thời gian ngươi làm nàng xao nhãng không thể chuyên tâm tu hành.
Mà cách bù đắp cực kì đơn giản, chỉ cần đưa ra một ít linh thạch để cho Diễm Nhi nhà chúng ta tu luyện bù đắp lại là được rồi.
Đến, thêm tiền".
Tác giả: ta biết một số độc giả đọc đến đoạn này sau đó sẽ có ý kiến, cho nên giải thích vài câu.
Lê Tùng Vân mới xuyên qua, đối với Diễm Nhi không quá thân quen, hắn làm lão gia gia là vì mục đích gì? sẽ vô tư kính dâng sao?
Bản thân Lê Tùng Vân thiên phú tu luyện không cao, đang bị kẹt c·hết ở Luyện khí kì, như vậy vì tu luyện phát triển, tương lai tính cách hắn sẽ khiến cho tác phẩm này đi theo hướng mang năng lượng tích cực hay hắc ám?
Ta hi vọng mọi người đừng vội phán xét cách làm của Lê Tùng Vân, đây là một phần trong sự diễn biến tâm lí của nhân vật, mối quan hệ của hắn cùng Diễm Nhi trải qua nhiều sự kiện sẽ còn thay đổi theo thời gian. Nếu yêu thích có thể tiếp tục theo dõi.