Chương 4: bạch hồ điệp đều thành hắc hồ điệp
Đông Phương Diễm Nhi cuối cùng quyết định tất cả đều nghe theo Lê Tùng Vân an bài, nàng sẽ không vội vàng tìm cách tiếp cận Lý Minh Nghĩa mà chờ đợi Lê Tùng Vân điều tra rõ ràng tình báo đối phương, định ra phương án sau đó mới làm ra quyết định tiếp theo.
Thứ khiến nàng động tâm nhất vẫn là phương án giải quyết triệt để mà Lê Tùng Vân nói.
Chỉ cần có được tu vi cường đại, nàng không cần thiết phải làm khổ chính mình mà vẫn có thể khiến gia tộc thỏa mãn.
Nàng là một cô gái biết liêm sỉ hiểu lễ nghĩa, nếu có thể tự lực tự cường thì tại sao lại phải bán rẻ bản thân mình chứ?
Cầu người không bằng cầu mình, cho nên nàng quyết tâm lúc này rất cao.
Nếu có thể gia nhập Lam Vân Tông nhất định phải khắc khổ tu hành.
Mà Lê Tùng Vân dọc đường cũng chú ý tình huống xung quanh, đến tận lúc tới trước cửa Lam Vân Tông hắn vẫn không hề gặp lại loại cảm giác nguy hiểm kia mới thở phào nhẹ nhõm một cái.
Không biết lúc đó hắn bị người ác ý để mắt tới vẫn là gặp ảo giác, nhưng chỉ cần an toàn đến được Lam Vân Tông xem như tạm thời đã an toàn.
Lam Vân Tông là Càn châu đại tông, trong tông môn có Kim Đan kì tu sĩ tọa trấn, trăm năm qua còn chưa nghe nói có ai dám xông vào Lam Vân Tông tùy ý g·iết người.
"oa, cuối cùng cũng đến nơi, suýt nữa nghẹn c·hết ta rồi.
Thật khí phái, đây chính là Lam Vân Tông sao?
Không hổ là Càn châu đệ nhất tông".
Đông Phương Diễm Nhi vừa xuống xe liền vươn vai một cái, hai mắt híp thành nguyệt nha, thanh xuân sức sống bắn ra bốn phía, nàng thoải mái kêu lên.
Nửa tháng này mỗi lúc trời sáng nàng liền bắt đầu vào trong xe ngồi tu luyện, đến trưa liền dừng lại nghỉ ngơi ăn cơm giải tỏa một chút, đến tối liền tìm một chỗ thành trấn thuê nhà nghỉ nghỉ lại.
Thậm chí có lúc trời tối không kịp tìm thành trấn chỉ có thể cắm trại dã ngoại, lúc này nàng liền được thưởng thức tay nghề thịt nướng của Vân gia gia.
Cũng may Vân gia gia thỉnh thoảng sẽ kể cho nàng chuyện cười chọc nàng vui vẻ cùng kể một số gặp gỡ trong giới tu hành mà trước đây hắn trải qua, nếu không nàng cũng khó mà chịu nổi nửa tháng hành trình như vậy.
Lúc này bọn hắn đứng dưới chân một ngọn núi lớn, trước mặt là một hàng dài cầu thang khoảng ngàn bậc, phía trên cùng chính là một cái cửa lớn cực kì khí phái, trên cửa treo một tấm bảng ghi ba chữ to 'Lam Vân Tông'.
Nàng cùng Lê Tùng Vân không phải là người đến sớm nhất, cũng không phải người đến muộn nhất.
Lúc này trên bậc thang đó có một cơ số người đang từ từ đi lên, hiển nhiên bọn hắn cũng là người tới tham dự nhập tông đại điển của Lam Vân Tông, có người kết đội mà đi, có người thì độc hành, phía xa còn có không ít người đang vội vàng xông về phía bên này.
Từ trong tông môn Đông Phương Diễm Nhi có thể nhìn thấy rất nhiều tu sĩ ngự kiếm phi hành bay ra, trên đỉnh núi cao có rất nhiều tòa nhà khí phái, mây khói lượn lờ.
Đông Phương Diễm Nhi nhìn hai mắt phát ra ngôi sao nhỏ, Lam Vân Tông quả nhiên thỏa mãn tất cả những ảo tưởng của nàng về tu tiên đại phái.
Lê Tùng Vân cười nhạt một tiếng, chợt đưa tay vuốt đầu nàng nói:
"không cần ước ao, chỉ cần ngươi đột phá Trúc cơ kì ngươi cũng có thể ngự kiếm phi hành giống như bọn hắn.
Không chỉ ngự kiếm, đến lúc đó ngươi muốn ngự đao, ngự thương, ngự liên, ngự thú,...phi hành cái gì đều được.
Không phải ngươi vừa ghét bỏ xe ngựa của Đông Phương gia các ngươi đi vừa xóc vừa lâu sao?
Nếu như ngươi ngự kiếm, từ đây đến Lăng Ba Thành chỉ mất nửa ngày mà thôi, vừa bay vừa có thể ngắm cảnh sông núi, không chút nào xóc nảy, lập tức giải quyết hết vấn đề bức xúc của ngươi về xe ngựa".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy ánh mắt sáng lên, đối với việc tu hành càng thêm mong chờ.
"híiiii".
Một tiếng ngựa hí dài vang lên, một vị thiếu niên cùng một người đàn ông trung niên cưỡi trên hai con đặc thù tuấn mã đi tới, hai người kéo dây cương ngựa dừng lại ở cách đó không xa.
Rất nhanh hai người liền xuống ngựa, người đàn ông trung niên kia lập tức nói:
"công tử, đây chính là Lam Vân Tông, ta chỉ có thể tiễn ngươi đến đây.
Tất cả mọi thứ gia chủ đã căn dặn rồi, chúc công tử tu hành một đường thuận lời".
Vị thiếu niên kia nghe vậy gật đầu một cái, đưa dây ngựa cho hắn:
"được rồi, ngươi về trước đi".
Hiển nhiên, đây cũng là một người đến tham gia nhập tông đại điển của Lam Vân Tông.
Đông Phương Diễm Nhi ánh mắt hiếu kì nhìn hai con ngựa, hai con ngựa này thân hình cường tráng, cơ thể gồ lên không ít bắp thịt, trên đầu còn có một cái sừng, hiển nhiên không phải là ngựa bình thường.
"Vân gia gia, đây là ngựa gì?".
Đông Phương Diễm Nhi trước giờ đều ở trong gia tộc tu luyện, cực ít ra ngoài, Lăng Ba Thành lại là địa phương nghèo khó, kiến thức của nàng bị địa lí hạn chế, bởi vậy hôm nay đến Lam Vân Tông gặp không ít thứ mới lạ nàng đều cảm giác rất hiếu kì, không nhịn được liền đặt câu hỏi.
Thiếu niên kia vừa nghe thấy có người lên tiếng hỏi ngựa của hắn trong lòng không nhịn được cười lạnh một tiếng 'quê mùa' ngay cả độc giác mã cũng chưa từng gặp qua.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Đông Phương Diễm Nhi lập tức đổi sắc mặt, bước lên trước một bước nói ra:
"đây..."
Hắn còn chưa kịp nói hết câu, Lê Tùng Vân đột nhiên c·ướp lời:
"đây là Độc giác mã, một loại yêu thú cấp thấp ăn cỏ, tính tình khá ôn nhuận nên được nhân loại thuần dưỡng thay cho ngựa bình thường.
Độc giác mã tốc độ cùng sức bền đều vượt xa ngựa bình thường, ngày đi ngàn dặm không phải chuyện khó.
Giá tiền của nó cũng không quá đắt, nhưng ở Lăng Ba Thành cùng các thành thị xung quanh chúng ta không có bán cho nên không mua được.
Nếu thật sự muốn mua loại ngựa này như vậy sẽ phải trả một khoản phí vận chuyển không nhỏ, bỏ ra không tương ứng với thu vào, bởi vậy các gia tộc ở Lăng Ba Thành cũng không hề mất công sức đi mua loại ngựa này làm gì.
Nếu như từ chỗ chúng ta cưỡi loại ngựa này đi tới Lam Vân Tông thì chỉ mất chưa tới một tuần lễ thời gian mà thôi".
Cho dù Đông Phương Diễm Nhi không hiểu rất nhiều thứ, hết hỏi đông đến hỏi tây, nhưng Lê Tùng Vân cực kì kiên giải giải thích cho nàng biết.
Muốn trở thành một cái lão gia gia tốt, như vậy kiên nhẫn là một yếu tố cực kì cần thiết.
Lão gia gia tự thân tu dưỡng +1, lão gia gia Lv2.
Hắn liếc mắt nhìn người thanh niên kia một chút, ngươi định c·ướp nghề của ta phải không?
Hừ.
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy lập tức hăng hái:
"nếu như lúc đến đây chúng ta có hai con ngựa này thì tốt rồi, có thể tiết kiệm biết bao nhiêu thời gian đi đường a.
Lần sau trở về chúng ta nhất định phải mua vài con mang về mới được, dù sao cũng thuận đường".
Lê Tùng Vân liếc mắt nhìn nàng:
"ngươi chắc chắn?
Ta nói chưa đến một tuần lễ đi đường là ở dưới điều kiện cả ngày cưỡi ngựa đi đường.
Tần suất cưỡi ngựa cao như vậy đi đi về về một chuyến, chỉ sợ bạch hồ điệp đều biến thành hắc hồ điệp.
Ta thấy ngồi xe ngựa tuy xóc nảy một chút vẫn tốt hơn rất nhiều.
Không bằng ngươi chăm chỉ tu luyện một chút, đến Trúc cơ kì mới trở về gia tộc, như vậy chẳng phải không cần chịu khổ sao?".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy một mặt mơ hồ, cái gì bạch hồ điệp hắc hồ điệp?
Nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt 'vèo' một cái đỏ bừng lên, sau đó nhẹ nhàng đánh cánh tay của Lê Tùng Vân quát khẽ:
"Vân gia gia, ngươi xấu nhất rồi.
Không ngờ ngươi lại thô tục như vậy, hừ".
Lê Tùng Vân nghe vậy cười ha ha:
"được rồi, chúng ta cũng đi lên thôi".
Nói xong hắn liền kéo Đông Phương Diễm Nhi nhanh chóng rời đi, để lại người thiếu niên kia một mặt mơ hồ.
Cmn, là hắn quá lạc hậu vẫn là thế đạo này biến đổi quá nhanh.
Từ lúc nào gia gia cũng có thể cùng cháu gái mở loại trò đùa này rồi?
Có điều, cô nàng kia thật sự là xinh đẹp a.
Cho dù hắn tới từ một tòa đại thành thị như Bạch Dương thành cũng chưa từng gặp qua ai xinh đẹp như vậy.
Hắn liền quay đầu hỏi người đàn ông trung niên kia:
"ngươi biết lai lịch của nàng?".
"công tử, ta không biết, nhưng nàng chắc chắn không phải là từ tòa thành lớn nào đi ra.
Ngươi cùng nàng chẳng mấy chốc sẽ là đồng môn sư huynh muội, cơ hội tìm hiểu nàng còn thiếu sao?".
Thiếu niên nghe vậy khẽ gật đầu một cái, đem người kia đuổi đi, sau đó liền vội vàng đuổi theo hô:
"đạo hữu xin dừng bước".
Lê Tùng Vân vừa nghe thấy câu này cả người lông tơ dựng đứng, dừng em gái ngươi a.
Ngươi có biết câu này ở tu chân giới đáng sợ như thế nào không?
Thấy Đông Phương Diễm Nhi định quay đầu lại, Lê Tùng Vân lập tức kéo nàng đi càng nhanh, sau đó nói ra:
"Diễm Nhi, để Vân gia gia dạy cho ngươi một bài học.
Ở bên ngoài nếu như đột nhiên nghe thấy câu này tuyệt đối đừng quay đầu lại, có thể chạy nhanh bao nhiêu liền chạy nhanh bấy nhiêu a".
Lê Tùng Vân cảm giác mình nói ra lời này chính là lời tuyên bố của kinh nghiệm a, thật sự là dốc túi dạy bảo.
Lão gia gia tự thân tu dưỡng +1, lão gia gia Lv3.
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy mờ mịt gật đầu một cái, rất nhanh liền bị Lê Tùng Vân lôi kéo chạy mất hút, để lại người thanh niên kia một mặt mờ mịt.
Vừa rồi hắn kêu chưa đủ lớn sao?