Chương 48: kiểm tra, kinh ngạc
Cùng Vương Tuyết Uyên vào nhà, lúc này Lê Tùng Vân mới cẩn thận đánh giá nàng từng chút một.
Đầu tiên là làn da, hơi lộ ra trắng bệch, so n·gười c·hết đỡ hơn một tí, nhưng so người sống lại quá không khỏe mạnh.
Nhưng tổng kết lại thì việc bị luyện thành thi khôi tác động tốt hơn đến màu da của nàng, so với màu trắng bệch lúc nằm trong quan tài dễ nhìn hơn nhiều rồi.
Hắn đưa tay chọc chọc một cái, làn da bị ẩn xuống sau đó lại đàn hồi trở lại, tính đàn hồi ổn định, không kém người bình thường bao nhiêu, nhưng so với nàng trước đây thì lại kém đến quá xa.
Hắn để nàng mở miệng ra, trong miệng không có răng nanh, hàm răng bình thường, không nghe thấy mùi h·ôi t·hối nhưng cũng không phát hiện ra mùi thơm thảo dược như hắn mong đợi.
Huyết dịch có vận chuyển, tim có đập, nhưng có trao đổi chất hay không thì hắn cũng không quá rõ ràng, bởi vì không thấy Vương Tuyết Uyên thở.
Không sai, thi khôi không cần thở, Lê Tùng Vân ra lệnh cho nàng thở đồng thời kéo dài việc thở, quả nhiên Vương Tuyết Uyên có thể chấp hành mệnh lệnh một cách hoàn mĩ, lúc này mới giống người sống.
Tóc không rụng, móng tay không dài, trên người cũng không mọc ra lông trắng như Bạch mao cương thi bình thường.
Cảnh giới Luyện khí kì cửu trọng đã không còn, ngược lại thì tố chất thân thể có tăng lên.
Trên người Vương Tuyết Uyên tồn tại một cái nghịch lí, da mềm thịt mịn, nhưng lực phòng ngự vẫn cao như thường.
Cái này liền khiến Lê Tùng Vân khó hiểu, hắn cảm giác đây hẳn là do nhuyễn kim tác quái a?
Lê Tùng Vân nghĩ nghĩ, hắn lấy ra tấm thuẫn để ở trước mặt của mình, sau đó ra lệnh cho nàng dùng 1/3 lực lượng đấm vào tấm thuẫn.
Bành~
Một tiếng trầm đục vang lên, Lê Tùng Vân chân ở trên mặt đất bị kéo lùi lại nửa bước, hắn không nhịn được hít ngụm khí lạnh.
Cái quỷ gì vậy?
Mạnh như vậy?
Sau đó Lê Tùng Vân lại đem thử 1/2 lực lượng, Vương Tuyết Uyên dễ dàng đẩy lùi hắn ra xa.
Còn toàn bộ lực lượng, Vương Tuyết Uyên có thể đem hắn lẫn tấm thuẫn đánh bay.
Lê Tùng Vân cảm giác không hiểu, người luyện thể bì đồng thiết cốt, nắm đấm cứng như đá lực lượng mạnh mẽ hắn hiểu.
Nhưng ngươi da mềm thịt mịn dựa vào cái gì lực lượng lại lớn như vậy chứ?
Quái tai.
Có điều hắn cũng không cho rằng Vương Tuyết Uyên lực chiến quá mạnh, bởi vì vừa rồi hắn dùng sức ngạnh kháng, mà thể chất vốn là nhược điểm của hắn.
Dùng nhược điểm đi đối ưu điểm thân thể lực lượng mạnh mẽ của đám thi khôi ăn thiệt thòi b·ị đ·ánh bay là chuyện dễ hiểu mà thôi.
Lê Tùng Vân tiếp theo liền kiểm tra ngũ giác của Vương Tuyết Uyên, hắn phát hiện ngũ giác của nàng đều hoạt động bình thường, cái này làm cho Lê Tùng Vân vừa mừng vừa ngạc nhiên.
Phải biết đám thi khôi khác ngũ giác đều không đầy đủ, gần như thoái hóa hết đây.
Bọn chúng có một phương thức riêng để quan sát thế giới này, đã không dùng mắt mũi bình thường nữa, nhiều hơn là dựa vào linh khí.
Nhưng trên người Vương Tuyết Uyên những đặc điểm này vẫn còn bảo lưu lại.
Càng kiểm tra Lê Tùng Vân càng kinh ngạc, hắn không biết mình làm cái gì đặc thù gây nên những biến đổi này.
Có thể là do tổ hợp nguyên liệu, cũng có thể là do...cái phù văn kia.
Đúng, là cái phù văn kia.
Cái phù văn từ di tích thượng cổ, cái phù văn mà đến cả Luyện khí phong phong chủ cũng không nhận ra có tác dụng gì, cái phù văn mà Luyện khí kì cũng có thể ngưng tụ dễ dàng nhưng thử mãi cũng không biết nó có hiệu quả với cái gì.
Lê Tùng Vân trong lòng chấn động, có phải là do phù văn? Hay là do cả tổ hợp nguyên liệu lẫn phù văn tác động lẫn nhau?
Thật nhiều câu hỏi không có câu trả lời a.
Kiến thức vốn là điểm mạnh của hắn, vậy mà hắn lúc này lại không trả lời được câu hỏi của chính mình, cái này khiến Lê Tùng Vân cảm giác hơi chán nản.
Nhưng rất nhanh sự chú ý của hắn lại bị Vương Tuyết Uyên kéo trở lại.
Bởi vì gương mặt này của nàng sau khi c·hết không còn biểu hiện ra các loại cảm xúc, khiến nó trở nên xinh đẹp mà lại lạnh lùng, một loại cao lãnh ý vị.
Lê Tùng Vân ánh mắt đổ dồn về phía đôi môi của nàng, hắn từ trong Túi trữ vật lấy ra một tấm son môi, đưa tới trước mặt Vương Tuyết Uyên.
Vương Tuyết Uyên nhìn thấy tấm son môi kia ánh mắt không có tiêu cự giống như hồi thần trở lại, nàng chậm chạp đưa tay lên đón, sau đó như là bản năng đưa tấm th·iếp son môi kia lên môi của mình nhẹ nhàng mím môi một cái.
Hai bờ môi đầy đặn của nàng lúc này lại trở về với màu hồng bóng, khiến người ta vừa nhìn liền yêu.
Trước đây Lê Tùng Vân từng nhìn bờ môi này của nàng liền cảm giác trong lòng xuẩn xuẩn dục động, muốn đưa tay đi bấm thử một cái xem nó đàn hồi đến mức nào.
Nhưng lúc đó Vương Tuyết Uyên còn sống, lại là Luyện khí kì cửu trọng, hắn nếu dám làm thế chỉ sợ lúc này mộ phần thảo cũng đã cao 3 thước.
Mà bây giờ Vương Tuyết Uyên đứng ở trước mặt hắn, hắn có thể tùy ý đi thử nghiệm.
Lê Tùng Vân dối lòng nói ra:
"vừa rồi nàng đã chứng minh nàng tuy không có ý thức của mình, nhưng vẫn kế thừa một số bản năng của Vương Tuyết Uyên khi còn sống.
Ta đây chỉ là muốn thử xem nàng còn có các loại cảm xúc hay không.
Đúng, chỉ như vậy".
Sau đó hắn run rẩy đưa bàn tay tội ác của mình ra, chầm chậm vươn tới bờ môi đầy đặn kia.
Ánh mắt của Vương Tuyết Uyên cũng theo tay của hắn đến gần mà di động, nhưng nàng không tránh cũng không né, cứ như vậy đứng im cho Lê Tùng Vân chạm vào.
Q đạn, Q đạn, thật mềm, như là chạm vào một cái bánh pudding đồng dạng.
Lê Tùng Vân cảm giác mình như là cưỡi hỏa tiễn thăng lên bầu trời, thật sự quá mềm rồi.
Không trách lúc trước chính bản thân mình vừa nhìn thấy bờ môi này liền không nhịn được mà ở trong lòng hèn mọn tưởng tượng, quả thật đây là bản năng mách bảo a.
Hắn sờ sờ, cực kì mềm, cực kì thoải mái.
Lê Tùng Vân không tự chủ được cho ngón tay vào sâu bên trong một chút, chạm vào đầu lưỡi nho nhỏ của Vương Tuyết Uyên.
Ánh mắt hắn nhìn xuống, Vương Tuyết Uyên khuôn mặt vốn hơi trắng bệch lúc này vậy mà bắt đầu đỏ lên, huyết dịch giống như đang bắt đầu tụ tập về phần mặt cùng tai của nàng.
Lê Tùng Vân ồ lên một tiếng, vậy mà còn có loại bản năng xấu hổ này?
Còn nữa, ngươi lộ ra loại b·iểu t·ình khuất nhục như gặp phải thiên đại xỉ nhục này là sao? Ta có làm gì quá đáng sao?
Lê Tùng Vân không khỏi nhớ về vẻ mặt đáng ghét lúc Vương Tuyết Uyên còn sống, nếu lúc đó nàng biết được mình sẽ có một lúc ở trước mặt Lê Tùng Vân lộ ra loại b·iểu t·ình này không biết sẽ nghĩ gì?
Trong đời nàng hẳn cũng chưa từng có ai nói cho nàng biết, loại b·iểu t·ình này không thể nói lên nàng đang rất bất mãn, mà sẽ chỉ khiến cho người đối diện thú tính sôi trào không cách nào kiềm chế.
Một gương mặt xinh đẹp, thân hình ma quỷ lại lộ ra b·iểu t·ình này, ai có thể chịu được.
Thật sự là thần kì, rốt cuộc hắn luyện ra một cái thi khôi gì thế này?
Lê Tùng Vân vội vàng hít sâu một hơi, đè ép xuống một đám lửa trong lòng của mình.
Hắn lúc này thu tay lại, từ từ đưa người tới gần, sau đó hôn lên môi của nàng.
Nhưng mà cái này vừa hôn Lê Tùng Vân liền không hài lòng, Vương Tuyết Uyên cả người cứng đờ như khúc gỗ, hai mắt trừng trừng nhìn hắn, hoàn toàn không có chút nào phối hợp, hắn cũng không nếm ra mùi vị gì.
Lê Tùng Vân cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn lui lại, dùng ý niệm điều khiển nàng.
Vương Tuyết Uyên đi tới bên giường, tháo ra giày của mình sau đó nằm lên giường.
Váy của nàng bị kéo lên một nửa, để lộ ra cặp chân trắng thon dài, một tay nàng chống đầu, ánh mắt nhìn về phía hắn, tay kia thì lại hướng về phía Lê Tùng Vân ngoắc ngoắc, như là đang khiêu khích.
Đến đây Lê Tùng Vân sao còn có thể chờ đợi được nữa, đoàn lửa trong lòng hắn cháy bùng lên, sắp đem cả người hắn đốt rụi.
Lê Tùng Vân khóe miệng lộ ra một nụ cười bỉ ổi, Vương Tuyết Uyên a Vương Tuyết Uyên, y phục của ngươi hỏng rồi, để ta giúp ngươi thay y phục a.