Chương 45: phát rồ Lê Tùng Vân
Cương thi vốn là n·gười c·hết, nó hấp thụ âm khí mà trưởng thành, như vậy nó có phải là có vô tận âm khí hay không?
Có vô tận âm khí như vậy có phải là có thể tha hồ thải bổ lấy âm bổ dương hay không?
Có vô tận âm khí như vậy có phải là thải bổ mãi không hết, âm khí không hết liền không c·hết người, như vậy có phải là có thể yên tâm một mực thải bổ đến thiên hoang địa lão hay không?
Nghĩ đến đây Lê Tùng Vân chợt cảm giác hô hấp dồn dập.
Cảnh giới của hắn đã dừng ở Luyện khí kì bát trọng một thời gian rất dài rồi, hắn đang đau khổ đi tìm kiếm cách để bản thân đột phá bình cảnh, trong đó cũng đã nghĩ tới việc tu luyện Âm Dương hợp hoan công thải bổ người khác để đột phá.
Nhưng vấn đề lớn nhất hắn gặp phải chính là sợ thải bổ quá đà gây ra nhân mạng lúc đó sẽ dễ dàng gây ra sự chú ý của Giới luật đường bị bọn hắn điều tra, đến lúc đó Lê Tùng Vân có mười cái mạng chỉ sợ cũng không đủ c·hết.
Nhưng nếu thi khôi có thể giải quyết triệt để vấn đề này như vậy hắn còn phải lo lắng cái gì đây.
Lê Tùng Vân sẽ không làm những việc vi phạm ranh giới cuối cùng trong lòng mình, nhưng nếu là thải bổ thi khôi, ngươi đoán một chút xem hắn có dám làm hay không?
Lê Tùng Vân hai mắt lửa nóng, ý tưởng đã có, như vậy tiếp theo liền cần nguyên vật liệu.
Thi khôi hắn có, nhưng đều là nam nhân, không có bất kì bộ thi khôi nào là nữ nhân.
Đệ tử của Luyện thi tông lấy người luyện thi 99% đều sẽ lựa chọn nam nhân làm thi khôi bởi vì chỉ có nam nhân mới có thể có được chiến lực tối đa.
Cho nên muốn có thi khôi là nữ, như vậy hắn phải đi mua hoặc tự mình luyện chế một cái.
Nếu như là trước đây Lê Tùng Vân hẳn là sẽ đi mua về thử vận may một phen, nhưng hắn bây giờ đã có được nghiên cứu của Chương Thiên Tài, đối với thi khôi một đạo hiểu rõ còn sâu hơn không biết bao nhiêu đệ tử của Luyện thi tông.
Bởi vậy hắn dự định tự mình luyện chế một bộ thi khôi, chỉ có như thế hắn mới có thể đem các loại thuộc tính điều chỉnh đến như ý muốn của mình.
Đã quyết định tự mình luyện chế, như vậy tiếp theo liền chọn mục tiêu.
Hắn không muốn vì tu luyện mà tự nhiên lại g·iết một vị tu sĩ vô tội hoặc đồng môn đệ tử.
Tu tiên giới gần đây lại c·hiến t·ranh, n·gười c·hết vô số, không bằng tìm t·hi t·hể một vị nữ đệ tử thử xem?
Đối với cái này Lê Tùng Vân trong lòng cũng có tiêu chuẩn.
Người này nhất định phải xinh đẹp một chút, dù sao nếu luyện thành thi khôi sau khả năng hắn cùng thi khôi sẽ cùng chung chăn gối không ít lần, bởi vậy hắn không thể n·gược đ·ãi mắt của mình, chọn người xinh đẹp dễ nhìn một chút cũng là một loại thưởng thức.
Mà người xinh đẹp, là tu sĩ, lại vừa c·hết cách đây không lâu, ...
Lê Tùng Vân đột nhiên sửng sốt một cái, hắn chợt nhớ tới Vương Tuyết Uyên.
Nữ nhân này được người bên ngoài xưng là Lam Vân Tông đệ nhất mĩ nhân tự nhiên sắc đẹp đã không cần bàn cãi.
Nhưng điểm c·hết người nhất của nàng chính là hai hòn núi non khổng lồ kia, hai tòa cự sơn có thể đè ép cho bất kì nam nhân nào cảm thấy khó thở, lại kết hợp với thân thể tỉ lệ vàng kia, chỉ nghĩ tới liền cảm giác huyết mạch trong cơ thể sôi trào.
Lê Tùng Vân không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, hay là chọn nàng?
Ý nghĩ này vừa ra hắn liền không thể áp chế được.
Vương Tuyết Uyên lúc sống liền có thù với hắn, như vậy bây giờ bị hắn trả thù cũng không có gì quá đáng chứ?
Lại nói, thi khôi sau khi bị tế luyện xong sẽ không có bất kì ý thức gì của chính mình, cho nên cái miệng đáng ghét của nàng cũng sẽ không làm phiền đến hắn.
Nghĩ tới đây Lê Tùng Vân trong lòng có quyết định, đầu óc hắn nhanh chóng vận chuyển, vạch ra những thứ hắn cần chuẩn bị cho kế hoạch lần này.
Nhắc tới Vương Tuyết Uyên mới nhớ, sư phụ của nàng còn nợ hắn một lần chỉ điểm tu luyện đây.
Hắn vốn đã không định cùng vị Hải Đăng chân nhân này sinh ra quá nhiều gặp gỡ gì, sợ đối phương nhìn ra một tia manh mối gì đó.
Nhưng nếu đối phương đã đồng ý chỉ điểm hắn một lần, như vậy hắn liền vui vẻ nhận lấy, sau đó để báo đáp ân tình của đối phương liền đem đệ tử của đối phương phục sinh.
Nàng là cương thi, hắn sợ nàng lạnh lẽo, bởi vậy hắn sẽ giúp nàng cảm nhận được tình cảm ấm áp của hắn.
Nghĩ đên đây Lê Tùng Vân không khỏi suy nghĩ mình làm như vậy có hơi quá phận không?
Tác phong này có vẻ giống như nhân vật phản diện mới làm chứ?
Đột nhiên hắn cười nhẹ một tiếng, từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ xem mình là nhân vật chính phái.
Hắn từng nghĩ chỉ cần không chạm vào ranh giới cuối cùng trong lòng hắn hắn sẽ không từ bất kì cách nào để tăng lên cảnh giới của mình, bảo vệ cái mạng già nhỏ bé của mình.
Có điều nếu nhận chỉ điểm của Hải Đăng chân nhân như vậy là thừa nhận ân huệ của đối phương, lại đối với đệ tử của hắn ra tay, như vậy thì giống kẻ vô ơn, cho nên Lê Tùng Vân quyết định không nhận ân huệ này.
Còn Vương Tuyết Uyên, hắn cùng nàng đã sớm kết thù, cho dù đối với t·hi t·hể của nàng làm bất kì thứ gì hắn cũng không cảm thấy một tia áy náy.
Trước đó Vương Tuyết Uyên còn muốn mượn đao g·iết người, nếu thực lực hắn không đủ cứng chỉ sợ đã bị nàng làm hại c·hết trong tay Chương Thiên Tài rồi đây.
Sau đó Lê Tùng Vân vội vàng đi tìm người đả thông quan hệ, đem nhà của mình chuyển đến Kiếm phong, ở ngay bên cạnh phòng của Đông Phương Diễm Nhi.
Cái này liền tốn của hắn 50 viên linh thạch, tuy hơi đau lòng nhưng Lê Tùng Vân cảm giác vẫn có thể chấp nhập được.
Sau đó hắn lại chạy tới Tài vụ đường mua một số thiên tài địa bảo cần thiết, lúc đi ra trong túi hắn đã ít đi 500 linh thạch, cái này lại làm cho Lê Tùng Vân lần thứ hai cảm nhận được đau lòng.
Kiếm linh thạch khó khăn, tiêu lại nhanh.
Ngày tháng sau này không biết có đủ tài nguyên tu luyện hay không nữa.
Lê Tùng Vân liếc mắt nhìn gia sản của mình, hắn còn lại 482 viên linh thạch, nếu tiết kiệm có thể tiêu được hai ba tháng thời gian, cũng xem như có một cái an tâm.
Nhìn bầu trời, lúc này đã sắp tới trời tối.
Lê Tùng Vân suy nghĩ một chút liền trở về báo cho Đông Phương Diễm Nhi một tiếng.
Đông Phương Diễm Nhi vừa nhìn thấy Lê Tùng Vân chuyển tới ở bên cạnh mình thì lộ ra thần sắc vui mừng kích động, cùng hắn hàn huyên trò chuyện một hồi.
Lê Tùng Vân đúng là có chút coi nhẹ năng lực tán gẫu của nữ nhân, cho dù Đông Phương Diễm Nhi chưa thể xem như một cái nữ nhân hoàn chỉnh nhưng cũng đã có hình thức ban đầu.
Nàng vừa ngồi cùng hắn trò chuyện liền như là cái máy hát, hết thứ này đến thứ khác nói không dứt, cuối cùng Lê Tùng Vân cảm thấy nàng thật sự quá lắm chuyện đem nàng đuổi về phòng tu luyện.
Trời chưa tối hẳn, thời điểm này bên mộ của Vương Tuyết Uyên nói không chừng còn có người đang tế bái, cho nên hắn chỉ có thể chờ trời tối.
Thời điểm này sẽ không có ai phát rồ đi tế bái nàng, đây chính là thời cơ tốt để đào nàng trở về.
Hắn có thể thuận lợi đột phá Luyện khí kì cứu trọng hay không, tất cả đều chỉ có thể chờ xem một lần này.