Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Lão Gia Gia

Chương 44: tuyệt sắc giai nhân bất quá trăm năm




Chương 44: tuyệt sắc giai nhân bất quá trăm năm

Lê Tùng Vân phát hiện ra một thứ thú vị.

Ở thế giới này trận pháp cùng luyện khí đi rất gần với nhau.

Trận pháp sư rất dễ có thể chuyển chức thành Luyện khí sư, Luyện khí sư thì chắc chắn phải là một Trận pháp sư, ít nhất là hiểu cơ sở trận pháp.

Trận pháp của thế giới này chia làm 2 loại phương thức bày trận.

Một loại là dùng trận bàn cưỡng ép bày trận, một loại khác là dựa vào thiên địa sông núi bày trận.

Loại trước thì đem trận pháp tạo thành trận bàn cùng trận kì, dùng linh thạch làm động lực.

Phương thức bày trận này không bị giới hạn quá nhiều bởi địa hình địa điểm, nhưng bất kì tiêu hao gì của trận pháp đều cần người sử dụng bỏ túi tiền của mình ra cung ứng.

Cái này cũng cực kì khảo nghiệm trình độ năng lực của người chế tạo trận bàn, nếu như kĩ thuật không đủ như vậy liền không thể đem các loại trận pháp cấp cao khắc vào trong một cái trận bàn nhỏ bé như vậy được.

Phương thức bày trận thứ hai thì mượn nhờ địa thế của sông núi, cái này liền cần phải hiểu thuật phong thủy, quan sát được thiên thời địa lợi.

Phương thức bày trận này bình thường đều sẽ tạo ra các loại trận pháp cỡ lớn hoặc siêu lớn, được dùng làm hộ tông đại trận, cùng núi non sông ngòi hình thành một thể, có thể hấp thu một phần sức mạnh tự nhiên giảm tải tiêu hao, đương nhiên vẫn sẽ cần linh thạch cung cấp làm động lực trận pháp bị công kích khiến cho tiêu hao năng lượng trở nên kịch liệt.

Bình thường mà nói các tông môn sẽ đem động lực gắn liền mới linh mạch của tông môn, bình thường chỉ cần để cho trận pháp hấp thu linh khí tản mát ra từ linh mạch là đủ, sẽ không tiêu tốn linh thạch của tông môn.

Loại trận pháp này nếu như chỉ dựng lên cho một người điều khiển như vậy không cần thiết có trận bàn.

Nhưng nếu là một cái tông môn, có nhiều người được phân quyền, có nhiều chỗ cần điều khiển tinh vi tỉ mỉ, như vậy liền cần tới trận bàn để thao tác.

Cho nên cuối cùng trận bàn vẫn là thứ quan trọng của Trận pháp sư, muốn trở thành Trận pháp sư liền cần phải biết chế trận bàn, mà muốn chế trận bàn lại cần phải hiểu sơ về Luyện khí sư.

Luyện khí sư ở thế giới này cũng không phải là cần cầm búa gõ nện các loại kim loại luyện v·ũ k·hí, bọn hắn dùng các loại hỏa diễm nung chảy sau đó dựa vào các loại thao tác xử lí.

Thứ làm khó bọn hắn nhất chính là phù văn.

Muốn chế tác được các loại pháp khí khác nhau liền cần phải học rất nhiều loại phù văn, trong đó còn sẽ có tổ hợp phù văn, cùng một số loại phù văn đặc thù, cần có điều kiện thích hợp mới có thể học được.

Ví dụ như phù không phù văn, tu sĩ cần phải đạt tới trúc cơ, sơ bộ câu thông năng lực có thể phi hành mới có thể hiểu ra cùng cảm ngộ được phù không phù văn, sau đó mới có thể khắc họa thành công.

Trong quá trình chế tác pháp khí còn phải dùng trận pháp mạch lạc khắc lên pháp khí, bởi vậy Luyện khí sư cũng cần hiểu về trận pháp, cho nên cả hai nghề nghiệp này đi rất gần với nhau.



Lê Tùng Vân đã học Trận pháp như vậy hắn cũng không ngại đi học một ít kiến thức liên quan tới Luyện khí.

Hắn rất nhanh liền đi tới luyện khí phong, sư huynh quản sự ở đây là một vị trung niên tráng hán tên Lý Hùng.

Người này nhìn thấy Lê Tùng Vân liền rất ngạc nhiên:

"sư đệ, ngươi không phải học trận pháp sao? Tới Luyện khí phong của chúng ta làm gì? Chẳng lẽ cũng muốn trận khí song tu?".

Lê Tùng Vân nghe vậy ngạc nhiên hỏi:

"sư huynh biết ta?".

"đương nhiên, ngươi ở trong tông môn cũng là một cái tiểu danh nhân, sao có thể không biết.

Sư huynh ta tên là Lý Hùng, Trúc cơ kì, ngươi gọi Lý sư huynh là được".

Lê Tùng Vân nghe vậy gật đầu, hắn hỏi:

"sư huynh, ngươi nói cũng là sao?".

"không có gì, mọi người đều biết trận khí đi gần với nhau, bởi vậy rất nhiều người đều đem cả hai môn đều học, trở thành trận khí song tu.

Nhưng theo ta quan sát, đại đa số những người này cuối cùng đều bị chìm ngập trong tri thức hải dương của cả hai ngành nghề, cuối cùng không ở bất kì lĩnh vực nào trở nên nổi bật được.

Tinh lực của con người là có hạn, không nên quá tham lam, tốt nhất lượng sức mà làm, biết cái nào là chủ cái nào là phụ mới có thể đi con đường chính xác".

Lê Tùng Vân nghe vậy gật gù:

"đa tạ sư huynh chỉ điểm.

Ta muốn học luyện khí, sư huynh có thể cho ta ít thư tịch cơ sở sao?".

"đương nhiên có thể, không có gì khó khăn".

Lý Hùng lấy ra mấy quyển thư tịch đưa cho Lê Tùng Vân, Lê Tùng Vân thanh toán một viên linh thạch liền xong việc.

Lý Hùng nói:



"Bên trong mấy quyển thư tịch này có giới thiệu một số loại phù văn cơ sở, ngươi nếu muốn tìm hiểu luyện khí trước tiên đem mấy loại phù văn này học được, sau đó thử nghiệm chế tác vài món pháp khí cơ sở xem sao.

Đúng, pháp khí cơ sở đồ giám ở chỗ chúng ta có, còn có cả giải thích cặn kẽ rõ ràng, ngươi lúc nào bắt đầu chế tác thì tới đây lấy là được".

"đa tạ sư huynh".

Lê Tùng Vân cùng đối phương chào hỏi mấy câu liền chuẩn bị rời đi, lúc này ánh mắt hắn đảo qua xung quanh một vòng, chợt hắn nhìn thấy một viên đá bên trên khắc một cái quái lạ mà lại phức tạp phù văn.

Được rồi, bây giờ hắn nhìn cái phù văn nào cũng thấy quái lạ, nhưng cái phù văn này độ phức tạp vượt xa những phù văn cơ sở hắn vừa nhận được.

Lê Tùng Vân hiếu kì, ở trong đại sảnh của Luyện khí phong sao lại nằm một tấm bia đá có khắc phù văn như vậy?

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Lý Hùng lập tức cười nói:

"đây là Luyện khí phong phong chủ của chúng ta từ trong một cái di tích thượng cổ đạt được một cái phù văn.

Hắn đã nghiên cứu rất lâu, thử rất nhiều lần, trên rất nhiều loại pháp bảo nhưng tất cả đều không thể thành công.

Cuối cùng hắn cảm giác giữ lại cũng không có tác dụng gì liền để ở chỗ này, chỉ cần đệ tử nào thí nghiệm thành công hoặc biết về loại phù văn này đều có thể tìm hắn.

Hắn nhất định sẽ ra trọng lễ làm phần thưởng cảm tạ đối phương".

Lê Tùng Vân nghe vậy lập tức nổi lên hứng thú:

"sư huynh, ta cho dù mới tiếp xúc luyện khí nhưng cũng hiểu rất nhiều phù văn đều cần điều kiện nhất định mới có thể cảm ngộ được.

Cái phù văn từ di tích thượng cổ này nhìn phức tạp như vậy, cho dù đệ tử Luyện khí kì cũng có thể ngưng tụ ra sao?".

Lý Hùng không nói hai lời, tay hắn vẽ một cái, một cái phù văn tương tự liền hiển hiện trong không khí.

Hắn nói:

"không sai, cho dù là Luyện khí kì đệ tử cũng có thể ngưng tụ được nó, nhưng chân chính công dụng lại không ai hiểu.

Cho nên mới nói, chỉ cần có thể thí nghiệm thành công hoặc hiểu nó là cái gì như vậy phong chủ của chúng ta sẽ có đại lễ cảm tạ a".

Lê Tùng Vân nghe vậy đem phù văn này nhớ kĩ, sau đó nhanh chân rời đi.



Muốn trở thành một cái chân chính lão gia gia khiến cho hắn cần học cực kì nhiều kiến thức chuyên nghiệp.

Nếu như Đông Phương Diễm Nhi một mình chiến đấu, như vậy nàng không chỉ cần tu luyện còn muốn học mấy thứ này không biết sẽ chậm trễ bao nhiêu thời gian tu luyện.

Không trách tương lai nàng trở thành đá đặt chân cho Tiêu Đỉnh Thiên, cái này cũng dễ hiểu mà thôi.

Nhưng Đông Phương Diễm Nhi bây giờ không đơn độc, nàng có hắn, cho nên tương lai kết quả thế nào còn chưa xác định đây.

Lê Tùng Vân trong lòng cười nhạt một tiếng, rời khỏi Luyện khí phong.

Đi trên đường hắn chợt nghe mấy tên đệ tử thảo luận:

"ầy, rõ ràng là một cái tuyệt sắc giai nhân, cảnh giới tu vi còn cao như vậy, nói c·hết liền c·hết, tu tiên giới thật sự là nguy hiểm.

Ta nghe nói sư phụ của nàng hôm nay vừa đem nàng chôn cất, nhập thổ vi an, còn có không ít người ái mộ nàng đến thắp cho nàng nén hương đây.

Bọn hắn một loại là xem ở cảm tình đồng môn, một loại khác chính là người ái mộ của nàng.

Đáng tiếc loại nào đi nữa chỉ sợ ngày này năm sau cũng sẽ không ai lại đến thắp nén hương thứ hai cho nàng.

Tu tiên giới mỗi ngày đều c·hết không biết bao nhiêu người, sinh tử vô thường, không ai nói trước được điều gì.

Đám đệ tử phật môn có câu nói gì nhỉ?

Đúng, hồng phấn giai nhân không quá trăm năm rồi cũng trở thành một đám xương khô mà thôi, nàng còn sống chưa được trăm năm a, thật sự đáng tiếc".

Lê Tùng Vân nghe vậy nhướng mày, hồng phấn khô lâu bất quá trăm năm?

Bất quá một thân huyết nhục tanh hôi?

Cmn, thế các ngươi chưa biết tới Luyện thi tông rồi.

Các ngươi nếu yêu thích nữ tử phàm nhân nào đó vậy liền mua cho các nàng một viên Trú nhan đan đảm bảo các nàng thanh xuân vĩnh trú, cùng các nàng sống mấy chục năm, hưởng hết mĩ vị tình yêu.

Đến lúc các nàng sắp c·hết liền đem các nàng chế thành thi khôi, thi khôi thọ nguyên vô tận, các nàng không những có thể bồi các ngươi đến đến cuối đời còn có thể tham gia đám tang của cháu các ngươi cũng được đây.

Một đám tầm nhìn hạn hẹp.

Lê Tùng Vân xì mũi coi thường, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một tia tinh quang.

Chờ một chút, hắn giống như phát hiện một cái vấn đề cực kì thú vị.