Chương 3: Lão gia gia bản thân tu dưỡng Lv1
Ngày hôm sau, Đông Phương Diễm Nhi cùng Lê Tùng Vân đồng thời cưỡi lên xe ngựa, chuẩn bị lên đường đến Lam Vân Tông tham gia thu đồ đại điển.
Lúc này trong Túi trữ vật của hai người đã có thêm rất nhiều linh thạch cùng một số vật dụng hàng ngày.
Không phải là không muốn mang nhiều, thực chất Túi trữ vật của bọn hắn dung lượng rất nhỏ, bởi vậy chỉ có thể mang những thứ quý giá cùng cần thiết cho việc tu luyện nhất.
Như Đông Phương Diễm Nhi, nàng tuy là đại tiểu thư Đông Phương gia nhưng Túi trữ vật cũng chỉ có ba mét khối không gian, mà Lê Tùng Vân thì lớn hơn một chút, Túi trữ vật của hắn có mười mét khối không gian, cho nên đại đa số vật dụng hàng ngày đều do Lê Tùng Vân cất chứa.
Túi trữ vật của Lê Tùng Vân không phải đến Lăng Ba Thành mới mua, đây là hắn có được lúc trước, đã mang theo bên mình rất lâu.
Nếu như chỉ dựa vào Đông Phương gia, như vậy nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể mua được Túi trữ vật có ba mét khối không gian mà thôi.
Thường thường không có gì lạ một cái Túi trữ vật mà thôi, gần như tất cả đệ tử của cá tông môn mỗi người đều có một cái, vậy mà cả một cái Đông Phương gia chỉ có Đông Phương Nhật cùng hai vị trưởng lão có Túi trữ vật, Túi trữ vật ở Lăng Ba Thành còn là hàng hiếm, đủ thấy được Lăng Ba Thành nghèo nàn đến mức nào.
Vừa định bước vào trong buồng xe, đột nhiên một cỗ cảm giác nguy hiểm tột cùng phủ xuống khiến cho Lê Tùng Vân sững sờ tại chỗ.
Hắn như cảm giác được một luồng ác ý cùng tham lam cực kì to lớn đang khóa chặt chính mình, một đôi mắt như độc xà đang từ một góc tối nào đó ngắm nhìn hắn, như là một động vật săn mồi ngắm nhìn con mồi của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra cho hắn một phát cắn chí mạng.
Lê Tùng Vân cực tốc quay đầu lại nhìn về phía ác ý khởi nguồn, nhưng cách đó không xa chính là một mảnh phàm nhân buôn bán, bầu không khí ồn ào tấp nập, hoàn toàn không nhìn thấy bất kì ai đang dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn hắn.
Giống như thể tất cả mọi cảm giác vừa rồi đều là ảo giác của một mình hắn vậy.
Lê Tùng Vân lông mày nhíu chặt, chẳng lẽ hắn nhầm?
Nếu như có người muốn g·iết hắn, như vậy đối phương là ai?
Kẻ thù cũ? Không đúng, nguyên chủ thân thể này trước đây từng lăn lộn giới tu luyện một thời gian dài, nhưng từ lúc bỏ mặc tất cả chạy tới Lăng Ba Thành đã không còn kẻ thù nào nữa mới đúng.
Không phải thù cũ, như vậy là hận mới.
Chẳng lẽ vừa rồi là người Tiêu gia?
Không đúng a, nếu là người Tiêu gia không thể cho hắn cảm giác đáng sợ như vậy.
Dù sao cảnh giới của hai bên cũng không cách biệt quá nhiều a.
Như vậy hắn bây giờ chuẩn bị cùng Đông Phương Diễm Nhi rời thành đến Lam Vân Tông liệu có an toàn?
Lê Tùng Vân nhíu mày suy nghĩ, nếu vừa rồi hắn không gặp ảo giác, như vậy địch nhân thực lực cực mạnh, cho dù hắn không đi Đông Phương gia cũng không cách nào bảo vệ hắn, thậm chí hắn cùng Đông Phương gia đều phải c·hết.
Đã vậy đi hay không đều giống nhau, trốn cũng vô dụng, tội gì không đi.
Chỉ hi vọng vừa rồi là ảo giác của hắn a.
Lê Tùng Vân thở dài một tiếng, tâm tình cực kì trầm thấp.
...
Một góc khác Lăng Ba Thành.
"kiệt kiệt kiệt, cuối cùng cũng tìm được ngươi.
Một tia 'vô định' a, ta nhất định phải bắt được ngươi, triệt để nắm giữ vận mệnh của mình, nghịch thiên cải mệnh.
Bí pháp của Thiên Diễn Thần Quyết ta nhất định sẽ luyện thành.
Đáng tiếc ta không thể trực tiếp ra tay g·iết ngươi, nhưng cho dù là như vậy ta vẫn có ngàn cách vạn cách đùa chơi c·hết ngươi.
Luyện khí kì bát trọng, tuổi lại lớn như vậy, cho dù bản thân ta không làm gì, tuổi thọ của ngươi cũng không còn nhiều đi?
Ta có thời gian, ta chờ được.
Có điều ta cũng sẽ không để cho ngươi trải qua thời gian dễ dàng như vậy.
Ngươi đang định đi đâu đây?
Kiệt kiệt kiệt kiệt..."
...
Nhìn thấy Lê Tùng Vân bước vào với sắc mặt âm trầm, Đông Phương Diễm Nhi kinh ngạc hỏi:
"Vân gia gia, có chuyện gì sao?".
Lê Tùng Vân trong lòng tâm tình nặng nề, hắn hít sâu một hơi nói ra:
"không có gì, chúng ta đi thôi".
Xe ngựa bắt đầu khởi động, Đông Phương Diễm Nhi lúc này nhìn về phía hắn chân thành nói ra:
"Vân gia gia, ta đã nghe cha ta nói rồi, lần này ngươi chính là hộ đạo giả của ta, ta nhất định phải nghe kiến nghị của ngươi.
Vân gia gia, ta thật sự rất cảm động, không ngờ ngươi đối xử với ta tốt như vậy".
Tối qua Đông Phương Nhật gọi nàng tới, đem lời nói giả dối của Lê Tùng Vân thuật lại một lần cho nàng nghe.
Hiển nhiên Đông Phương Diễm Nhi lúc đó cũng bị cảm động, Đông Phương gia bị lời này của hắn lắc lư què.
Đối với Đông Phương Diễm Nhi mà nói, có thể nguyện ý vì bản thân nàng mà hi sinh tính mạng bảo vệ nàng, như vậy chỉ có máu mủ ruột thịt thân gia gia mới có thể làm tới mức độ kia.
Có lúc thân gia gia còn không thể làm được.
Vậy mà Lê Tùng Vân vừa tới Đông Phương gia năm năm liền nguyện ý hi sinh vì nàng, nàng có thể không cảm động sao?
Lê Tùng Vân cười nhạt:
"thật sao? Ta chỉ sợ ngươi tuổi trẻ khí thịnh, đến lúc đó lại không chịu nghe lời của gia gia mà thôi".
Đông Phương Diễm Nhi lập tức lắc đầu:
"không thể nào, ta chắc chắn sẽ nghe Vân gia gia khuyên bảo".
"được như vậy thì tốt".
Đông Phương Diễm Nhi trầm mặc một lúc, sau đó nàng nói ra:
"Vân gia gia, ta lần này gia nhập Lam Vân Tông cha ta còn giao cho ta một nhiệm vụ".
Lê Tùng Vân nghe vậy hừ lạnh một tiếng:
"để ta đoán, cha ngươi muốn ngươi tìm Kim quy tế đúng không?".
Đông Phương Diễm Nhi há miệng, hai mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó ảm đạm ừ một tiếng.
"ngươi ủy khuất sao? Nổi giận sao? Đau lòng sao?".
Lê Tùng Vân nhẹ giọng hỏi, Đông Phương Diễm Nhi thân thể khẽ run một cái.
Nàng sao có thể không ủy khuất, không nổi giận.
Từ hôn Tiêu Đỉnh Thiên đã để cho nàng trở thành người bất nhân bất nghĩa, bây giờ gia tộc lại tiếp tục xem nàng như công cụ để giúp bọn hắn phát triển thế lực, nàng sao có thể không oán hận?
"nói không có chút oán hận nào, như vậy chắc chắn là giả".
Lê Tùng Vân híp mắt nhìn nàng nói:
"như vậy ngươi định làm gì? Phản bội gia tộc? Không chấp hành mệnh lệnh.
Diễm Nhi, bất kể ngươi làm quyết định gì, Vân gia gia đều sẽ ủng hộ ngươi".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy hai mắt trừng lớn nhìn về phía Lê Tùng Vân, trong con ngươi trong trẻo xuất hiện hơi nước, trong lòng cực kì cảm động.
Ở cái thế giới nhược nhục cường thực này, tất cả mọi người đều cực kì chú trọng các loại lợi ích.
Cho dù là cha nàng đều muốn dùng nàng làm mồi câu Kim quy tế, từ đó phát triển gia tộc, ngồi mát ăn bát vàng, tài nguyên tu luyện ào ào xông tới.
Trước là Tiêu Đỉnh Thiên, sau chính là thiên tài của Lam Vân Tông.
Vậy mà Lê Tùng Vân lại dùng chân tình đối với nàng, cho dù là thân gia gia cũng không thể làm gì hơn được cái này a.
Rõ ràng Lê Tùng Vân chỉ là một cái cung phụng trưởng lão, gia nhập Đông Phương gia mới năm năm, vậy mà lại yêu thương nàng như vậy, quả thật là hiếm thấy.
Tâm linh của Đông Phương Diễm Nhi vốn đã bị Đông Phương Nhật làm b·ị t·hương, nhưng hành động của Lê Tùng Vân lại nói cho nàng biết, thế giới này cũng không hề lạnh lẽo mà còn có tình người ấm áp.
Đông Phương Nhật không coi nàng là người mà coi nàng là vật phẩm dịch, nàng có thể ở chỗ của Lê Tùng Vân tìm được nhận đồng, tìm được cảm giác này.
Đông Phương Nhật không quan tâm cảm xúc của nàng, cả một cái Đông Phương gia lớn như vậy cũng không có một cái trưởng bối quan tâm nàng, nàng có thể ở chỗ Lê Tùng Vân cảm nhận được sự quan tâm lo lắng của trưởng bối.
Trong nháy mắt này, địa vị của Lê Tùng Vân trong lòng nàng đột nhiên tăng mạnh.
Cho dù là Đông Phương Nhật cũng không cách nào cùng Lê Tùng Vân so sánh.
Có chăng thứ duy nhất ràng buộc nàng cùng Đông Phương Nhật chính là quan hệ huyết thống mà thôi.
Đông Phương Diễm Nhi thở dài:
"gia tộc sinh ra ta, cho ta ăn, nuôi ta lớn, cho ta thân phận địa vị, công pháp tài nguyên tu luyện, ta sao có thể dễ dàng phản bội gia tộc được.
Cho dù bọn hắn muốn ta tìm về Kim quy tế, đây cũng là việc ta phải làm, xem như trả lại ân tình cho bọn hắn đi".
Lê Tùng Vân nghe vậy híp mắt nhìn về phía Đông Phương Diễm Nhi, trong lòng âm thầm tán thưởng.
Cô nàng này vậy mà còn hiểu được cảm ân a.
Trước đây hắn từng thấy không ít phim kịch, cái gì tiểu thư bất mãn gia tộc hôn phối bỏ trốn, cùng một vị thiếu niên nghèo trải qua nhiều gian nan vất vả, bất chấp tất cả đến với nhau, đều là rắm chó.
Đây chẳng qua là kết quả của phim ảnh làm đẹp thôi, thực chất hiện thực khốc liệt hơn gấp trăm ngàn lần.
Lại nói đến những nữ nhân này, các nàng lớn lên trong gia đình giàu có, chưa từng trải qua cái khổ của những gia đình nghèo không quyền thế, bị người tùy ý bắt nạt, tự nhiên cũng chỉ biết lo cho cảm thụ của chính bản thân mình mà thôi.
Không có gia tộc, các nàng có thể có cuộc sống thảnh thơi, du lịch làm đẹp, cho dù là vịt cũng có thể biến thành thiên nga, ngón tay bốn mùa không chạm nước?
Nhà nghèo hài tử đều đang vội vàng phụ giúp cha mẹ kiếm tiền lo bữa ăn, chịu hết khinh bỉ của xã hội, bị người khác đe dọa khiến cho phải nơm nớp lo sợ, các nàng liền có thời gian đọc tiểu thuyết, tha hồ tưởng tượng về một tình yêu đẹp như mơ.
Gia tộc cho các nàng cuộc sống sung túc, điều kiện giáo dục tối ưu, nhà hàng tùy tiện ăn, xe sang tùy tiện đi, chưa hề phải buồn rầu vì tiền.
Không ai dám bắt nạt các nàng, gia tộc bảo vệ các nàng không bị bất kì xã hội đ·ánh đ·ập nào, làm đóa hoa trong nhà ấm an toàn trưởng thành.
Các nàng bắt đầu ở vị trí là vạch đích của hàng ngàn hàng vạn người cố gắng cả đời mới có được.
Sau đó gia tộc liền muốn các nàng hồi báo, chỉ cần làm một việc duy nhất, chính là thông gia, kết quả các nàng thế nào?
A hắc, bỏ trốn, để lại một đống rối rắm cho gia tộc tự giải quyết.
Mặc kệ các ngươi đối với ta có bao nhiêu ân tình, ta chỉ quan tâm cảm nhận của ta mà thôi.
Cái gì, báo ân? Xin lỗi, thứ này ta chưa học qua.
Lê Tùng Vân cảm giác có thể cách nhìn của hắn khác người, nhưng theo hắn cảm thấy đám này chính là một đám bạch nhãn lang mà thôi.
Giống như Đông Phương Diễm Nhi cô nàng này mới thật sự khó có được.
"đối tượng là ai?".
"chưởng môn đại đệ tử, Bạch Dương thành Lý gia thiếu chủ Lý Minh Nghĩa.
Bọn hắn muốn ta giúp Đông Phương gia triệt để đặt vững gót chân ở Lam Vân Tông, từ nay về sau con cháu trong gia tộc có thể tùy tiện gia nhập Lam Vân Tông tu hành".
Nói đến đây nàng thở dài một tiếng.
Lê Tùng Vân khóe mắt co giật, hảo một cái đặt vững gót chân, Đông Phương gia quả thật đánh bàn tính 'đùng đùng đùng' vang lên.
"có tình báo của hắn sao?".
Đông Phương Diễm Nhi lắc đầu:
"Đông Phương gia là một gia tộc nhỏ, Lam Vân Tông cùng Lý gia đều là thứ mà chúng ta không thể nào so sánh được, tình báo cũng không dễ thu thập.
Cha ta nói đã vậy không bằng không thu thập, chỉ cần ta tới Lam Vân Tông liền có cơ hội tiếp xúc với đối phương.
Lúc đó chỉ có thể nhìn ta tự mình phát huy, hắn tin tưởng năng lực của ta".
Lê Tùng Vân bị tức đến bật cười:
"tốt một câu tự mình phát huy, cha ngươi thật sự là một người cha tốt".
Đông Phương Diễm Nhi nghe được trong lời nói của Lê Tùng Vân tràn đầy châm chọc cùng trào phúng, nhưng nàng hoàn toàn không có chút phản cảm nào, ngược lại cũng cảm giác đồng tình.
Lê Tùng Vân chợt nói:
"hôm nay ta nhận được tin tức, Tiêu Đỉnh Thiên đã có thể tu luyện trở lại, hơn nữa vừa tu luyện trở lại một đêm liền đột phá ba tiểu cảnh giới, trở lại Luyện khí kì tam trọng cảnh giới như ngày xưa".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy sửng sốt một chút, Tiêu Đỉnh Thiên có thể tu luyện trở lại rồi?
Lê Tùng Vân cười nhạt:
"ngươi nói khéo hay không?
Không sớm không muộn có thể tu luyện lại, chúng ta vừa từ hôn hắn liền lần nữa trở lại đỉnh cao vinh quang, tiếp tục làm đệ nhất thiên tài của Lăng Ba thành.
Thù này cũng trực tiếp kết xuống, ngươi hẳn chưa quên ánh mắt của Tiêu Đỉnh Thiên lúc đó a.
Muốn bao nhiêu đáng sợ có bấy nhiêu đáng sợ".
Sắc mặt của Đông Phương Diễm Nhi chợt trở nên khó coi.
"ta còn biết hắn ngày hôm nay đã rời Lăng Ba Thành ra ngoài lịch luyện.
Lão phu năm nay hơn bảy mươi tuổi từng gặp qua vô số, ánh mắt nhìn người cũng không tệ.
Loại người như Tiêu Đỉnh Thiên lúc ở Lăng Ba Thành là tiềm long tại uyên, một khi rời khỏi chính là phi long tại thiên, đã xảy ra liền không thể ngăn cản.
Sau này ngày hắn trở về chính là ngày ngươi cùng Đông Phương gia gặp tai họa ngập trời".
Đông Phương Diễm Nhi sắc mặt tái nhợt, nàng vội vàng hỏi:
"Vân gia gia, ngươi nói là thật? Cái này...vậy phải làm thế nào?".
Lê Tùng Vân cười một tiếng:
"còn phải làm thế nào? Đương nhiên là điên cuồng tu luyện a.
Đến Lam Vân Tông, ngươi chỉ cần tu luyện là được, tất cả mọi thứ còn lại đều để cho ta.
Chỉ cần cảnh giới ngươi đủ cao, tốc độ tu luyện vượt qua Tiêu Đỉnh Thiên, như vậy Tiêu Đỉnh Thiên cho dù trở về cũng không làm gì được ngươi cùng Đông Phương gia.
Cha ngươi muốn ngươi tiếp cận Lý Minh Nghĩa cũng chỉ là vì càng nhiều tài nguyên mà thôi.
Một khi ngươi cảnh giới cao, muốn bao nhiêu tài nguyên cũng được.
Chỉ cần trong ngón tay ngươi chảy ra một điểm nhỏ tài nguyên cũng đủ để làm cho bọn hắn thỏa mãn hô to sung sướng rồi.
Lúc đó ngươi không chỉ giải quyết được hận thù với Tiêu Đỉnh Thiên mà còn có thể bảo trì tự chủ của mình, cũng hoàn thành mong muốn của cha ngươi.
Một mũi tên trúng nhiều mục đích a".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt hơi đỡ một chút.
Nàng lúc đầu bị Lê Tùng Vân đao to búa lớn dọa sợ choáng váng, nhưng nghe đến phương pháp giải quyết thời điểm liền có cảm giác áp lực bớt đi rất nhiều.
Tu luyện đúng không, đến Lam Vân Tông nàng nhất định sẽ điên cuồng tu luyện, nhất định phải vượt qua tốc độ tu luyện của Tiêu Đỉnh Thiên.
Nàng không tin bản thân mình dựa vào núi lớn Lam Vân Tông còn không vượt qua nổi Tiêu Đỉnh Thiên một người ở ngoài độc đấu.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của nàng, nàng cũng không hề biết Tiêu Đỉnh Thiên không hề đơn đả độc đấu mà còn có lão gia gia trong chiếc nhẫn cung cấp đủ loại tiện lợi, lâu lâu còn có thể 'quỷ áp sàn' cứu mạng hắn.
Nhìn thấy biểu lộ của Đông Phương Diễm Nhi, Lê Tùng Vân trong lòng vui vẻ.
Quả nhiên có áp lực mới có động lực a, hắn đã cung cấp cho Đông Phương Diễm Nhi đầy đủ động lực, chờ nàng tới Lam Vân Tông tốc độ tu luyện sẽ tăng mạnh, cùng nguyên bản quỹ tích cuộc đời nàng khác biệt.
Hắn cũng cảm nhận được làm lão gia gia là loại trải nghiệm như thế nào, nếu như có hệ thống lúc này hắn hẳn đã có nghề nghiệp lão gia gia, lão gia gia bản thân tu dưỡng +1, lão gia gia Lv1.