Chương 2: sáng mù mắt chó
Lê Tùng Vân cùng Đông Phương Diễm Nhi rời khỏi Tiêu gia, cả hai đồng thời ngồi lên xe ngựa rời đi, sắc mặt của hai người đều cực kì khó xem.
Đông Phương Diễm Nhi ánh mắt phức tạp nhìn thư bỏ vợ viết bằng máu trên tay mình, nàng có thể cảm nhận được người viết nó lúc đó trong lòng có bao nhiêu oán hận.
Nàng đời này cũng sẽ không quên được ánh mắt như nhìn kẻ thù không đội trời chung của Tiêu Đỉnh Thiên nhìn nàng lúc đem tờ giấy này đưa cho nàng, lúc hắn tuyên bố cùng nàng ân đoạn nghĩa tuyệt, Tiêu gia cùng Đông Phương gia từ nay không còn quan hệ.
"sao lại đến mức này, gia tộc làm như vậy không phải là ép Đông Phương Diễm Nhi ta mang tiếng bất nhân bất nghĩa sao?".
Nàng nhẹ giọng thở dài lên tiếng, sau đó lại nhìn về phía Lê Tùng Vân nói:
"Vân gia gia, hôm nay thật sự cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi chỉ sợ ta đã không thể bước chân ra khỏi Tiêu gia được rồi.
Ngươi vậy mà lợi hại như vậy, một quyền liền có thể đánh trọng thương Tiêu Hoành.
Hắn chính là Tiêu gia gia chủ a, Tiêu gia năm đó đã từng là đệ nhất gia tộc ở Lăng Ba Thành chúng ta đây".
Lê Tùng Vân nghe vậy cười khổ, hắn mạnh sao? hắn muốn đánh trọng thương Tiêu Hoành sao?
Hắn không muốn một chút nào.
Nhưng lúc đó hắn vừa xuyên qua, đem tất cả kí ức tiếp thu, còn chưa hề quen thuộc với sức mạnh của cỗ thân thể này, Tiêu Hoành ra tay quá đột nhiên, bởi vậy trong lúc nguy cấp hắn không cách nào lưu thủ, chỉ có thể dựa theo bản năng đánh ra một quyền mạnh nhất có thể.
Vừa vặn một quyền liền đem Tiêu Hoành đánh trọng thương, khiến cho sự việc lần này hướng về phương hướng tồi tệ phát triển, Đông Phương gia cùng khí vận chi tử xem như kết xuống thâm cừu đại hận.
Lấy tính cách của khí vận chi tử mà nói, chỉ cần hắn tu luyện có thành tựu, Đông Phương gia chắc chắn sẽ phải trả giá cao thảm trọng, thậm chí có mối họa giệt tộc.
Năm đó Đông Phương gia nhờ Tiêu gia mà có tất cả, khí vận chi tử sẽ đem tất cả những thứ này thu hồi đồng thời trừng phạt, đại giới này sẽ cực kì to lớn.
Hắn lúc đó cũng từng nghĩ qua việc á·m s·át Tiêu Đỉnh Thiên, đem hắn bóp c·hết từ trong trứng nước, trước lúc Tiêu Đỉnh Thiên có thể quật khởi.
Nhưng khi nhìn thấy trên tay đối phương đeo một cái nhẫn cũ kĩ, hắn liền biết ngón tay nàng của đối phương là gì, ý nghĩ này cũng không cách nào thực hiện.
Chỉ cần lão gia gia 'quỷ áp sàng' chiếm cứ thân thể Tiêu Đỉnh Thiên, như vậy đừng nói một cái hắn, mười cái hắn cũng không đủ cho lão gia gia g·iết.
Cho dù mượn ngoại binh, ở Lăng Ba thành cũng không có ai có thể chơi lại lão gia gia trong chiếc nhẫn của Tiêu Đỉnh Thiên.
Một khi á·m s·át thất bại, Tiêu Đỉnh Thiên nhất định sẽ như giao long xuất hải, một đi không trở về, vừa trở về chính là ngày giỗ của chính mình.
Cho dù có thể mời tới Trúc cơ hoặc Kim Đan kì cao thủ vây g·iết, lão gia gia vì bản thể Tiêu Đỉnh Thiên hạn chế mà đấu pháp thất bại, lấy vận khí của Tiêu Đỉnh Thiên nói không chừng sẽ có cường giả nào chợt đi ngang qua thưởng thức hắn mà cứu hắn một mạng.
Cái này liền tốt, Đông Phương gia ngày hôm nay liền sẽ được gạch tên khỏi Lăng Ba thành.
Hắn cười khổ nói:
"không giống như ngươi nghĩ.
Tiêu Hoành thời gian gần đây liên tục dùng linh lực của mình trợ giúp Tiêu Đỉnh Thiên ôn dưỡng kinh mạch, tiêu hao cực lớn, Luyện khí kì bát trọng cảnh giới đã rơi xuống điểm thấp nhất, thân thể mệt mỏi đến cùng cực, bởi vậy ta mới có thể dùng một quyền đánh trọng thương hắn.
Cho dù là ở điều kiện tồi tệ như vậy Tiêu Hoành cũng có thể đánh ta suýt nữa b·ị t·hương, Phách Sơn Chưởng của bọn hắn quả nhiên cương mãnh bá đạo, nếu là trạng thái bình thường ta tuyệt không phải đối thủ của hắn".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy sắc mặt biến đổi.
Tiêu gia nội tình quả nhiên thâm hậu, không trách năm đó bọn hắn có thể là gia tộc mạnh nhất của Lăng Ba Thành.
Lê Tùng Vân cảnh giới thậm chí còn cao hơn cha nàng, cha nàng tuy là Đông Phương gia gia chủ nhưng cảnh giới cũng chỉ có Luyện khí kì thất trọng mà thôi, so với Lê Tùng Vân còn yếu một tiểu cảnh, lại còn ít giao thủ với người khác.
Hôm nay nếu là cha nàng mang nàng đi tới Tiêu gia, chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều.
Năm đó gia tộc các nàng mời được vị cao thủ này làm cung phụng trưởng lão quả thật đúng là may mắn.
Lê Tùng Vân nhìn Đông Phương Diễm Nhi một cái, cô nàng này sở hữu một gương mặt trái xoan, môi hồng răng trắng, một đôi mắt to trong sáng có thần, nhất là hai hàng lông mày thẳng tắp nghiêng về phía mi tâm khiến cho tổng thể gương mặt của nàng lộ ra một cỗ cảm giác lãnh diễm vũ mị.
Tuy mới mười sáu tuổi nhưng thân thể phát dục đã có mô dạng, bờ eo nhỏ nhắn như thể chỉ cầm người ôm hơi dùng lực một chút cũng có thể làm tổn thương nàng, khiến cho người ta không nỡ mạnh mẽ khinh bạc.
Lúc bình thường mỗi lần nàng di chuyển hông đều sẽ nhẹ nhàng lắc lư, phần váy phía sau cũng đã bị chống hơi nhô lên, dễ dàng thu hút cặp mắt của người khác giới, khiến cho bọn hắn không dời ánh mắt nổi.
Đặc biệt chính là phía trước ngực nàng tiền vốn cũng không ít, cùng không ít thiếu nữ trưởng thành không hề sai biệt.
Lại để cho nàng trưởng thành thêm hai năm nữa nhất định sẽ sở hữu một cái cơ thể tỉ lệ vàng, cúi đầu khó có thể thấy được hai đầu ngón chân, có họa quốc ương dân tư thái.
Lê Tùng Vân tấm tắc trong lòng, không trách có thể được xưng tụng Lăng Ba Thành đệ nhất mĩ nhân, đám người kia thẩm mĩ không tệ a.
Lê Tùng Vân có chút thưởng thức, nhưng lúc này hắn không dậy nổi chút nào tham niệm, bởi vì trong lòng hắn lúc này cực kì lo lắng khí vận chi tử tương lai sẽ chơi c·hết mình.
Hắn đang vắt óc nghĩ cách hóa giải nguy cơ này.
Nếu như dùng biện pháp cứng rắn thì sao?
Khí vận chi tử khí vận quá cao, cho dù có dồn đối phương vào chỗ c·hết chỉ sợ Tiêu Đỉnh Thiên cũng sẽ tìm thấy đường sống trong chỗ c·hết, nhảy núi lụm võ công, thần kì thoát được một mạng.
Nếu như thật không còn đường sống, như vậy lão thiên gia nói không chừng sẽ tự mình hạ một đạo thiên lôi đem Lê Tùng Vân đ·ánh c·hết, bảo vệ mạng sống cho khí vận chi tử.
Khí vận cao quả thật không nói lí, ai đều có thể c·hết, chỉ có hắn vẫn sẽ luôn ngoan cường sống tiếp, cuối cùng đứng ở đỉnh thế giới này.
Khí vận thứ này tuy hư vô mờ mịt nhưng thật sự tồn tại, lại cực kì khó giải, nhưng cũng không phải không thể giải.
Bình thường dễ gặp nhất sáo lộ chính là c·ướp đoạt khí vận của khí vận chi tử để hắn trở nên tầm thường sau đó liền có thể chiến thắng một cách dễ dàng, hoặc là dựa vào hệ thống buff bẩn ngạnh kháng, xem khí vận của đối phương mạnh vẫn là hệ thống mạnh, trực tiếp chơi c·hết khí vận chi tử.
Đáng tiếc hai thứ này Lê Tùng Vân đều không có, bởi vậy không có cách nào c·ướp đoạt khí vận, hoặc dựa vào hệ thống buff bẩn giải quyết Tiêu Đỉnh Thiên, bản thân hắn khí vận cũng không cao, chỉ là một vai phụ không đáng chú ý mà thôi.
Nếu có khí vận, như vậy chỉ sợ đã bị hắn dùng hết lúc còn trẻ, thời điểm hắn nhặt được công pháp tu luyện cùng xông pha tu tiên giới.
Nhưng khí vận hắn không được không có nghĩa là người khác không được.
Lê Tùng Vân nhìn về phía Đông Phương Diễm Nhi, ánh mắt nhất thời sáng lên.
Thân là một nữ phụ, là vị hôn thê của khí vận chi tử nhiều năm như vậy, bản thân Đông Phương Diễm Nhi cũng có không cạn khí vận a.
Tất cả những thứ này đều sẽ là bàn đạp cho nàng tăng tiến tu vi, để đến một thời điểm nào đó bị khí vận chi tử đến gặt hái, đánh bại, góp một viên gạch cho con đường tiến lên của đối phương.
Nếu như khí vận đã khó giải, không thể dùng cứng rắn, như vậy có thể dùng khí vận để trị khí vận, lấy độc công độc hay không?
Nếu như Đông Phương Diễm Nhi đột nhiên trở nên mạnh mẽ một cách đột biến, vượt xa thành tựu mà cuộc đời của nàng có thể đạt được lúc nàng cùng khí vận chi tử đối đầu, như vậy ai mới sẽ là người gặt hái khí vận của đối phương?
Nghĩ tới đây Lê Tùng Vân ánh mắt sáng lên, trong lòng tràn đầy lửa nóng.
Bản thân hắn tư chất tu luyện cực kì kém, có thể tu luyện đến Luyện khí kì bát trọng cơ bản đã là cực hạn, nếu không nguyên chủ của thân thể này cũng sẽ không chán nản mà tìm Đông Phương gia làm cung phụng trưởng lão để hưởng an nhàn tuổi già.
Ở dưới tình huống không có ngón tay vàng, không có hệ thống buff bẩn một cách vô căn cứ, nghĩ dựa vào chính bản thân hắn tu luyện đánh bại khí vận chi tử là việc không thể nào xảy ra.
Thiên phú tu luyện cũng đã kẹt c·hết hắn, chứ chưa niên kỉ, tài nguyên tu luyện cùng rất nhiều thứ khác.
Nhưng Đông Phương Diễm Nhi không giống, nàng tuổi trẻ, thiên phú tu luyện tốt, lại có nhất định khí vận gia thân, nếu như toàn lực bồi dưỡng nàng khả năng rất cao có thể khiến cho nàng một đường hát vang tiến mạnh, tích lũy khí vận cho bản thân, sau đó g·iết ngược khí vận chi tử, c·ướp đoạt khí vận của đối phương, trở thành tân khí vận chi tử.
So với việc mất công t·ruy s·át khí vận chi tử khắp nơi, không bằng bồi dưỡng Đông Phương Diễm Nhi sau đó để khí vận chi tử tự tìm đến trước mặt nàng a.
Dù sao Đông Phương Diễm Nhi một ngày còn sống, mối hận trong lòng Tiêu Đỉnh Thiên sẽ không thể nuốt xuôi, hắn nhất định phải đánh bại Đông Phương Diễm Nhi trả thù Đông Phương gia tộc mới được.
Nếu không đây chắc chắn sẽ trở thành tâm ma của đối phương, đoạn tuyệt con đường phát triển sau này của Tiêu Đỉnh Thiên.
Như vậy bản thân hắn đóng vai trò gì ở đây?
Hắn dù sao cũng là người xuyên việt, các loại kì tư diệu tưởng cùng ánh mắt vượt xa người ở thế giới này, không bị khuôn phép trói buộc, có thể làm ra một số kì tích mang tính trọng đại có thể trợ giúp cho Đông Phương Diễm Nhi.
Tiền kì, hắn sẽ có tác dụng lớn với Đông Phương Diễm Nhi, có thể bảo hộ đối phương chu toàn, an toàn trưởng thành.
Nhưng cảnh giới tu luyện của Đông Phương Diễm Nhi rất nhanh liền sẽ vượt qua hắn, lúc đó hắn còn lại tác dụng gì?
Bị cảnh giới hạn chế, tầm mắt của hắn sẽ dần không theo kịp Đông Phương Diễm Nhi, cũng không còn tác dụng gì, ở dưới điều kiện như vậy Đông Phương Diễm Nhi sẽ có thể dựa vào một chút ưu thế ban đầu tự mình phát triển tích lũy khí vận đánh bại được Tiêu Đỉnh Thiên hay sao?
Hay là nàng sẽ trở về quỹ đạo cũ, cuối cùng làm đá đặt chân cho Tiêu Đỉnh Thiên?
Đông Phương Diễm Nhi một khi bại, cái mạng già này của hắn cũng không thể bảo toàn a.
Không được, cảnh giới của hắn nhất định cũng phải tăng lên, đảm bảo có thể đồng hành cùng Đông Phương Diễm Nhi trong suốt quá trình trưởng thành của nàng, để cho nàng không ngừng tích lũy khí vận, ai cũng không cản được.
Cho dù lúc này hắn đã gặp phải bình cảnh, thiên phú tu luyện cực kém, như Lê Tùng Vân trong lòng đã quyết.
Cho dù dùng bất cứ thủ đoạn gì, chỉ cần không vi phạm ranh giới cuối cùng trong lòng hắn, như vậy hắn nhất định phải đột phá, tiếp tục tăng lên chính mình.
Tiêu Đỉnh Thiên chẳng phải là dựa vào lão gia gia trong chiếc nhẫn tung hoành thiên hạ sao, hắn từ nay cũng sẽ trở thành lão gia gia của Đông Phương Diễm Nhi, giúp nàng tung hoành thiên hạ.
Tiêu Đỉnh Thiên, ngươi cứ chờ đấy cho ta, hừ.
...
Đông Phương gia.
Trong đại sảnh, Đông Phương Nhật ngồi ở chủ vị, bên phải là 2 vị trưởng lão.
Lúc này Lê Tùng Vân đang đứng ở trước mặt bọn hắn kể lại sự việc lần này, khiến cho ba người vừa nghe xong không khỏi nhíu mày.
Đông Phương Nguyên trưởng lão nổi giận nói:
"đáng giận, Tiêu Hoành vậy mà không biết xấu hổ như vậy, dám ra tay với cả Diễm Nhi.
Vân trưởng lão, lần này may mà có ngươi, nếu không Đông Phương gia chúng ta lần này chỉ sợ cực kì khó xử, còn tổn thất lớn rồi".
Đông Phương Lãm trưởng lão ở một bên cũng nói ra:
"có Vân trưởng lão ở đây đúng là may mắn của chúng ta".
Đông Phương Nhật sắc mặt âm trầm, hắn cùng Tiêu Hoành giao tình nhiều năm như vậy, không biết bao nhiêu lần cùng ngồi cùng bàn uống rượu, xưng huynh gọi đệ, không ngờ có một ngày đối phương vậy mà lại trực tiếp ra tay muốn mạng của con gái quý báu của mình.
Thù này, Đông Phương gia cùng Tiêu gia xem như là kết thù, trong lòng hắn cực kì lo lắng.
Tiêu gia tuy sa sút nhưng cũng không phải là dễ chọc, nội tình gia tộc của bọn hắn hơn xa Đông Phương gia, một ngày bọn hắn quật khởi, như vậy Đông Phương gia chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn.
Lê Tùng Vân lúc này chợt hỏi:
"gia chủ, Tiêu gia lúc này đang là thời điểm bọn hắn chán nản nhất, thần kinh cực kì mẫn cảm, các ngươi sao lại ra quyết định từ hôn bọn hắn?
Đây không phải là chọc ổ kiến lửa, kích thích thần kinh của bọn hắn hay sao?".
Đông Phương Nhật nghe vậy thở dài:
"ta cũng biết như vậy, từ hôn không chỉ khiến Tiêu gia mặt mũi không dễ nhìn, chúng ta cũng sẽ mang tiếng xấu.
Nhưng chúng ta quyết định như vậy cũng là có nguyên do.
Vân trưởng lão, ngươi biết Lam Vân Tông?".
"đương nhiên biết. Lam Vân Tông chính là Càn châu đệ nhất tông, ngay cả Lăng Ba Thành cũng nằm dưới sự quản hạt của Lam Vân Tông.
Chỉ là Lăng Ba Thành của chúng ta quá xa xôi hẻo lánh, nhân khẩu ít, các loại tài nguyên không nhiều, bởi vậy không có chi nhánh của Lam Vân Tông trú đóng như các thành thị khác mà thôi".
"không sai, chính là như vậy.
Lam Vân Tông mỗi mười năm một lần sẽ mở thu đồ đại điển.
Chỉ cần là thiếu niên chưa tới mười tám tuổi đều có thể miễn phí kiểm tra tư chất tu luyện, chỉ cần đạt tới hạ phẩm trung giai đều có thể bái nhập tông môn trở thành đệ tử tông môn, một bước lên trời.
Một khi có thể gia nhập Lam Vân Tông, Diễm Nhi liền có thể gặp được rất nhiều thiên tài tuấn kiệt.
Ở Lăng Ba Thành Tiêu Đỉnh Thiên có thể xem như đệ nhất thiên tài, nhưng ở Lam Vân Tông không thiếu dạng này thiên tài, thậm chí còn có người càng xuất sắc hơn hắn nhiều lần.
Diễm Nhi là thiên tài của Đông Phương gia chúng ta, chắc chắn có thể bái nhập Lam Vân Tông thành công, đến lúc đó Tiêu Đỉnh Thiên sẽ trở thành chướng ngại của nàng.
Chúng ta không thể để nàng có bất kì chướng ngại tâm lí cùng phân tâm, cho nên chỉ có thể ra quyết đinh từ hôn, giúp nàng trải bằng con đường tu luyện a".
Lê Tùng Vân nghe xong thầm nói một tiếng 'thì ra là vậy' đây chính là khởi nguồn của tự tin, yếu tố chính đưa tới quyết định việc từ hôn với Tiêu gia a.
Trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, lại lần nữa âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông Đông Phương gia.
Khá lắm, đây là chuẩn bị cho Đông Phương Diễm Nhi vào Lam Vân Tông tìm Kim quy tế mới a.
Bọn hắn hẳn là cảm thấy Lam Vân Tông Kim quy tế đem lại lợi ích chắc chắn vượt xa Tiêu Đỉnh Thiên cùng Tiêu gia, bởi vậy hạ quyết tâm từ hôn, bắt đầu buông cần lã vọng chuẩn bị chờ kim quy tế mới đến cửa.
Sau đó trọng thi nghề cũ, mài dao xoèn xoẹt chuẩn bị 'hút máu' nhà thông gia mới.
Không biết bọn hắn đang đem thanh niên tài tuấn của nhà nào đưa vào tầm ngắm, nhưng đối phương hẳn là cực kì xui xẻo mới bị bọn hắn chọn trúng.
Nhưng đối với Lê Tùng Vân mà nói, đây quả thật là một chuyện tốt.
Lam Vân Tông có thể cung cấp tiềm năng phát triển to lớn không phải là thứ mà Đông Phương gia có thể so sánh được, đến Lam Vân Tông học tập tu luyện là một chuyện tốt, hắn chắc chắn ủng hổ hai tay.
Bản thân hắn cũng đang gặp bình cảnh, nói không chừng đến Lam Vân Tông liền có thể có gặp gỡ mới giúp hắn phá tan bình cảnh của tu vi hiện tại cũng không chừng.
Bởi vậy Lê Tùng Vân lập tức chắp tay nói ra:
"gia chủ, đã các ngươi quyết định như vậy không bằng để ta cùng tiểu thư cùng nhau gia nhập Lam Vân Tông đi.
Các ngươi cũng biết ta đời này không con, mấy năm nay ta cũng nhìn tiểu thư trưởng thành, ta cũng xem tiểu thư như hậu bối của mình.
Không bằng để ta đi theo tiểu thư, làm hộ đạo giả cho nàng, để nàng an toàn trưởng thành.
Lam Vân Tông chắc chắn cũng không yên bình, sẽ có lúc tiểu thư gặp phải nội đấu hoặc cần phải ra ngoài lịch luyện, sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.
Tuổi ta đã lớn, cũng không sống được bao nhiêu năm nữa, không bằng để ta đến trông chừng nàng, để nàng có thể đạt được thành tựu càng to lớn hơn".
Lê Tùng Vân lời này vừa ra, Đông Phương Nhật cùng hai vị trưởng lão đều tâm thần chấn động, kinh ngạc ngây người nhìn về phía hắn.
Đây là chủ động xin làm bia đỡ đạn cho Đông Phương Diễm Nhi sao?
Cmn, cỗ tinh thần kính dâng này thật sự sáng mù mắt chó bọn hắn.
Bọn hắn còn chưa nghe qua vị cung phụng trưởng lão nào có thể nhiệt tình đến tận mức này đây.
Đông Phương Nhật lập tức cảm khái:
"có Vân trưởng lão quả thật là may mắn lớn nhất của tộc ta".