Chương 25: cái gì đáng sợ hơn ngoan nhân
Nhìn thấy cảnh này hai mẹ con nàng đều giật mình sửng sốt một chút.
Thiếu nữ rất nhanh liền lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt kinh hỉ nhìn về phía Lê Tùng Vân nói:
"tiên nhân, ngươi tỉnh lại rồi?".
Lê Tùng Vân liếc mắt nhìn nàng, thiếu nữ này là một cô gái chừng 15 16 tuổi, dáng người không cao, làn da có chút rám nắng, hiển nhiên là do bình thường hay làm việc nhà nông.
Nàng ăn mặc trên thân một bộ quần áo cũ kĩ, bị giặt đến phai màu, thậm chí Lê Tùng Vân còn có thể thấy được có miếng vá, cái này nói rõ hoàn cảnh sinh hoạt của nhà này cũng không tốt lắm.
Nàng tuy không xinh đẹp nhưng lại có một đôi mắt to cực kì linh động, lóe lên vẻ hoạt bát linh động tràn đầy sức sống của người trẻ tuổi, đây chính là điểm nhấn đẹp nhất trên khuôn mặt của nàng.
Lê Tùng Vân nhìn về phía người phụ nữ nói:
"ngươi còn không tiếp? Muốn ta cầm giúp ngươi đến bao giờ?".
Người phụ nữ trung niên thấy vậy lập tức cà lăm.
Từ nhỏ đến lớn nàng thấy qua nhiều tiền nhất chính là mấy lượng bạc, còn chưa từng thấy thỏi bạc chứ đừng nói thỏi vàng.
Bây giờ đột nhiên có người đưa mấy thỏi vàng đến trước mặt nàng nói cho nàng nó là của nàng, nàng có thể không run rẩy sao?
Hiển nhiên lúc này nàng vừa mừng vừa sợ, vừa tham lam lại vừa không đủ dũng cảm.
Ai biết vị tiên nhân này tính tình thế nào, nhận tiền của hắn xong hắn có thể trở mặt vô tình hay không?
Nếu nhận tiền xong hắn liền bỏ đi, như vậy con gái cùng con trai của nàng muốn cầu hắn tiên duyên hắn không đáp ứng làm sao bây giờ?
Hai mắt nàng nhìm chằm chằm vào vàng lộ ra thần sắc tham lam cực kì rõ ràng, nhưng bản thân lại không đủ quyết đoán cùng dũng cảm nhận lấy.
Nàng run rẩy nói:
"ta không muốn vàng, ta chỉ là nói một chút cho vui mà thôi".
Lê Tùng Vân hừ lạnh một tiếng:
"không nên quá tham lam, đôi lúc tham lam chính là nguyên nhân dẫn tới hủy diệt".
Nghe vậy người phụ nữ sắc mặt trắng bệch, cả người thiếu chút nữa xụi lơ tại chỗ.
Lê Tùng Vân không tiếp tục cùng nàng dây dưa, hắn đưa vàng đặt ở trên bàn, sau đó nhìn thiếu nữ hỏi:
"ngươi là người cứu ta?".
Thiếu nữ nghe vậy sững sờ một chút, nàng đắn đo một hồi cuối cùng cắn răng nói ra:
"không tính là cứu.
Tiên nhân rơi xuống trong vườn ngô nhà ta, ngươi b·ất t·ỉnh chỉ mới hơn một ngày liền tự mình tỉnh lại.
Trước đó ca ca của ta kiểm tra khắp người ngươi không thấy v·ết t·hương ngoài da liền đoán ngươi bị nội thương nên lên núi tìm kiếm thảo dược trị thương.
Nhưng hắn còn chưa kịp trở về ngươi liền tỉnh, cái này không tính là ơn cứu mạng".
Lê Tùng Vân nghe vậy nhướng mày, hắn mới ngất hơn một ngày thôi sao?
Còn may, không quá dài.
Tinh thần lực của hắn cũng đủ mạnh mẽ, bởi vậy khả năng thức tỉnh mạnh hơn tu sĩ khác rất nhiều.
Lê Tùng Vân lúc này sợ nhất chính là Hắc y nhân đột nhiên đuổi tới chỗ này, bởi vậy hắn không thể ở lại chỗ này lâu.
Dù sao tất cả mọi người trong thôn đều biết có một vị tiên nhân rơi xuống đây, đang ở đây dưỡng thương, cho nên chỉ cần Hắc y nhân tìm tới hỏi một cái hắn liền lộ ra.
Lê Tùng Vân nói với người phụ nữ kia:
"ngươi muốn vườn ngô ta liền cho ngươi mấy cái vườn ngô, chúng ta thanh toán xong.
Ta không thể ở lại đây, các ngươi từ nay về sau thấy ai hỏi liền nói ta tỉnh lại sau đó đã tự mình rời đi, đi rất vội vã, đi tới chỗ nào các ngươi cũng không biết.
Sau đó tùy tiện chỉ một hướng cho người kia là được".
Hắn nhìn về phía thiếu nữ nói:
"ngươi muốn gì suy nghĩ thật kĩ, chờ một thời gian ta trở lại nếu như ta đủ sức thực hiện sẽ giúp ngươi thực hiện mong muốn.
Nếu như có người thật sự đến đây hỏi, như vậy ngươi liền đem cái chổi quét nhà để ngay trước cửa là được".
Thiếu nữ nghe vậy trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng nàng rất nhanh liền lộ ra vẻ xoắn xuýt:
"tiên nhân, ta cứu ngươi cũng không phải vì cầu hồi báo..."
Còn chưa kịp nói hết câu đã bị Lê Tùng Vân cắt ngang:
"không cần cùng ta nói những thứ này.
Ta không thích nợ ân tình, đây là ngươi nên được, cứ suy nghĩ cho kĩ, ta đi trước".
Nói xong hắn liền kéo lấy thân thể bị trọng thương đi ra sau vườn ngô, quả nhiên phi chu của hắn vẫn nằm yên tại chỗ, đám phàm nhân không đủ sức di dời nó đi.
Hắn hơi khẽ động linh lực cùng ý niệm một chút, phi chu rất nhanh liền bị hắn thu hồi vào trong Túi trữ vật.
Lê Tùng Vân kéo lấy thân thể mỏi mệt vội vàng đi vào trong rừng, hắn muốn tìm một nơi yên tĩnh chữa thương.
Sở dĩ hắn không hề lo lắng đám người bị sưu hồn tiết lộ hành tung của hắn chính là bởi vì sưu hồn thuật là một loại bí thuật không phải ai cũng có thể học được, muốn thi triển sưu hồn ít nhất phải tu luyện tới trúc cơ kì mới có thể thi triển thành công.
Mà Hắc y nhân hiển nhiên không đạt tới cấp độ này.
Bản thân hắn lúc này bị trọng thương chỉ có thể đi bộ, đường núi gập ghềnh tốc độ không nhanh, không cẩn thận còn có thể gặp được hung thú độc trùng, trong lòng hắn vẫn có chút bồn chồn.
Lại kiên trì đi một hồi lâu, may mắn hắn cũng chưa xui tận mạng, cuối cùng tìm được một cái hang động thích hợp nghỉ lại.
Hắn kiểm tra mấy lần xác định đây không phải là hang động có chủ của các loại hung thú liền đem khu trùng phấn rải xung quanh cửa hang cùng trước cửa hang, sau đó đi vào bên trong bắt đầu bế quan chữa thương.
Chữa thương đan, Ích cốc đan bị hắn lấy ra ăn vào, Lê Tùng Vân tay nắm một khối linh thạch, bắt đầu dựa theo lộ tuyến vận công của Tử hà thần công bắt đầu vận công tăng tốc tiêu hóa dược lực, dùng linh lực chữa trị cơ thể cùng kinh mạch.
Có đan dược phụ trợ, rất nhanh thương thế của hắn liền tốt lên.
Cứ như vậy một tháng trôi qua, thương thế của Lê Tùng Vân đã khỏi hẳn, hắn lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Một tháng cũng chưa thấy có người đuổi g·iết, xem ra Hắc y nhân một là đã bị lừa dối, hai là hắn đã sớm từ bỏ ý đồ t·ruy s·át.
Bây giờ nếu Hắc y nhân xuất hiện ở chỗ này đuổi g·iết hắn, Lê Tùng Vân hoàn toàn có tự tin...bỏ chạy.
Không sai, chỉ cần thấy Hắc y nhân từ phía xa hắn sẽ không nói hai lời lập tức nhảy lên phi chu chạy trối c·hết mà không phải giống lúc trước đứng lại mù bức bức hỏi đối phương vì sao lại đánh mình.
Lăn lộn tu tiên giới sợ nhất là gặp loại ngoan nhân không nói nhiều này a.
Muốn đánh ngươi liền đánh ngươi, vào chỗ c·hết đánh, một cơ hội thương lượng, hỏi dò tình báo cũng không cho.
Thật sự là đáng sợ đến cực điểm.
Như vậy có gì đáng sợ hơn ngoan nhân sao?
Là một đám ngoan nhân đi cùng với nhau.
Đem loại ý nghĩ này vứt ra sau ót, Lê Tùng Vân đi ra khỏi cửa hang, dựa theo trí nhớ trở về thôn nhỏ.
Đi tới trước nhà của thiếu nữ, hắn không hề thấy chổi quét nhà ở trước cửa, trong lòng mới âm thầm thở phào một hơi.
Quả nhiên là Hắc y nhân đã sớm từ bỏ ý đồ đuổi g·iết, nếu không lấy thân pháp kia của hắn chỉ sợ đã sớm đuổi tới.
Lê Tùng Vân lúc đó nhớ cực kì rõ ràng, hắn bị sóng xung kích đẩy bay ra ngoài, mà tên kia có thể đạp sóng vượt gió xông lên trên sóng xung kích cầm 20 mét năng lượng cự kiếm bổ hắn.
Lại nói, một chiêu kia sử dụng rất tốn linh lực chứ, tên kia có thể lĩnh ngộ quyền ý, kiếm đạo tạo nghệ hẳn cũng không thấp.
Hắn có thể dùng chiêu thức càng ít tiêu tốn linh lực nhưng độ nguy hiểm chí mạng cũng không thua kém.
Một chiêu kia vừa dùng ra uy lực thì đúng là to lớn, nhưng lại có vẻ không hợp với tài năng mà hắn thể hiện trước đó lắm.
Chẳng lẽ hắn không giỏi dùng kiếm, cầm kiếm chỉ là để mang v·ũ k·hí?
Lê Tùng Vân nhíu mày, lúc trước rõ ràng Hắc y nhân tập kích hắn không hề dùng linh lực phụ gia trên kiếm, nếu không lấy cường độ linh lực của hắn đã sớm đem phi đao hắn dùng chặn sau lưng đánh lệch ra, một kiếm xuyên tim.
Chẳng lẽ dùng linh lực sẽ có linh lực ba động, dễ lộ ra việc á·m s·át của hắn nên hắn không dùng?
Hay là hắn vốn tự tin một chiêu thành công nên mới không định dùng?
Đáng tiếc quá ít thông tin, không cách nào làm ra phán đoán chính xác.
Lê Tùng Vân đem việc này tạm thời gác lại, Hắc y nhân quả thật rất lợi hại, hắn tạm thời chưa cách nào đối phó, cũng không thể phỏng đoán.
Lần sau nếu gặp trực tiếp đi vòng, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn.
Đồng thời Lê Tùng Vân lúc này cũng đối với ý cảnh nổi lên hứng thú.
Ý cảnh rốt cuộc là cái gì? Hắn có thể nắm giữ sao?
Nếu như hắn cũng có thể nắm giữ, như vậy sau đó hắn đột phá tới Luyện khí cửu trọng chẳng phải liền có thể xưng bá luyện khí kì rồi sao?
Nghĩ tới đây Lê Tùng Vân cảm giác hô hấp của mình trở nên dồn dập.