Chương 24: mấy cái vườn ngô
Ở một góc tối gần đó, một bóng hình bí ẩn nhanh chóng hiện ra, chính là vị thanh niên đệ tử Lam Vân Tông ở ngay bên cạnh nhà của Lê Tùng Vân.
"kiệt kiệt, thú vị, thật là thú vị.
Vừa rồi một quyền kia còn có thể lí giải, chiêu kiếm kia là kiếm quyết gì, tại sao ta chưa từng thấy qua, chưa từng nghe qua?
Mẫn Thiên Cừu vậy mà cường đại đến mức này? Tại sao trước giờ hắn ở trong tông môn vẫn bừa bãi vô danh?
Lấy chiến lực của hắn phải là đối tượng được trọng điểm bồi dưỡng mới đúng chứ?
Thật là hiếu kì, muốn tính một quẻ.
Đáng tiếc tính hắn liền bị phản phệ, ta không thể tùy tiện làm loạn.
Không biết hắn nghĩ gì lại bỏ qua cho Lê Tùng Vân, hẳn là linh lực của hắn cũng không còn nhiều.
Cũng đúng, đánh ra hai chiêu thức khủng bố như vậy, lấy Luyện khí kì thất trọng nghịch phạt Luyện khí kì bát trọng còn suýt đem đối phương đ·ánh c·hết cũng không phải là chuyện dễ.
Dù sao Lê Tùng Vân trên người một thân phòng ngự thủ đoạn cũng rất phong phú, lại thêm Tử hà thần công bản thân hắn thực lực so với Luyện khí kì bát trọng bình thường mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Mẫn Thiên Cừu không muốn t·ruy s·át cũng là dễ hiểu, phi chu kia vừa vặn cứu tên Lê Tùng Vân một mạng.
Nếu như Mẫn Thiên Cừu sát ý lại mạnh một chút không tiếc bất kì giá nào đuổi theo như vậy liền tốt rồi, hôm nay ta liền có thể thu hoạch được 'vô định' hoàn thành bí pháp nghịch thiên cải mệnh của ta, đáng tiếc.
Không hiểu tên Mẫn Thiên Cừu này rốt cuộc tại sao lại muốn g·iết Lê Tùng Vân cùng hận Đông Phương Diễm Nhi đến vậy, thật sự là tò mò.
Thôi được rồi, Lê Tùng Vân đã bị trọng thương, đây chính là cơ hội tốt.
Ta không thể trực tiếp g·iết hắn, nhưng hắn bây giờ đã cực kì yếu ớt, chỉ cần ta làm một chút thủ đoạn nhỏ liền có thể gián tiếp chơi c·hết hắn.
Cơ hội ngàn năm một thuở a.
Kiệt kiệt kiệt".
Nói xong hắn liền phi thân mà lên, nhanh chóng đuổi theo hướng phi chu của Lê Tùng Vân rời đi.
...
Lê Tùng Vân không biết hắn bay bao lâu, cũng không rõ hắn bay hướng nào, hắn chỉ biết mình cần phải trốn, trốn thật nhanh, trốn thật xa, nếu không chỉ cần đối phương đuổi kịp hắn chắc chắn phải c·hết.
Nhưng ý thức của hắn càng ngày càng hôn ám, ánh mắt càng lúc càng nặng, hai mí mắt đập vào nhau, chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Cuối cùng Phi chu của hắn hướng về phía mặt đất lao tới, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy chính là một thôn làng nhỏ, một ngôi nhà cùng vườn ngô, sau đó Phi chu của hắn lao xuống, đè nát rất nhiều ngô.
Oành~
Một tiếng va đập to lớn vang lên ở Thanh Khê thôn, tất cả thôn dân ở đây đều giật mình nhìn về phía vừa phát ra tiếng động to lớn kia.
Mà lúc này ở trong ngôi nhà nhỏ có hai người chạy ra, một phụ nữ trung niên cùng một thiếu nữ.
Cả hai nhìn thấy Phi chu liền vô cùng kh·iếp sợ, người phụ nữ trung niên khi nhìn thấy một mảng lớn ngô bị đập nát thì lộ ra vẻ mặt đau lòng.
Một lát sau thiếu nữ lấy hết can đảm đi tới gần xem xét, vừa thấy cách đó không xa có một vị lão giả nằm b·ất t·ỉnh miệng cùng áo còn dính đại lượng máu tươi thì sắc mặt nàng biến đổi, lộ ra vẻ kinh hãi.
Nhưng cuối cùng lòng từ bi của nàng chiến thắng sợ hãi, thiếu nữ gọi lên người phụ nữ trung niên là mẹ nàng, hai người cố hết sức mới đem lão giả kia đưa vào nhà, từ đó chăm sóc.
...
Không biết qua bao lâu, Lê Tùng Vân rốt cuộc lấy lại được tri thức.
Hắn lúc này nằm ở trên một cái giường cứng rắn trong một căn nhà tranh nhỏ, xung quanh có chút hôn ám, trước ngực đau đớn tê rần.
Hắn nhíu mày, kí ức nhanh chóng ùa về, Lê Tùng Vân rất nhanh liền hiểu ra bản thân được thôn dân trong cái làng nhỏ này cứu giúp.
Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh già nua của một lão giả cùng một thiếu nữ:
"tiểu Bạch, ta đã nói rồi, hắn chính là bị nội thương, không phải ngoại thương.
Hắn cần đại lượng thuốc bổ mới có thể hồi phục được.
Để hắn ở chỗ này của các ngươi không có chút tác dụng gì, không bằng đưa hắn tới nhà của Lâm gia gia.
Lâm gia gia chính là thôn trưởng, trong nhà có ít thuốc bổ, ta có thể cứu chữa cho hắn".
Lúc này người thiếu nữ được gọi tiểu Bạch kia như là chần chờ suy nghĩ một chút sau đó nói:
"Lâm gia gia, cảm tạ ý tốt của ngươi.
Hắc ca nhà ta đã lên núi hái thuốc, rất nhanh liền có thể chữa thương cho hắn".
Nghe vậy Lâm gia gia kia giống như không vui, có chút gấp nói:
"ngươi sao lại cố chấp như vậy? Hắc ca nhà ngươi thì hiểu mấy vị thuốc chứ?
Lỡ chữa lung tung c·hết người làm sao giờ?
Sau đó tiên môn tìm tới nơi trả thù chẳng phải là hại cả thôn chúng ta sao?
Tốt nhất vẫn là để Lâm gia gia làm cho, dù sao Lâm gia gia cũng hiểu thuốc hơn các ngươi nhiều".
Thiếu nữ vẫn quật cường nói ra:
"Không cần, đa tạ Lâm gia gia.
Hắc ca nhà ta rất nhanh liền sẽ trở về, nếu hắn hái được thuốc lại không thấy người lúc đó mất công mất sức hắn sẽ nổi giận.
Hắc ca nhà ta nếu nổi giận thật sự rất đáng sợ, Lâm gia gia hẳn cũng không muốn thấy hắn nổi giận chứ?".
Nghe vậy vị Lâm gia gia kia giống như e dè, sau đó đành phải thở dài một tiếng:
"Đã như vậy các ngươi chăm sóc tiên nhân cho cẩn thận.
Đừng để xảy ra vấn đề gì liên lụy cả làng chúng ta, lúc đó các ngươi có xin lỗi cũng vô dụng".
Nói xong vị Lâm gia gia kia liền đi, Lê Tùng Vân có thể nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của thiếu nữ.
Lê Tùng Vân cỡ nào tinh minh, hắn làm sao còn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hiển nhiên hắn rơi xuống ngôi làng nhỏ này được đám phàm nhân cho là tiên nhân, cảm giác cứu hắn chính là Tiên nhân nợ tiên duyên, sẽ có lợi ích to lớn hồi báo.
Cho nên vị Lâm gia gia này mặt dày mày dạn chạy tới chỗ này muốn đưa hắn về chữa trị, muốn c·ướp tiên duyên trong tay nhà này.
Nhưng nhà này có vị thiếu niên tên Hắc gì đó khá lợi hại, cho nên lão thôn trưởng kiêng kị không dám làm càn.
Mà thiếu nữ này hiển nhiên cũng có ý nghĩ tương tự, muốn thông qua việc cứu hắn đạt được tiên duyên.
Đối với Lê Tùng Vân mà nói cái này không có gì quá đáng.
Tri ân không cần hồi báo rất ít, có thể hồi báo mới là nhẹ lòng, sau này liền sẽ không nợ nhân quả.
Hắn ngã ở trong rừng núi hoang vắng không người hỏi thăm chưa chắc sẽ c·hết, nhưng được người cứu nợ ân tình sau đó phải trả ân tình, như vậy liền không nói chắc.
Nợ ân tình nhất là ân tình cứu mạng một ngày nào đó rất có thể sẽ phải dùng tính mạng trả lại.
Cho nên nếu như thiếu nữ kia có sở cầu gì, chỉ cần hắn có thể làm được lại trong sức chịu đựng của hắn hắn cũng không ngại giúp đối phương một lần.
Lúc này một người phụ nữ trung niên từ bên ngoài đi vào nhà, nàng chính là mẹ của thiếu nữ.
Vừa đi vào nhà nàng liền thở dài:
"vườn ngô nát một mảng lớn, lần này thu hoạch nói không chừng sẽ giảm mất một nửa, mùa đông năm nay rất có thể chúng ta sẽ không có đủ lương thực dữ trự.
Đều nói hắn là tiên nhân, tiên nhân không thể mở to mắt ra một chút được sao?
Hắn đã có thể bay trên trời, sao rơi xuống không tránh cái vườn ngô của chúng ta ra chứ, tức c·hết ta rồi.
Ta đoán hắn ở trong tiên nhân hàng ngũ cũng không phải là người mạnh mẽ gì, hừ".
Thiếu nữ nghe vậy kinh hãi nói:
"mẹ, ngươi đừng nói xấu tiên nhân sau lưng như vậy, lỡ hắn nghe được..."
"sợ cái gì chứ, nếu muốn không bị ta nói thì đừng đập nát vườn ngô của ta.
Hắn nếu tỉnh lại ta nhất định phải bắt hắn đền cho ta cả gốc lẫn lãi".
Thiếu nữ thở dài:
"mẹ, nếu như hắn không ngã vào vườn ngô nhà chúng ta còn lâu mới tới lượt chúng ta chăm sóc hắn đây.
Ngươi không biết Lâm thôn trưởng muốn thay vào vị trí chúng ta đến thế nào đâu.
Đổi lại là hắn đừng nói một mảng vườn ngô, cho dù mấy cái vườn ngô hắn cũng sẽ đổi lấy cơ hội này".
Nghe vậy người phụ nữ chua ngoa mới hừ lạnh một tiếng:
"vậy nếu hắn tỉnh lại ta trước tiên liền muốn mấy cái vườn ngô".
Nàng nói đến đây đột nhiên thấy một cái tay từ phía sau đưa tới, trên tay cầm lấy mấy thỏi vàng to lớn, đoán chừng phải có mấy trăm lượng vàng.
Một giọng nói suy yếu ở bên cạnh vang lên:
"như ngươi mong muốn, cái này có thể đủ ngươi mua mấy chục cái vườn ngô".