Chương 26: nghiên cứu quyền ý
Lê Tùng Vân bước chân dừng lại, hắn nhanh chóng điều động các loại kí ức mang kiến thức liên quan tới ý cảnh trong đầu hắn.
Hắn lúc này vô cùng biết ơn Tàng thư các tầng một của Lam Vân Tông, ở đây chứa đủ loại kiến thức giúp hắn chọn đọc, khiến hắn nhanh chóng lí giải thế giới này, cũng hiểu rõ hơn về các mặt của tu luyện mà người khác có thể không chú ý tới.
Đệ tử khác bình thường có rảnh mới sẽ vào tra cứu tu liệu mình cần hoặc bởi vì không muốn lãng phí mỗi tháng một ngày miễn phí xem Tàng thư các tầng một mới vào xem, còn đối với hắn đây chính là một khối tài phú khổng lồ.
Ý cảnh đối với người ở Thiên Nguyên đại lục đến nói là một loại cảnh giới lĩnh ngộ vô cùng thâm sâu, bình thường chỉ có các loại thiên kiêu có thiên phú siêu quần bạt tụy mới có thể ngộ ra được.
Ngàn năm gần đây gần như không có bất kì Luyện khí kì tu sĩ nào có thể lĩnh ngộ ý cảnh, chỉ có tu sĩ tu luyện đến trúc cơ, đã sơ bộ có thể câu thông thiên địa mới có thể lĩnh ngộ ra một tia ý cảnh.
Ý cảnh huyền diệu khó tả, cùng một môn công pháp mỗi người tu luyện ra ý cảnh đều sẽ có khác biệt, không lớn thì nhỏ, ý cảnh sẽ không hoàn toàn giống nhau.
Nghĩ đến đây Lê Tùng Vân khinh thường cười lạnh một tiếng.
Cái gì huyền diệu khó tả chứ?
Không thể tả nói rõ năng lực ngôn ngữ của ngươi quá kém cỏi, đối với ý cảnh lĩnh ngộ chưa đủ rõ ràng chỉ sơ sài da lông cho nên mới không thể dùng ngôn ngữ miêu tả cho người khác hiểu rõ mà thôi.
Hắn nhớ tới Hắc y nhân, đối phương lúc đó sử dụng một loại quyền pháp tên là Mãnh hổ quyền, một chiêu thức kia hẳn là Mãnh hổ vồ mồi, đây là một loại quyền pháp rất rộng khắp ở trong tu tiên giới, bởi vậy đối phương vừa sử dụng ra Lê Tùng Vân liền có thể nhận ra.
Đừng nhìn nó lưu hành rộng khắp liền khinh thường, cho dù đẳng cấp của nó không cao nhưng cần phải nhìn nó ở trong tay ai thi triển ra.
Nếu là một vị tiên đế đánh ra một chiêu kia, như vậy cho dù là Nguyên anh lão tổ cũng chỉ có thể quỳ.
Một chiêu quyền pháp kia có được ý cảnh gia trì, bản thân Hắc y nhân đối với nó vận dụng linh hoạt như ý, bởi vậy đánh ra lực sát thương vô cùng to lớn, vượt xa cảnh giới của hắn hiện tại.
Nếu lúc đó Lê Tùng Vân sử dụng v·ũ k·hí không phải là phi đao mà là bất kì một loại v·ũ k·hí nào khác, khả năng hắn đã bị đ·ánh c·hết tại chỗ rồi.
Kiếm hay đao muốn đỡ đòn công kích cực kì mãnh liệt kia cần phải xông lên toàn lực cận chiến đánh phá, như vậy sẽ được sức mạnh của v·ũ k·hí gia trì, chiếm v·ũ k·hí ưu thế.
Nếu như dùng công kích từ xa chỉ sợ đã bị quyền kình đánh tan, tiếp theo đó b·ị đ·ánh tan chính là cơ thể hắn.
Mà phi đao liền có thể tụ tập sức mạnh tại một điểm, lấy điểm phá diện, đánh tan được quyền kình khủng bố của đối phương.
Quay lại vấn đề chính, muốn lĩnh ngộ ý cảnh nên bắt đầu từ đâu?
Lê Tùng Vân cảm giác hắn nên lấy quyền làm vật nghiên cứu, dù sao vừa rồi hắn cũng được cảm nhận quyền ý uy phong, đối với quyền ý ấn tượng khắc sâu.
Mà muốn lĩnh ngộ quyền ý, như vậy liền cần phải lí giải toàn bộ quyền, sau đó mới có thể lí giải ý.
Quyền lại từ đâu ra? Mãnh hổ quyền từ đâu ra?
Tự nhiên là do nhân loại sáng tác ra.
Mãnh hổ quyền là do một tu sĩ trường kì quan sát mãnh hổ săn mồi, đem các loại tư thế cùng thao tác của mãnh hổ mô phỏng bắt chước, từ đó tạo ra một môn quyền pháp có sát thương to lớn.
Quyền pháp cũng từ đó mà ra, nó là dùng để gây tổn thương cho người khác, thông qua tổn thương đến đánh g·iết hay bảo vệ cái gì, như vậy liền xem tự thân người sử dụng ý muốn.
Như vậy người sáng tạo ra nó lĩnh ngộ quyền ý sao?
Đương nhiên là có, hắn đối với mãnh hổ đi săn mồi khắc sâu thấu hiểu hơn bất kì ai khác, nếu như có người lĩnh hội ra quyền ý của mãnh hổ quyền như vậy người đầu tiên không phải ai khác chỉ có thể là hắn.
Nghĩ đến đây Lê Tùng Vân liền phát hiện ra điểm thú vị.
Lê Tùng Vân tự hỏi, người dùng hai chân đứng thẳng, hổ lại dụng bốn chân chạm đất, như vậy hắn quan sát mãnh hổ, mô phỏng chiêu thức của mãnh hổ săn mồi, có thể mô phỏng toàn bộ sao?
Đem toàn bộ hình cùng ý của một con mãnh hổ dời đến trên người mình?
Cái này liền không thể nào, trong sự mô phỏng này đã được hắn tinh chỉnh sao cho phù hợp với quy luật vận động của nhân loại, nhưng vẫn đảm bảo đại thể hình cùng ý cảnh trong đó.
Quan sát sẽ tạo ra kí ức, tinh chỉnh kí ức phù hợp với sự vận động của thân thể nhân loại, đây chính là bước đầu tiên quyền pháp kia ra đời.
Quyền pháp lúc này đã có hình, có quyền, như vậy tiếp theo chính là ý.
Lúc Hắc y nhân ra tay, hắn có thể thấy được hư ảnh của một đầu mãnh hổ hung thần ác sát trừng mắt nhìn hắn xem hắn như con mồi, cái này liền khiến cho tâm thần của hắn thụ áp chế, suy nghĩ cùng linh lực vận chuyển đều chậm chạp rất nhiều, ý chí chiến đấu trong nháy mắt giảm sút một mảng lớn.
Cái này giống như là gặp phải thiên địch, gợi lại kí ức xa xưa từ trong huyết mạch của nhân loại, lúc nhân loại còn nhỏ yếu ăn lông ở lỗ chưa biết tu luyện, gặp phải các loại bình thường nhất mãnh thú chỉ có thể trở thành con mồi của bọn chúng, bị bọn chúng săn g·iết.
Cho dù nhân loại bây giờ đã có thể tu luyện nhưng những kí ức này tạo thành bản năng sợ hãi vẫn không hề biến mất, nhân loại chỉ cần cảm giác được mình đang là đối tượng bị đi săn, như vậy bọn hắn chính là ở thế yếu, trong lòng liền sẽ phập phồng lo lắng, không thể toàn tâm toàn ý chiến đấu được.
Người không đủ dũng cảm trực tiếp xụi lơ trên đất, chờ đợi kẻ săn mồi đem mình ăn sạch cũng là chuyện có thể xảy ra.
Lê Tùng Vân bắt lấy một tia cảm ngộ, hắn đối với 'kẻ săn mồi' 'hung ác' 'đe dọa' các loại từ ngữ vạch trọng điểm.
Có được cảm ngộ, Lê Tùng Vân lại bắt đầu phân tích những từ ngữ này.
Trong cuộc sống phàm nhân, hai người bình thường tranh cãi với nhau, một người nổi giận muốn đem người kia đ·ánh c·hết, lúc đó gương mặt của hắn sẽ trở nên dữ tợn, huyết dịch nhanh chóng tụ tập ở trên mặt cùng đại não khiến mặt cùng cổ hắn đỏ lên, ánh mắt trợn trừng hết sức dọa người.
Hắn không cần nói cái gì người đối diên cũng có thể thông qua khuôn mặt, b·iểu t·ình, ánh mắt, hoạt động cơ thể hiểu rõ người kia đang nổi giận, muốn ra tay với mình, trong lòng lập tức rụt rè sợ hãi, khí thế nhanh chóng yếu đi một đoạn.
Cái này không phải liền giống như Lê Tùng Vân bị ý cảnh đối phương áp chế sao.
Thông qua biểu lộ cùng khí thế khiến cho đối phương tự hiểu rằng bản thân đang chuẩn bị gặp đ·ánh đ·ập d·ã m·an, sẽ rất đau đớn, khiến cho bản năng đối phương sợ hãi mà mất đi khí thế.
Đây chính là 'hung ác' cùng 'đe dọa' trong cuộc sống của phàm nhân liền có thể dễ dàng chứng kiến được.
Mà 'kẻ săn mồi' thì càng dễ hiểu, chỉ cần khơi gợi lên kí ức sâu trong huyết mạch nhân loại, làm cho bọn hắn cảm giác mình là một con mồi nhỏ bé bị đối phương đi săn g·iết, tạo ra thanh thế đao to búa lớn, như vậy cho dù như thế nào đối phương cũng sẽ luống cuống sợ hãi.
Nghĩ đến đây Lê Tùng Vân hai mắt sáng lên, hắn lập tức quay đầu rời đi nhanh chóng quay lại trở rừng rậm tìm tới một con thỏ.
Hắn tùy tiện tụ tập linh lực, đem tất cả những cảm ngộ của mình tụ tập đến trên một quyền này, sau đó hướng về phía con thỏ nhỏ đấm ra một quyền.
Linh lực hội tụ thành quyền kình to lớn mãnh liệt, con thỏ không có chút sức lực phản kháng nào tại chỗ liền b·ị đ·ánh tan xương nát thịt, mặt đất cũng bị đập ra một cái hố to, nhưng Lê Tùng Vân hoàn toàn không cảm nhận được quyền ý.
Hắn thử nghiệm thất bại.
Lê Tùng Vân nhíu mày, hắn chắc chắn phương hướng suy nghĩ của mình không sai, chỉ là nó đang thiếu một cái gì đó mà thôi.
Giống như một món ăn, thiếu một loại gia vị quan trọng khiến cho cả món ăn mất đi linh hồn.
Trong đầu hắn lập tức đem kí ức lúc Hắc y nhân đánh ra một quyền kia chiếu đi chiếu lại một lần, mười lần, một trăm lần, một ngàn lần,...
Hắn cẩn trọng quan sát trong đó từng chi tiết, một cái lá bay, một thân cây gãy đều không thể chạy qua quan sát của hắn.
Đột nhiên Lê Tùng Vân mãnh liệt mở ra mắt, trong con ngươi của hắn lóe lên trí tuệ quang mang, sắc mặt kinh hỉ vạn phần:
"thì ra là thế, ta cuối cùng cũng hiểu ta thiếu cái gì.
Sát ý, ta thiếu chính là sát ý".