Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Lão Gia Gia

Chương 23: trọng thương




Chương 23: trọng thương

Lê Tùng Vân không cảm nhận được khí tức của đối phương, không cách nào phán đoán cảnh giới của kẻ địch, bởi vậy trong lòng của hắn lúc này cực kì ngưng trọng, tinh thần cảnh giác đến tột độ.

Vốn tưởng rằng người tập kích sẽ cùng hắn nói đôi câu vài lời, kiểu như 'không ngờ ngươi vậy mà còn có thể tránh được' 'lần tiếp theo chính là tử kì của ngươi' 'ngươi đắc tội người không thể đắc tội' các loại lời nói.

Như vậy Lê Tùng Vân liền có thể thuận theo đó mà bẫy lời nói của đối phương, hi vọng từ bên trong có được một ít tình báo.

Nhưng người tập kích lần này lại dùng hành động chứng minh cho hắn biết ngoan nhân không nói nhiều.

Chỉ thấy tay trái đối phương nắm lại, khí tức trên người đối phương nhanh chóng kéo lên cao, đại lượng linh lực tụ tập vào trên tay hắn sau đó đánh ra một quyền.

Quyền phong gào thét, cây cối xung quanh bị gió thổi cho lá cây bay toán loạn như gặp phải giông bão, một cái to lớn nắm đấm từ linh lực tụ tập mà thành gào thét xông về phía Lê Tùng Vân.

Lê Tùng Vân hai mắt trợn trừng, lúc này trong ánh mắt của hắn không chỉ có một cái nắm đấm to lớn mà phía trên nắm đấm còn tồn tại một cái đầu hổ.

Đầu hổ uy phong lẫm liệt, hai mắt lộ rõ hung sát chi ý, ánh mắt băng lãnh nhìn hắn như nhìn một cái con mồi, mở to miệng rộng lộ ra răng nanh sắc bén gào thét.

Tuy cái đầu hổ này chỉ là hư ảnh nhưng nó khiến cho tâm thần của Lê Tùng Vân kịch chấn, khí huyết như muốn ngưng trệ, đầu óc trở nên chậm chạp, trong lòng khó mà bốc lên được chiến ý.

Quyền ý, đối phương vậy mà có quyền ý.

Lê Tùng Vân sợ hãi đến muốt nứt cả khóe mắt, phải biết hắn có thể chắc chắn xác định người ở trước mặt mình chỉ là Luyện khí kì mà không phải Trúc cơ kì, bởi vì nếu là Trúc cơ hắn đã sớm c·hết, không có bất kì cơ hội nào.

Nhưng chính bởi vì là Luyện khí kì hắn mới kinh hãi, bởi vì đối phương nắm giữ ý cảnh.

Ý cảnh ở tu tiên giới là một khái niệm không xa lạ gì, kiếm tu có kiếm ý, đao tu có đao ý, quyền tu có quyền ý.

Tất cả những thứ này là một loại ý cảnh, tuy hư vô nhưng lại là tồn tại chân thật, chỉ có một người đem võ kĩ của mình nghiên cứu đến một mức độ cực kì thâm sâu mới có thể lĩnh ngộ ra được.

Quyền ý vừa ra không chỉ có thể áp chế tinh thần linh lực đối thủ mà còn có thể gia tăng sức mạnh cho đòn công kích của chính mình.

Một bên tăng một bên giảm, cái này liền có thể khiến cho người có cảnh giới thấp nghịch phạt tu sĩ có cảnh giới cao, vượt cấp khiêu chiến không phải là việc khó khăn gì.

Nhưng chính vì vậy các loại ý cảnh mới khó lĩnh ngộ, bởi vì không phải ai cũng đủ tài năng để đem các loại võ kĩ của mình nghiên cứu thấu triệt như vậy.

Lam Vân Tông là Càn châu đệ nhất tông, đệ tử thiên tài vô số, nhưng Lê Tùng Vân chưa hề nghe qua ai ở Luyện khí kì có thể lĩnh ngộ cái loại ý cảnh.



Nếu như có người có thể lĩnh ngộ ý cảnh ở Luyện khí kì, như vậy người kia chắc chắn sẽ được tông môn cực độ coi trọng, được các vị trưởng lão hoặc chưởng môn thu làm đệ tử thân truyền để truyền thụ y bát ngay lập tức.

Cái này đã đủ nói rõ tính hiếm hoi của ý cảnh cùng khó lĩnh ngộ.

Mà hôm nay người tập kích của hắn vậy mà lại lĩnh ngộ ý cảnh, là quyền ý.

Đây rốt cuộc là thiên tài nhà nào, tại sao lại muốn g·iết c·hết hắn?

Không đúng, loại cấp độ này không còn có thể xưng thiên tài, ở Càn châu đã có thể xưng tụng một tiếng thiên chi kiêu tử, gọi tắt thiên kiêu.

Lê Tùng Vân khóe mắt trợn tròng, trong ánh mắt hiện đầy tơ máu.

Hắn vất vả xuyên qua một chuyến, trong đầu lên đủ các loại kế hoạch đối phó khí vận chi tử, còn chưa kịp cùng khí vận chi tử giao đấu một lần chẳng lẽ hôm nay lại phải bàn giao ở đây?

Xỉ nhục hơn chính là đối phương là ai hắn cũng không biết, cứ như vậy liền c·hết một cách hồ đồ, hắn làm sao có thể cam tâm.

Rống~

Lê Tùng Vân phát ra một tiếng rống to, Tĩnh phong phi đao đột nhiên xuất hiện trong tay hắn.

Linh lực trong cơ thể hắn điên cuồng hướng phi đao tụ tập bao bọc xung quanh phi đao, khiến cho Tĩnh phong phi đao trong tay hắn phát ra một cỗ khí khủng bố.

Cơ bắp cả người hắn kéo căng, Lê Tùng Vân gầm lên một tiếng phá vỡ khí thế của quyền ý trói buộc, dùng hết toàn thân lực lượng mãnh liệt ném ra phi đao.

Vạn độc thủ – ngọc thạch câu phần.

Lê Tùng Vân không chút do dự sử dụng ra sát chiêu trong Vạn độc thủ, một chiêu này mang theo tín niệm của hắn.

Phi đao vừa ra, không phải là loại kia 'không phải ngươi c·hết thì là ta vong' mà là 'cho dù có c·hết ta cũng phải kéo ngươi cùng c·hết'.

Cái trước thì mang theo nghi ngờ, người sử dụng không chắc bản thân có thể chiến thắng hay không.

Còn cái sau thì lại mang theo sự khẳng định chắc chắn, ta nhất định phải để ngươi trả giá đắt.

Muốn á·m s·át ta đúng không? Muốn cái mạng già này đúng không?



Tốt, vậy cầm mạng của ngươi đến đây đổi.

Phi đao mang theo ba động linh lực mãnh liệt đâm thẳng vào quyền kình, hai bên điên cuồng giao phong khiến cho lá cây ở cây cối xung quanh như gặp phải bão lớn mà bay toán loạn, Lê Tùng Vân có thể thấy được hư ảnh đầu hổ mà quyền kinh mang theo ở ngay chỗ mi tâm đột nhiên xuất hiện vết rạn nứt.

Oành~

Một t·iếng n·ổ vang lên, năng lượng xung kích khủng bố quét ngang xung quanh, phạm vị mấy chục mét cây cối liên tục phát ra tiếng 'răng rắc' đứt gãy ngang bổ rạp xuống.

Lê Tùng Vân cả người bay ngược mà ra, miệng phun ra một ngụm máu, nhưng ánh mắt của hắn vẫn trợn trừng nhìn về phía đối diện.

Chỉ thấy lúc này một bóng người đạp lên kì dị thân pháp ngược gió mà lên, thanh kiếm trên tay của hắn phát ra linh lực ba động khủng bố, nhưng áp lực trên đó còn đang nhanh chóng tiêu thăng, chưa hề chạm tới điểm cuối cùng.

Lê Tùng Vân trong lòng kinh hãi, tên này thân pháp rốt cuộc đáng sợ đến mức nào?

Hắn không hề bị sóng xung kích ảnh hưởng sao?

Chỉ thấy kiếm trong tay đối phương nhanh chóng tụ tập đại lượng năng lượng, một cái dài hai mươi mét năng lượng đại kiếm đột nhiên ngưng tụ thành hình.

"C·hết".

Hắc y nhân nói ra một câu nói duy nhất từ lúc tập kích đến giờ, cũng không cho Lê Tùng Vân cơ hội phản ứng, hai mươi mét năng lượng đại kiếm quét ngang mà tới.

Nơi nó đi qua toàn bộ cây cối tan thành bụi phấn, mặt đất cũng bị kẻ ra một vết kiếm khổng lồ, năng lượng cự kiếm mang theo hủy diệt tất cả khí thế ầm ầm bổ tới.

Lê Tùng Vân kinh hãi muốn c·hết, đây rốt cuộc là quái vật ở đâu ra?

Hắn lúc này tính mạng đã ngàn cân treo sợi tóc, ở vào tình huống cửu tử nhất sinh, nhưng hắn quyết không dễ dàng buông tha.

Chỉ thấy Lê Tùng Vân rút ra ba tấm phù lục kích hoạt lên.

Phù lục này là kim giáp phù, vừa được kích hoạt liền hóa thành một tấm quang thuẫn cứng rắn điệp gia cùng một chỗ tạo thành một tấm thuẫn dày dặn kiên cố ngăn trở ở phía năng lượng cực kiếm chém tới.

Đây là toàn bộ số kim giáp phù mà hắn sỡ hữu, Lê Tùng Vân lúc này không dám tiếc rẻ, không có cách nào khác, chỉ có thể lấy ra sử dụng cùng một lúc.

Lê Tùng Vân lại điều động toàn thân linh lực ngưng tụ thành một mặt linh lực thuẫn, đem linh lực thuẫn điệp gia ở phía sau kim giáp phù.



Lúc này năng lượng cự kiếm cũng theo đó chém tới, khủng bố khí tức đè ép vào trên kim giáp phù.

Lê Tùng Vân dùng một khoản tiền không nhỏ mua được kim giáp phù điệp gia lẫn nhau uy lực tăng lên trên diện rộng vậy mà bắt đầu phát ra âm thanh 'răng rắc' sau đó hiện lên vết rạn.

Vết rạn mở rộng cực nhanh, 'oành' một tiếng liền nát thành mảnh nhỏ.

Linh lực hộ thuẫn của Lê Tùng Vân cũng không thoát khỏi số phận tương tự, chỉ trong nháy mắt liền tràn đầy vết rạn.

Không được, không đỡ nổi.

Lê Tùng Vân cảnh báo trong lòng đại thịnh, chẳng lẽ hôm nay liền phải c·hết ở đây?

Lê Tùng Vân đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, từ trong Túi trữ vật lấy ra Phi chu, đem nó cản trước người.

Hứa Đàm nói qua, cái Phi chu này sử dụng Nhị giai tài liệu, độ cứng có đảm bảo, Luyện khí ki không thể phá hủy nó một cách dễ dàng.

Tuy Phi chu cực kì đắt giá, nhưng đối mặt với tình huống tính mạng gặp nguy cấp, Lê Tùng Vân cũng không lo lắng được cái này.

Ầm~

Phi chu bị năng lượng cự kiếm trảm tới, nó quả nhiên không phụ kì vọng của Lê Tùng Vân, đem công kích cứng rắn đỡ được, sau đó b·ị đ·ánh lùi lại đập vào trên người Lê Tùng Vân.

Lê Tùng Vân chỉ cảm giác như bị một con trâu rừng húc trúng, Phi chu mang theo hắn bay tứ tung ra ngoài, lần này hắn trực tiếp phun ra một chùm huyết vụ, trọng thương.

Đau đến muốn ngất đi, hai mắt lúc sáng lúc tối, Lê Tùng Vân cố sử dụng một tia ý chí của mình giữ tỉnh táo.

Hắn biết lúc này nếu như hắn thật ngất đi, như vậy tiếp theo đón chờ hắn là c·ái c·hết.

Vừa ngất vĩnh viễn không cần tỉnh lại nữa rồi.

Phi chu bị ý thức của hắn điều động, rất nhanh liền điều chỉnh tư thế, đột nhiên bay tới trước mặt Lê Tùng Vân, hắn vươn tay liền bắt lấy cửa Phi chu.

Phi chu bạo phát linh lực, như là một viên lưu tinh bay v·út về phương xa.

Nhìn Phi chu cùng Lê Tùng Vân nhanh chóng hóa thành điểm nhỏ biến mất ở cuối chân trời, hắc y nhân đứng yên tại chỗ một lúc.

Cuối cùng hắn giống như là làm ra quyết định, không hề tiếp tục đuổi theo mà hướng về một phương hướng khác rời đi, tốc độ cũng rất nhanh chóng, đủ thấy thân pháp cao cường đến mức nào.

Cứ như vậy một trận tập kích diễn ra trong nháy mắt tuyên bố kết thúc, nhưng quá trình lại vô cùng kinh tâm động phách, chỉ để lại một bãi chiến trường tan hoang chứng minh trận chiến vừa rồi khủng bố đến mức nào.