Chương 1: Hỏng bét, lỡ tay trọng thương cha của khí vận chi tử
Thiên Nguyên đại lục, Đông châu, buổi tối.
Một vệt sao băng sáng ngời bay qua bầu trời lao hướng mặt đất, để lại ở giữa trời một cái đuôi ánh sáng xinh đẹp.
Trong đêm tối không ít người đều nhìn thấy khoảnh khắc đẹp đẽ này, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thưởng thức, không ít phàm nhân còn hướng về phía sao băng ước nguyện, mong muốn ước nguyện của mình có thể trở thành hiện thực.
Trên một đỉnh núi, một lão nhân ăn mặc trang phục đạo sĩ trán hói, tóc tai bù xù, quần áo xốc xếch bẩn thỉu, hàm răng ố vàng thậm chí còn thiếu mất một cái răng cửa đang đứng ngửa đầu nhìn về phía sao băng, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc kích động.
Hắn như là phát điên, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to:
"đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, để lọt một cái vô định, chừa một đường sinh cơ, cũng là một cái cơ hội nghịch thiên cải mệnh.
Vạn năm a, ròng rã một vạn năm mới lại xuất hiện một lần nữa, Thiên Diễn Tông chúng ta cuối cùng cũng chờ được cơ hội này, chờ thật khổ, thật đắng a.
Bí pháp nghịch thiên cải mệnh trong Thiên Diễn Thần Quyết của ta cuối cùng cũng có cơ hội phát huy tác dụng, ta rốt cuộc có cơ hội trở thành cường giả tuyệt thế đứng ở đỉnh thế giới này, nắm giữ số mệnh của chính mình trong tay.
Sư phụ, sư tổ, các ngươi thật sự quá đen đủi không thể chờ đến ngày hôm nay.
Tổ tiên của Thiên Diễn Tông, các ngươi có nhìn thấy không?
Một vạn năm trước các ngươi tranh đoạt thất bại, bây giờ liền để ta giúp các ngươi hoàn thành nguyện vọng kia a.
Cái 'Vô định' này ta nhất sẽ c·ướp được, ha ha ha ha".
Hắn đứng ở trên đỉnh núi cuồng tiếu một hồi lâu thỏa thích phóng thích cảm xúc của mình, sau đó cả người ngự phong mà lên, nhanh chóng hướng về phía sao băng rơi rụng bay tới.
...
Càn quốc, Lăng Ba Thành, Tiêu phủ.
Tiêu gia gia chủ tên là Tiêu Hoành, Luyện khí kì bát trọng, là một người đàn ông trung niên, năm nay đã hơn bốn mươi tuổi.
Hắn có một người con trai, tên là Tiêu Đỉnh Thiên, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, tuổi đời còn trẻ liền có tu vi Luyện khí kì Tam trọng, được xưng đệ nhất thiên tài của Lăng Ba Thành.
Sự tồn tại của Tiêu Đỉnh Thiên khiến cho Tiêu gia vô cùng nở mày nở mặt, ba gia tộc còn lại thì vô cùng kiêng dè, đỏ mắt.
Tiêu gia là một trong bốn đại gia tộc của Lăng Ba Thành, đã từng là gia tộc mạnh nhất ở đây, vô cùng có tiếng nói, phong quang vô hạn, nhưng tất cả những thứ này đều là quá khứ, đã đi qua.
Năm đó lúc Tiêu gia còn phong quang, Đông Phương gia là một gia tộc nhỏ ở Lăng Ba Thành, nhưng một vị con em dòng chính của bọn hắn là Đông Phương Nhật cùng đương nhiệm gia chủ của Tiêu gia Tiêu Hoành quan hệ cực tốt, từng có sinh tử giao tình.
Tiêu Hoành lấy vợ sinh con, Đông Phương Nhật cùng năm cũng lập tức thành hôn.
Tiêu Hoành sinh ra một nam, chính là thiên tài Tiêu Đỉnh Thiên, Đông Phương Nhật vừa vặn sinh ra một nữ, đặt tên Đông Phương Diễm Nhi.
Đông Phương Nhật cực kì khôn khéo, hắn lập tức đưa ra yêu cầu thông hôn từ bé.
Tiêu Hoành lúc đó cũng không suy nghĩ gì nhiều, nghĩ đến giao tình của hai người liền đồng ý thông gia, sau đó liền cho hai đứa bé đính hôn.
Dựa vào quan hệ thông gia này Đông Phương gia liên tục nhận được lợi ích từ Tiêu gia, được Tiêu gia nâng đỡ, thực lực gia tộc vững bước tăng lên, trở thành gia tộc cỡ trung ở Lăng Ba Thành.
Cao tầng của Đông Phương gia lúc đó liền sướng c·hết rồi.
Một lần thú triều diễn ra, tứ đại gia tộc đều ra sức chống cự thú triều, toàn bộ Lăng Ba Thành đứng trước nguy cơ sớm tối, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thú triều đồ thành diệt tộc.
Bốn vị lão tổ chỉ có thể liều mình tiến hành kế hoạch trảm thủ xông vào thú triều tìm kiếm thủ lĩnh của đàn yêu thú, đem nó tiêu diệt mới có thể hóa giải nguy cơ.
Không biết có phải là ba vị lão tổ của gia tộc kia có hiểu ngầm từ trước hay không, cuối cùng Tiêu gia lão tổ dũng cảm hi sinh thân mình liều mạng bảo vệ Lăng Ba Thành, cứu sống tính mạng của hàng vạn người trong Lăng Ba Thành, bọn hắn thì lại mang một thân thương tích sống sót trở về.
Tuy b·ị t·hương nặng nhưng chỉ cần không c·hết liền có thể chữa trị hồi phục lại, bảo toàn được chiến lực đỉnh cao của gia tộc.
Thú triều kết thúc nhưng Tiêu gia cũng g·ặp n·ạn, gia tộc liên tục sa sút, nhanh chóng rớt hạng trong tứ đại gia tộc, chưa tới hai mươi năm liền rơi xuống vị trí cuối cùng, thậm chí còn có chút không bằng ba gia tộc còn lại, bị những gia tộc cỡ trung khác ở Lăng Ba Thành đuổi kịp.
Đông Phương gia những năm này dựa vào kĩ năng 'mượn thế, hút máu' nhà thông gia của mình không chỉ không có tổn thất lớn ngược lại phát triển càng lúc càng nhanh, thực lực đã đuổi sát Tứ đại gia tộc của Lăng Ba Thành.
Nếu như có gia tộc nào có khả năng thay vào Tiêu gia trở thành một trong bốn đại gia tộc ở Lăng Ba Thành nhất, như vậy không ai khác chính là Đông Phương gia.
Quan hệ thông gia của hai bên đến năm ngoái vẫn còn duy trì, tất cả là bởi vì Tiêu Hoành sinh ra một đứa con trai tốt, đem toàn bộ thiên tài ở Lăng Ba thành đè xuống đất ma sát, cái này cũng khiến Tiêu gia rất hãnh diện, được an ủi.
Mà Đông Phương Diễm Nhi cũng không làm xấu hổ tên nàng, càng trưởng thành càng xinh đẹp.
Nàng tuy mới mười sáu tuổi nhưng đã có thể nhìn thấy được mô bản của tuyệt sắc giai nhân trong tương lai, được xưng tụng Lăng Ba Thành đệ nhất mĩ nhân, khiến cho không biết bao thanh niên tài tuấn thèm nhỏ dãi.
Đáng tiếc mọi người đều biết nàng sớm đã có hôn phối với Tiêu Đỉnh Thiên, mĩ nhân xứng thiếu niên thiên tài, quả thật là một đôi kim đồng ngọc nữ.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, nửa năm trước Tiêu Đỉnh Thiên đột nhiên mất hết tu vi, từ một cái thiên tài biến thành một người bình thường, việc này khiến cho Tiêu gia khủng hoảng một thời gian không ngắn, các gia tộc khác nhìn thấy cũng cực kì vui mừng.
Tiêu gia lụi bại, Đông Phương gia cái này hấp huyết quỷ vốn còn chưa từ bỏ bọn hắn là chính bởi vì sự tồn tại của Tiêu Đỉnh Thiên, bọn hắn sợ có một ngày Tiêu Đỉnh Thiên trưởng thành, trở thành đệ nhất cường giả của Tiêu gia cũng như Lăng Ba Thành, đem vinh quang của Tiêu gia khôi phục như lúc trước.
Tiêu gia nếu quật khởi thành công, trở lại vị trí đệ nhất gia tộc của Lăng Ba Thành, như vậy Đông Phương gia bọn hắn không cần làm gì chỉ cần phát huy kĩ năng hút máu vốn có của mình liền có thể dựa vào Tiêu gia liền trở thành một cái đại tộc, dễ dàng liền đi l·ên đ·ỉnh vinh quang.
Nhưng bọn hắn đồng thời cũng rất xoắn xuýt, bởi vì đặt cược tất cả vào Tiêu Đỉnh Thiên quả thật quá rủi ro.
Bởi vì bọn hắn biết ba đại gia tộc khác kiêng kị Tiêu Đỉnh Thiên như thế nào, bọn hắn chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy Tiêu Đỉnh Thiên an toàn trưởng thành một chút nào.
Tiêu Đỉnh Thiên một khi quật khởi thất bại, Đông Phương Diễm Nhi lại bị gả qua Tiêu gia rồi, như vậy bọn hắn đau lòng muốn c·hết.
Đông Phương Diễm Nhi lúc này chính là 'tiền cược' lớn nhất mà bọn hắn có, thứ duy nhất mà bọn hắn có thể đưa lên mặt bàn, để cho thiên tài tuấn kiệt cùng các gia tộc khác để ý.
Cho nên tương lai Đông Phương Diễm Nhi gả cho ai bọn hắn phải cân nhắc thật cẩn thận.
Chỉ cần gả đúng, bọn hắn tương lai lại có thể tiếp tục phát huy kĩ nghệ 'dựa thế, hút máu' truyền thống của mình, tiếp tục dựa vào thông gia để nhanh chóng phát triển gia tộc.
Đây chính là cách Đông Phương gia tồn tại cùng phát triển, đi từ một tiểu gia tộc đến tận ngày hôm nay.
Bọn hắn căn cơ quá kém, nếu không có người nâng đỡ chỉ dựa vào thực lực của mình tiến tới vậy còn không biết năm nào tháng nào mới có cơ hội ngẩng đầu lên được.
Cao tầng của Đông Phương gia đã nếm quá nhiều ngon ngọt từ hôn ước của Đông Phương Diễm Nhi, bọn hắn còn lâu mới sẽ đồng ý xông pha máu chảy đầu rơi, đấu trí đấu khí để phát triển gia tộc.
Cho nên khi biết tin tức Tiêu Đỉnh Thiên mất hết tu vi trở thành người bình thường, Đông Phương gia lập tức họp gia tộc, tranh cãi ầm ĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết định từ hôn.
Trước đây Tiêu Đỉnh Thiên còn là thiên tài, Tiêu gia cho dù xuống dốc bọn hắn vẫn có một chút hi vọng đặt cược cùng không dám rút cược quá sớm.
Nhưng Tiêu Đỉnh Thiên một khi mất hết tu vi bọn hắn liền nhận định Tiêu Đỉnh Thiên cùng Tiêu gia đã hết giá trị đầu tư cùng mạo hiểm, bởi vậy nhất định phải rút 'tiền cược' lớn nhất của mình về, không thể đặt cược hết trên người Tiêu Đỉnh Thiên cùng Tiêu gia.
Cho nên lúc này trong đại sảnh của Tiêu gia liền xuất hiện một màn tiết mục từ hôn.
Ngồi ở chính diện là Tiêu Hoành, cha của Tiêu Đỉnh Thiên, gia chủ Tiêu gia.
Phía bên tay phải hắn là 3 vị trưởng lão của Tiêu gia, tất cả đều đã lớn tuổi tóc bạc trắng, bọn hắn đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm phía đối diện.
Mà ngồi phía bên phải chính là Đông Phương gia đại tiểu thư, Lăng Ba thành đệ nhất mĩ nhân, Đông Phương Diễm Nhi.
Ngồi kế bên nàng là một lão giả lớn tuổi, râu tóc tuy đã bạc trắng nhưng da thịt vẫn không hề lỏng lẻo, gương mặt cân đối cho người ta một cỗ cảm giác khí khái hào hùng, hiển nhiên lúc trẻ tuổi cũng là một mĩ nam tử.
Đây chính là một vị cung phụng trưởng lão mới gia nhập Đông Phương gia không lâu, Lê Tùng Vân, tu vi Luyện khí kì bát trọng.
Nhưng mà bọn hắn không hề chú ý đến, lúc này ánh mắt của lão giả đối diện đột nhiên mất đi tiêu cự, lộ ra mê man thần sắc.
"ta...xuyên qua?". Lê Tùng Vân ở trong lòng nỉ non một tiếng.
Lê Tùng Vân, năm nay bảy mươi lăm tuổi, lúc tuổi trẻ may mắn đạt được một quyển Luyện Khí Quyết của tu sĩ, từ đó bước lên con đường tu luyện, trở thành một tán tu.
Hắn say mê tu luyện, lại có chút gặp may, tuy thiên phú tu luyện cực kém nhưng cuối cùng vẫn tu luyện được tới Luyện khí kì bát trọng.
Nhưng tu luyện quá nửa đời người hắn cuối cùng gặp phải bình cảnh, không cách nào tiến thêm.
Lúc này hắn quay đầu nhìn lại một đời của mình liền cười khổ một tiếng, chỉ có thể tự trách bản thân quá say mê tu luyện, cả một cuộc đời bôn ba tranh đấu vất vả, cuối cùng lại là một người cô đơn lẻ bóng.
Tín ngưỡng tan vỡ, tu vi không thể tiến, hắn tuổi thọ cũng đã không còn bao nhiêu, bởi vậy Lê Tùng Vân quyết định tìm một gia tộc cung phụng hắn, trải qua cuộc sống an nhàn sung sướng tuổi già.
Lúc đó hắn đến Lăng Ba Thành, vừa vặn gặp phải Đông Phương gia, dưới sự thịnh tình mời mọc của đối phương liền đồng ý trở thành cung phụng trưởng lão cho Đông Phương gia, khiến cho thực lực của Đông Phương gia tăng mạnh, thẳng bức tứ đại gia tộc.
Cái này một làm chính là năm năm, hắn triệt để hòa mình vào cuộc sống ở Đông Phương gia, cũng nhận được sự tín nhiệm của toàn bộ bọn hắn.
Đông Phương gia gia chủ hôm qua chạy tới thông báo cho hắn biết hôm nay hắn cần phải hộ tống Đông Phương Diễm Nhi đến Tiêu gia từ hôn.
Hàng loạt kí ức nhanh chóng tiêu hóa, ánh mắt của Lê Tùng Vân dần dần lấy lại tiêu cự, sắc mặt của hắn đột nhiên biến đến cực kì khó xem.
Lê Tùng Vân lúc này liền đem Đông Phương gia hỏi thăm mười tám đời tổ tông một lượt.
Tiêu gia lúc cường thịnh thì các ngươi xun xoe nịnh nọt trèo cao, bây giờ người ta thất thế không còn giá trị lợi dụng thì các ngươi một cước đá văng, thật sự đúng là một đám vô ơn bội nghĩa.
Lê Tùng Vân lúc đó liền cảm giác đau răng.
Người khác xuyên không phải cô nhi, người có đại cừu hận trong người thì sẽ là tông môn cao đồ, thánh tử thánh nữ.
Cho dù là phản phái hay chính phái, ít nhất cũng là người trẻ tuổi, có thể chơi đùa sảng khoái một hồi.
Hắn cái này tốt, xuyên qua liền đã hơn bảy mươi tuổi còn chơi cái rắm, đã vậy liền đứng vào phản phái trận doanh, vùa mở màn liền là đang tiến hành từ hôn, không cho hắn một chút cơ hội lựa chọn, làm cho hắn vô lực nhổ nước bọt.
Dùng đầu gối suy nghĩ hắn cũng biết mình gặp rắc rối lớn, Tiêu Đỉnh Thiên khả năng cực lớn chính là khí vận chi tử của thế giới này.
Cứ đà này trong tương lai hắn liền sẽ bị Tiêu Đỉnh Thiên một kiếm xoẹt xoẹt xoẹt, góp phần giúp Tiêu Đỉnh Thiên bước l·ên đ·ỉnh cao thế giới này.
Dạng như Đông Phương Diễm Nhi, nàng cùng Tiêu Đỉnh Thiên còn có một hồi duyên phận, từng có hôn ước, Tiêu Đỉnh Thiên sau này khả năng sẽ nể tình cũ mà tha cho nàng một mạng.
Nhưng giống như hắn dạng này, một cái vô danh tiểu tốt phản phái, chỉ sợ tính mạng khó mà giữ được.
Cái mạng già này của hắn chỉ sợ cũng không có mấy ngày tốt lành a.
Lúc này Đông Phương Diễm Nhi lên tiếng:
"Tiêu bá bá, Phá Cảnh Đan có thể giúp tu sĩ phá vỡ tiểu bình cảnh, Đông Phương gia chúng ta tốn giá tiền lớn ở trên đấu giá hội mua được.
Đây chính là thành ý cùng bồi thường của Đông Phương gia chúng ta, kính mong bá bá nhận lấy đồng thời tha lỗi cho chúng ta".
Tiêu Hoành lông mày siết chặt, hai mắt vằn vện tơ máu, đột nhiên nổi giận gầm thét:
"Tha cái rắm.
Ta năm đó thật sự là mù mắt mới kết thông gia với Đông Phương gia các ngươi.
Đông Phương Nhật tên súc sinh vong ơn bội nghĩa kia, hắn cảm thấy Tiêu gia chúng ta hết giá trị lợi dụng rồi đúng không?
Các ngươi hôm nay làm như vậy, mặt mũi của Tiêu gia chúng ta đặt ở chỗ nào?".
Đông Phương Diễm Nhi trong lòng cũng cực kì xấu hổ cùng áy náy, nhưng nàng thấy cha mình bị Tiêu Hoành mắng ác như vậy cũng có chút khó chịu liền nói:
"Tiêu bá bá, hai tộc chúng ta dù sao giao tình đã lâu, không cần thiết nặng lời như vậy đi?".
Tiêu Hoành nghe xong càng nổi giận hơn:
"các ngươi còn biết chúng ta giao tình đã lâu? Ta nặng lời? Các ngươi lợi dụng Tiêu gia chúng ta, phản bội chúng ta, ta còn không được mắng một tiếng?
Ha ha ha, quả nhiên cha nào con nấy.
Đông Phương Nhật cẩu vật kia liền sinh ra thứ không biết xấu hổ như ngươi.
Đã vậy hôm nay ta liền thay hắn thanh lí môn hộ, để trên giới này bớt một cái đồ vô sỉ không biết xấu hổ a".
Nói xong hắn đột nhiên đứng dậy lao tới, trên tay linh lực b·ạo đ·ộng, trong mắt tràn ngập sát ý, khí thế hung mãnh chụp thẳng về phía Đông Phương Diễm Nhi.
Đông Phương Diễm Nhi sắc mắt trắng bệch trợn to hai mắt nhìn lấy cảnh này.
Nàng không ngờ tới Tiêu Hoành lại sẽ không để ý mặt mũi cùng hậu quả ra tay với một tiểu bối như nàng, muốn dồn nàng vào chỗ c·hết, bởi vậy cả người cương cứng tại chỗ trơ mắt nhìn t·ử v·ong ngày một áp sát bản thân mình.
Lê Tùng Vân ở một bên cũng giật nảy mình, tình huống thế nào, sao đột nhiên liền muốn g·iết người?
Không phải lát nữa Tiêu Đỉnh Thiên liền sẽ đi lên viết thư từ hôn, bỏ vợ Đông Phương Diễm Nhi sao?
Không được, hôm nay cho dù thế nào cũng không thể để Đông Phương Diễm Nhi c·hết ở chỗ này, nếu không chính bản thân hắn không bị Tiêu gia đ·ánh c·hết một thể cũng sẽ bị Đông Phương gia xử tử.
Lê Tùng Vân linh lực bạo phát, cả người đột nhiên đứng phắt dậy, tay nắm thành quyền, toàn bộ linh lực như là n·úi l·ửa p·hun t·rào hội tụ đến trên nắm đấm của hắn, cùng chưởng Tiêu Hoành đối chiến cùng một chỗ.
Bành.
Một t·iếng n·ổ nhỏ vang lên, Lê Tùng Vân hai chân cà dưới mặt đất cả người lui về sau một đoạn, 'oành' một tiếng đem hàng loạt bàn ghế đụng gãy ngã nhào, khí huyết hỗn loạn sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Tiêu Hoành bên kia cũng không khá hơn bao nhiêu, hắn cả người bay ngược, miệng phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên là bị trọng thương.
"tộc trưởng".
Ba bị trưởng lão Tiêu gia cũng không ngờ Tiêu Hoành sẽ đột nhiên động thủ, lúc này mới lấy lại tinh thần, kinh hãi kêu to một tiếng, vội vàng chạy tới kiểm tra thương thế của hắn.
Đông Phương Diễm Nhi sắc mặt vừa mừng vừa sợ, nàng vừa ở tử môn quan đi dạo một vòng, ánh mắt nhìn về phía Lê Tùng Vân tràn đầy cảm kích.
Đúng lúc này ở ngoài cửa lớn liền xuất hiện một vị thiếu niên, hắn vừa tới liền nhìn thấy cảnh Tiêu Hoành nôn máu nằm trên mặt đất, con mắt đỏ bừng rống to:
"cha".
Lê Tùng Vân quay đầu lại, vừa nhìn thấy người này hắn liền nhận ra đối phương là ai, trong lòng lập tức chìm xuống.
Khí vận chi tử, Tiêu Đỉnh Thiên.
Hỏng bét, lỡ tay trọng thương cha của khí vận chi tử.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Vtruyen.