Chương 13: hổ lang chi từ
Lê Tùng Vân nghe xong câu này trong lòng tức giận đến mức muốn tại chỗ nổ tung.
Ngươi là nhân yêu, cả nhà ngươi mới là nhân yêu.
Lão phu năm nay hơn bảy mươi tuổi rồi còn chưa gặp trường hợp nào như thế này, dám nói lão phu là nhân yêu.
Ngươi tốt nhất đừng để rơi vào tay lão phu, nếu không ta nhất định sẽ đánh nát cái vẻ mặt d*m đãng của ngươi ra.
Có điều cái bờ môi màu hồng Q đạn Q đạn kia thoạt nhìn thật đẹp, thật mềm a.
Phi, nghĩ cái rắm gì đây.
Lê Tùng Vân biểu thị, tâm nhãn của hắn to bằng cái lỗ kim, tuyệt không đem chuyện này để trong lòng, tuyệt đối.
Lê Tùng Vân hừ lạnh một tiếng:
"ta có phải nam nhân hay không ngươi thử một cái chẳng phải sẽ biết?".
Vương Tuyết Uyên hừ nhẹ một tiếng:
"nghĩ đẹp lắm. Ngươi muốn thử sao không xuống núi mà thử.
Gần Lam Vân Tông có Bạch Mã thành, trong thành có Hoan Nhạc Lâu cho ngươi tha hồ chứng minh chính mình.
Có điều nhìn ngươi bộ dạng này chỉ sợ đi mấy bước cũng thở không ra hơi, đừng thượng mã phong a".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt ửng hồng, đây là cái gì hổ lang chi từ?
Lê Tùng Vân nghe vậy nắm đấm siết chặt, cố nén lửa giận trong lòng.
Hắn không để bụng, thật, hắn không để bụng chút nào.
Vương Tuyết Uyên thấy cảnh này 'di' một tiếng, cười lạnh nói ra:
"Ta còn tưởng ngươi sẽ ra tay đánh ta thật đây, làm ta sợ muốn c·hết".
Sau đó nàng lại nhìn về phía Đông Phương Diễm Nhi nói ra:
"a, nhắc tới mã mới nhớ, đây không phải là Đông Phương sư muội sao?
Nghe đồn ngươi ngay cả Độc giác mã loại súc sinh cấp thấp này cũng không biết.
A đúng, sư muội đi ra từ một cái gia tộc nhỏ vô danh, không nhận ra độc giác mã cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Sư tỷ chuẩn bị xuất môn làm nhiệm vụ, có muốn sư tỷ mang ngươi ra ngoài mở mang tầm mắt một chút không?".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy khóe mắt co giật, nàng đang định nổi trận lôi đình, giọng nói của Lê Tùng Vân chợt vang lên:
"trong tông môn cấm chỉ nội đấu, tất cả đều phải giải quyết trên võ đài diễn võ trường.
Đặc biệt là Tài vụ đường, tranh đấu ở chỗ này tội thêm một bậc".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy tâm tình nhanh chóng nguội xuống, hừ lạnh một tiếng liền không để ý đến nàng.
Vương Tuyết Uyên nhìn về phía Lê Tùng Vân cười nhạt:
"mới nhập môn mà đã học được nội quy tông môn rồi sao, không tệ".
Nói xong nàng liền lách mình đi tới trước quầy, đối với Hứa Đàm nói ra:
"bán cho ta mười bình dưỡng nhan dịch".
Hứa Đàm nghe vậy sắc mặt một đắng:
"sư tỷ, Dưỡng nhan dịch hết hàng, hai bình cuối cùng vừa được mua xong".
Vương Tuyết Uyên nghe vậy đột nhiên nổi giận:
"cái gì, không có Dưỡng Nhan dịch?
Vậy gương mặt xinh đẹp này của ta làm thế nào bây giờ?
Ta muốn ra ngoài một tháng làm nhiệm vụ tông môn, ngươi chẳng lẽ định để cho gương mặt xinh đẹp này của ta phơi gió phơi sương ở bên ngoài hay sao?".
Đối diện với sự nổi giận vô lí của Vương Tuyết Uyên Hứa Đàm không dám có chút tình tình, hắn chỉ có thể cười khổ nhẹ giọng giải thích:
"sư tỷ, thật sự không có.
Ngươi chỉ có thể dùng linh lực bảo vệ da thịt của mình.
Hoặc nếu ngươi có thể chờ thêm ba ngày, như vậy chúng ta liền có thể bổ sung hàng đầy đủ.
Đến lúc đó ta chắc chắn sẽ ưu tiên cho sư tỷ mười bình đầu tiên.
Sư tỷ thấy thế nào?".
Vương Tuyết Uyên sắc mặt trầm xuống:
"ta không chờ được, cũng không thể chờ".
Nói xong nàng chợt nhớ ra cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lê Tùng Vân.
Vừa bán hai bình cuối cùng không phải nằm ở đây sao?
Tuy hai bình có chút không đủ dùng, nhưng tiết kiệm dùng vẫn có thể chịu đựng được.
Nàng không thể chịu nổi cảnh gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của mình không có Dưỡng nhan dịch bảo vệ được.
Vương Tuyết Uyên nhìn Lê Tùng Vân nói:
"ta ra gấp đôi giá cả mua lại hai bình Dưỡng nhan dịch của ngươi".
Lê Tùng Vân nghe vậy lập tức vui vẻ, bây giờ lại có chuyện cầu đến trên đầu của ta?
"không bán".
Hắn nói năng hùng hồn dứt khoát, leng keng có lực.
Ha ha ha, không bán, tức c·hết ngươi.
"ngươi...được rồi, gấp ba.
Ngươi cũng nên biết đủ". Sắc mặt nàng trở nên âm trầm.
Lê Tùng Vân lại vẫn dửng dưng tại chỗ:
"không bán, nhưng nếu như ngươi thật sự cần như vậy ta có thể tặng cho ngươi một bình, miễn phí".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy lông mày lập tức cau lại, Vân gia gia, đừng a.
Vừa rồi nàng đáng ghét như thế nào ngươi còn chưa thấy sao?
Chẳng lẽ ngươi lại bởi vì sắc đẹp của nàng mà rung động rồi?
Nàng tức giận nhìn Vương Tuyết Uyên, sau đó cúi đầu xuống nhìn vào hai tòa núi non hùng vĩ kia, trong lòng nổi giận đến giận chân lên.
Hừ, lại chờ hai năm, chờ ta phát dục hoàn thành liền không thua kém nàng.
Nặng muốn c·hết, chỉ tổ mỏi vai, có gì đáng xem chứ?
Vương Tuyết Uyên mắt sáng lên:
"thật?".
Nàng vừa hỏi xong liền nhíu mày, bởi vì một bình vẫn không đủ dùng a.
Lê Tùng Vân gật đầu:
"ta trước giờ cực kì xem trọng chữ tín.
Chỉ cần ngươi đối với mọi người hô to một câu 'Lê đạo hữu là chân nam nhân, mạnh nhất rồi, ta không chịu nổi' một bình Dưỡng nhan dịch lập tức hai tay dâng lên".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy không nhịn nổi đột nhiên phì cười, sau đó nàng vội vàng lấy hai tay che miệng, gương mặt đỏ đến mang tai.
Vân Gia gia thật là xấu.
Từ ngày đi theo Vân gia gia nàng quả thật mở rộng nhãn giới, các loại hổ lang chi từ nghe không thiếu a.
Vương Tuyết Uyên khí thế trên người bạo phát, Luyện khí kì viên mãn khí thế không kiêng dè chút nào đè ép về phía Lê Tùng Vân.
"không biết tốt xấu, ngươi muốn c·hết?".
Lê Tùng Vân khí thế trên người cũng tăng lên tột cùng, kháng cự lại khí thế của nàng, sắc mặt như là trêu tức kinh ngạc nói to:
"ngươi sẽ đánh ta đi, phải đánh ta a, ta thật sự sợ muốn c·hết".
Vương Tuyết Uyên làm sao không nghe ra Lê Tùng Vân là đang nhại lại lời của mình lúc nãy, sắc mặt lúc đó lúc trắng, tay đưa lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng vẫn là không dám ra tay.
Lê Tùng Vân thấy vậy khinh thường cười lạnh một tiếng, cay gà.
Nàng hít sâu một hơi, thu lại khí thế của mình nói ra:
"ngươi rất khá, ta nhớ kĩ ngươi rồi".
Nói xong lập tức quay đầu bỏ đi, rất nhanh liền biến mất trước mặt mọi người.
Đông Phương Diễm Nhi sắc mặt khó xem:
"Vân gia gia, chúng ta đắc tội qua nàng sao? Tại sao ta không biết?
Nàng sao vừa tới liền cố ý nhắm vào chúng ta như vậy?".
Lê Tùng Vân nghe vậy hừ lạnh một tiếng:
"qua lời nói của nàng có thể biết được nàng đã điều tra qua ngươi, biết thân phận của ngươi, xem ra đã sớm chú ý tới ngươi.
Diễm Nhi a, để gia gia dạy cho ngươi một bài học.
Có đôi lúc ngươi không cần trực tiếp đắc tội một người, người ta cũng hận ngươi muốn c·hết, cái này chính là đắc tội gián tiếp a.
Ngươi vừa rồi nghe thấy Hứa Đàm nói rõ nàng yêu thích là ai chứ?".
Đông Phương Uyển Nhi nghe vậy kinh ngạc:
"là Lý Minh Nghĩa Lý sư huynh. Chẳng lẽ lúc Lý sư huynh dẫn ta đi thăm quan kiếm phong nàng lúc đó liền nhìn thấy, sau đó nghĩ ta cùng Lý sư huynh có quan hệ gì, liền đem ta ghi hận?".
Lê Tùng Vân nghe vậy cười:
"a, đầu óc của ngươi vẫn rất nhanh nhạy a.
Không sai, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Nữ nhân này thật đáng ghét".
Đông Phương Diễm Nhi sắc mặt buồn rầu, đơn giản như vậy liền kết thù rồi?
Người trong tu tiên giới đều xung động như vậy sao?
Sau đó nàng liền lắc đầu, ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Sợ gì chứ, dù sao cũng là người cùng một tông, nàng b·ị t·ông quy cản trở, không thể tùy ý làm bậy.
Đại đa số thời gian chính mình đều ở trong tông môn tu luyện, Vương Tuyết Uyên không có chút cơ hội nào ra tay.
Với thiên phú tu luyện của nàng, chỉ cần qua mấy năm nàng liền sẽ đuổi kịp cảnh giới của Vương Tuyết Uyên, nàng còn là kiếm tu.
Đến lúc đó xem ai sợ ai, hừ.
Lê Tùng Vân liếc mắt nhìn Đông Phương Diễm Nhi, cảm giác được nàng đã xốc lại tinh thần, quả nhiên bản thân hắn làm huấn luyện tâm lý những ngày tháng qua đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Lão gia gia tự thân tu dưỡng +1, lão gia gia Lv6.
Lê Tùng Vân trong lòng mỹ tư tư, cảm giác cả người sảng khoái.
Sau đó hắn liền mang Đông Phương Diễm Nhi đi tới Tàng thư các lựa chọn công pháp.
Mỗi cái tân tấn Ngoại môn đệ tử đều có một cơ hội lựa chọn công pháp mới cùng một môn chiến pháp.
Lê Tùng Vân đối với cái này cực kì trông chờ, dù sao Luyện khí quyết của hắn là công pháp nát đường cái.
Tuy lưu truyền từ thời thượng cổ xa xôi vẫn được mọi người tin dùng nhưng thật sự không có gì nổi bật a.
Lam Vân Tông thân là Càn châu đệ nhất tông, nói không chừng sẽ có công pháp gì mạnh mẽ khác biệt để hắn chuyển tu liền có thể đột phá Luyện khí kì cửu trọng đây.
Tác: cảm tạ Hạt Nhân Bồ Tát, Thánh Hân, Tiểu trạch cư sĩ Tặng hoa đề cử truyện