Chương 12: sơ nhập Lam Vân Tông 2
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy gật đầu, Lê Tùng Vân cùng nàng vừa đi vừa hỏi đường, rất nhanh liền tới Giới luật đường.
Hắn đi tới trước một cái quyển trục lớn, bên trên có ghi rất nhiều luật lệ, đây chính là toàn bộ tông quy của Lam Vân Tông.
Đông Phương Diễm Nhi nhìn cái này sửng sốt một hồi, thật nhiều.
"Vân gia gia, ta cũng phải học sao?".
Lê Tùng Vân lắc đầu, không cần học, ta học là đủ rồi".
Nàng nghe vậy nhẽ nhõm thở phào một cái.
Nhiều luật lệ như vậy nàng nếu như muốn học không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian.
Vừa nghĩ tới đây liền nghe được giọng nói của Lê Tùng Vân vang lên:
"đi thôi".
Đông Phương Diễm Nhi sửng sốt:
"Vân gia gia ngươi vừa nói muốn học luật lệ của Lam Vân Tông mà?
Ngươi không cầm theo bản sao về, làm sao học?".
Lê Tùng Vân cười nhạt một tiếng:
"ta đã học xong".
Đông Phương Diễm Nhi kinh ngạc há to miệng:
"không thể nào, ngươi chỉ vừa liếc mắt nhìn không bao lâu a.
Ngươi chẳng lẽ chỉ đọc một lần liền thuộc? không thể nào, trừ khi...trừ khi ngươi có năng lực vừa gặp qua liền không quên được".
Đông Phương Diễm Nhi kinh hãi nhìn về phía Lê Tùng Vân, Lê Tùng Vân chỉ nhẹ nhàng cho nàng một nụ cười tự tin.
Đông Phương Diễm Nhi thấy vậy trong ánh mắt bốc lên tinh tinh, Vân gia gia thật lợi hại, vậy mà còn có loại năng lực này, hâm mộ c·hết nàng rồi.
Không trách hắn có thiên phú tinh thần lực mạnh như vậy đây.
Hai người rất nhanh liền đi dạo một vòng Lam Vân Tông, đem tất cả các kiến trúc ở đây quen thuộc một lượt.
Lê Tùng Vân lúc này hoàn toàn không có hứng thú với pháp bảo, phù lục cùng trận pháp.
Trước mắt hắn thấy Đông Phương Diễm Nhi cần nhất chính là nâng lên cảnh giới, bởi vậy liền mang nàng đi vào Tài vụ đường.
Tài vụ đường là nơi dùng điểm cống hiến hoặc linh thạch đổi tài nguyên tu luyện, cũng có thể nhận các loại nhiệm vụ tông môn kiếm lấy điểm cống hiến, hoặc phần thưởng khác.
Chỉ cần là Lam Vân Tông đệ tử tất cả đều sẽ đến qua đây ít nhất một lần.
Hắn đi tới trước bàn lớn, đánh giá một chút người thanh niên đứng ở phía trong, cảm giác đối phương cảnh giới thấp hơn chính mình liền nói:
"ta là đệ tử mới nhập môn, Lê Tùng Vân.
Không biết sư đệ ngươi tên gì?".
Người thanh niên kia cũng cảm giác được khí thế trên người Lê Tùng Vân, hắn vội vàng chắp tay cười nói:
"ra mắt sư huynh, ngươi có thể gọi ta là Hứa Đàm".
"Hứa sư đệ, ta muốn mua một ít đan dược tu luyện cho Luyện khí kì sơ kì, ngươi có thể đề cử một ít sao?".
Hứa Đàm nghe vậy lập tức liếc nhìn Đông Phương Diễm Nhi đứng ở bên cạnh hắn, sau đó vui vẻ nói:
"a, sư huynh là mua cho Đông Phương sư muội sao?
Ở Lam Vân Tông chúng ta tất cả Luyện khí kì sơ kì đều dùng Ngưng khí đan, hàng đẹp giá rẻ, già trẻ không gạt, một bình mười viên giá mười hạ phẩm linh thạch".
Lê Tùng Vân nghe vậy ồ lên một tiếng:
"đây hẳn là hạ phẩm đan dược chứ? có chất lượng càng tốt không?".
Hứa Đàm nghe vậy giật mình nói:
"sư huynh thứ lỗi, với tư chất của Đông Phương sư muội sao có thể dùng hạ phẩm đan dược.
Đan có ba phần độc, ăn nhiều hạ phẩm đan dược tương lai sẽ ảnh hưởng tới khả năng đột phá thành công của sư muội, còn dễ gây ra bình cảnh tu luyện.
Ngưng khí đan trung phẩm một bình giá mười lăm linh thạch, thượng phẩm giá hai mươi linh thạch".
"không có cực phẩm?".
Hứa Đàm cười hì hì nói:
"không có. Ở Lam Vân Tông chúng ta đan dược phẩm chất tối cao chính là thượng phẩm, cho dù Luyện đan phong phong chủ luyện loại đan dược cơ bản nhất như TÍch cốc đan, Ngưng khí đan,...cũng không thể luyện ra cực phẩm đan dược".
Lê Tùng Vân nghe vậy lộ ra vẻ đáng tiếc.
Chỉ có cực phẩm đan mới sẽ không có đan độc, ăn vào nhiều bao nhiêu cũng sẽ không tích lũy đan độc gây ảnh hưởng tới tu luyện trong tương lai.
Nếu như là lão gia gia trong chiếc nhẫn của Tiêu Đỉnh Thiên hẳn là biết cách luyện ra cực phẩm Ngưng khí đan a?
Hạ phẩm đan đan độc nhiều nhất, trung phẩm ít hơn, thượng phẩm Ngưng khí đan cũng không tệ, chỉ còn một chút đan độc mà thôi.
Sau này chờ cảnh giới cao, tầm mắt thoáng đãng, hắn nói không chừng sẽ có cách giải quyết triệt để những tai họa ngầm nhỏ bé này.
Lại nói, một bình hạ phẩm Ngưng khí đan cũng đã bằng hai tháng trợ cấp của Ngoại môn đệ tử, nếu như đám Ngoại môn đệ tử không có trong tay một nghề có thể kiếm ra linh thạch, như vậy chỉ sợ con đường tu luyện cũng rất gian nan a.
Tu luyện thật sự quá đốt tài nguyên.
Hắn cùng Đông Phương Diễm Nhi đều mua ba bình thượng phẩm Ngưng khí đan hết sáu mươi linh thạch, lại mua năm bình thượng phẩm Tích cốc đan hết mười linh thạch, một chuyến này tổng cộng tiêu bảy mươi linh thạch, bằng một năm trợ cấp của Ngoại môn đệ tử.
Lê Tùng Vân nhỏ giọng hỏi:
"Diễm Nhi, ngươi đã cảm giác được tu luyện đốt tài nguyên thế nào chưa?
Đây chỉ mới là tiền để mua đan dược tu luyện một tháng, ta còn định cho ngươi thuê phòng tu luyện có tụ linh trận để gia tăng tốc độ tu luyện.
Nhất giai phòng tu luyện giá thuê mỗi tháng là ba mươi viên linh thạch, lại là một bút chi phí, một tháng tiêu hết một trăm linh thạch chỉ là chuyện bình thường, một năm liền hết một ngàn hai trăm linh thạch.
Mà dựa vào trợ cấp của Ngoại môn đệ tử mỗi năm chỉ có thể thu được sáu mươi linh thạch, tu luyện thế nào bây giờ?
Ta lúc này cảm thấy Chưởng môn chưa vội thu nhận ngươi làm đệ tử chính là đang mài luyện ngươi, để ngươi biết được những đệ tử khác gian khổ thế nào.
Đáng tiếc nước cờ này hắn muốn thấy kết quả chỉ sợ hơi lâu, lấy tài nguyên của chúng ta hiện tại cho dù không làm gì cũng có thể chống đỡ một hai năm.
Có điều đây chỉ là đơn giản mua đan dược tu luyện, chưa nói đến chữa thương, mua pháp chiến đấu, mua pháp bảo phòng hộ, mua phù lục bảo mệnh,...
Nếu đem tất cả những thứ cần thiết mua, con số linh thạch cần thiết cực kì to lớn, ở thời điểm hiện tại chỉ sợ chúng ta cũng không gánh nổi.
Cho nên một chút linh thạch này thật sự không chịu được bao lâu a".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy cũng lộ ra khó xử thần sắc, nàng nói:
"trước lúc ta nhập tông cha ta có đưa cho ta một ngàn linh thạch, đây gần như là toàn bộ tài nguyên gia tộc có thể lấy ra cho ta ở thời điểm đó.
Chắc hẳn có thể chống thêm được một quãng thời gian".
Lê Tùng Vân nghe vậy tính toán, nàng còn hơn một ngàn chín trăm linh thạch, cũng đủ để chống đỡ nàng tu luyện rất lâu rồi a.
Trước lúc đi Đông Phương gia cũng đưa cho hắn ba trăm sáu mươi linh thạch, đây là một năm tiền lương của cung phụng trưởng lão.
Một vị trưởng lão tu vi cao nhất của Đông Phương gia một tháng cũng chỉ có từng đó tài nguyên tu luyện, đủ thấy tài chính của Đông Phương gia cùng các gia tộc khác ở Lăng Ba Thành kém như thế nào, dù sao cũng là địa phương nhỏ a.
Hắn tính toán qua, trong túi của hắn chỉ còn một ngàn ba trăm năm mươi viên linh thạch, nếu như tiết kiệm một chút mà nói có thể cầm cự được rất lâu.
Nhưng bản thân hắn là một cái lão gia gia, tiết kiệm là việc không thể nào, dù sao nếu Đông Phương Diễm Nhi dùng hết số linh thạch kia hắn còn phải ra tay bao nuôi Đông Phương Diễm Nhi một thời gian, chờ linh thạch từ Đông Phương gia đến cứu cánh a.
Số linh thạch này cũng sẽ nhanh chóng bị hắn tiêu hết mà thôi.
Làm một cái lão gia gia quả thực không đơn giản.
Đương nhiên hắn cũng có thể giảm xuống tiêu chuẩn tu luyện của Đông Phương Diễm Nhi để nàng bớt đốt tiền, nhưng việc này cũng sẽ khiến tốc độ tu luyện của Đông Phương Diễm Nhi hạ xuống trên diện rộng.
Lại so sánh một cái, lão gia gia trong chiếc nhẫn ở phía bên kia nói không chừng đang điên cuồng luyện đan bỏ vào mồm Tiêu Đỉnh Thiên, một lên một xuống, chênh lệch liền thấy rõ.
Liên quan đến cái mạng già của hắn, hắn cho dù chịu khổ một chút cũng không dám để cho Đông Phương Diễm Nhi thư giãn xuống.
Cho nên hắn phải nhanh chóng tìm kiếm một công việc, Lê Tùng Vân cảm giác áp lực thật lớn.
Đông Phương gia mỗi năm sẽ gửi linh thạch đến cho hắn cùng Đông Phương Diễm Nhi một lần, bây giờ cách thời điểm đó còn rất lâu đây.
Đông Phương Diễm Nhi lúc nhập tông thời điểm còn có chút bực bội Vân gia gia một loạt thao tác làm cho nàng luống cuống, nhưng bây giờ nàng thật sự đã biết được con đường tu luyện gian nan như thế nào, trong lòng lại nổi lên cảm động.
Hai ngàn linh thạch này thu được quá đúng lúc.
Nếu không có Vân gia gia, nàng cũng sẽ không có nhiều tài nguyên tu luyện như vậy a.
Muốn đi mua cái gì đều phải đắn đo tính trước tính sau, thật sự là bó tay bó chân không thoải mái.
Lúc này một tên Ngoại môn đệ tử từ phía trong đi ra, đối với Hứa Đàm báo cáo:
"sư huynh, Dưỡng nhan dịch chúng ta chỉ còn hai bình mà thôi, sắp hết hàng rồi".
Hứa Đàm phất tay nói:
"không cần lo lắng, ba ngày nữa sẽ có một lô hàng lớn Dưỡng nhan dịch nhập khố, sẽ không để tình trạng hết hàng kéo dài".
Vị đệ tử kia nghe vậy thở phào nhẹ nhõm một cái, hiển nhiên Tài vụ đường có những quy định riêng của Tài vụ đường.
Lê Tùng Vân cảm giác hẳn là bọn hắn có trách nhiệm kiểm tra bổ sung hàng hóa kịp thời, nếu không sẽ bị trách phạt.
Nhưng mà cái này liền gợi lên hứng thú của hắn, bởi vì hắn đột nhiên muốn mua thứ này.
Không có cách nào, tu vi lúc nào cũng có thể luyện, còn đẹp trai là chuyện cả đời.
Không đúng, đối với hắn mà nói là đẹp lão.
Nghe nói người đẹp trai thường gặp may mắn, khí vận của hắn đã chẳng ra sao, bởi vậy phải cố gắng tìm cách bù đắp một chút a.
Cái này cũng không phải là nói giỡn, nghe nói trước đây có hai người bạn đi cùng nhau ra tu tiên giới lịch luyện, một người đẹp trai, còn một người xấu trai.
Một hôm nọ hai người bị yêu nữ Hợp Hoan Tông hạ độc, bất hạnh rơi vào độc thủ.
Yêu nữ vừa nhìn thấy người xấu trai kia liền lộ ra vẻ mặt chán ghét mắng to:
"xấu như vậy cũng dám xuất hiện trước mắt bản cô nương làm bẩn mắt bản cô nương, ngươi tại sao không sớm đi c·hết".
Một chưởng vỗ xuống, người kia đi đời nhà ma.
Yêu nữ kia lại nhìn thấy thanh niên đẹp trai kia, lập tức thèm thân thể hắn, đưa trở về dùng bí pháp thải bổ.
Thanh niên kia vốn có một khuôn mặt đẹp trai, lại bị nàng thải bổ đến mức lộ ra tái nhợt yếu ớt, càng lộ ra một cỗ đặc thù mị lực làm cho nàng đau lòng.
Cuối cùng nàng chỉ có thể kiềm chế bản tính một chút, không nỡ để hắn bị thải bổ c·hết, cứ như vậy kéo dài một quãng thời gian.
Một thời gian sau một đám chính đạo tu sĩ t·ấn c·ông cứ điểm của Hợp Hoan Tông, đem tất cả đám yêu nữ tiêu diệt, thế là thanh niên kia may mắn còn sống.
Cho nên hành tẩu trong tu tiên giới, đôi lúc một cái mặt đẹp lại gặp trúng đám nhan cẩu liền có thể cứu một mạng.
Làm một cái lão gia gia, không có chút nhan trị thật sự khó mà gặp người, không dám cùng đồng nghiệp tự xưng mình là lão gia gia.
Bởi vậy Lê Tùng Vân dưới ánh mắt nghi hoặc của Đông Phương Diễm Nhi cùng Hứa Đàm đem hai bình Dưỡng nhan dịch mua lại, tổng cộng tiêu hết của hắn một trăm linh thạch.
Quả nhiên mấy thứ đồ vật chuyên bán cho nữ tu sĩ này đắt siêu tiêu giá trị bản thân của bọn nó a.
Tiền của nữ nhân thật là dễ kiếm.
Hai bình này mỗi bình có thể dùng được một tuần, dư sức để hắn kéo dài đến lúc Tài vụ đường bổ sung hàng hóa.
Đông Phương Diễm Nhi nhướng mày:
"Vân gia gia, ta chỉ mới mười sáu tuổi, còn chưa tới lúc dùng thứ này.
Dưỡng nhan dịch thật sự quá đắt, không phải ngươi vừa nói chúng ta vẫn nên tiết kiệm một chút hay sao?".
Lê Tùng Vân nghe vậy sửng sốt, sau đó nói ra:
"ta không nói ta mua cho ngươi a, ta mua cho chính ta dùng".
Cái này liền đến lượt Đông Phương Diễm Nhi sửng sốt, Vân gia gia của nàng muốn dưỡng nhan?
"phụt, cười c·hết ta".
Đúng lúc này một tiếng cười khẽ từ bên ngoài vọng vào, ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều đổ dồn về phía ngoài cửa.
Một vị nữ tu sĩ ăn mặc một bộ váy áo cực kì khiến người ta nóng mắt vừa che miệng cười vừa đi tới.
Phần trên váy của nàng rất đặc biệt, từ vai trở xuống là một loại vải mỏng màu trắng, rất dễ dàng có thể nhìn xuyên qua, trông thấy làn da trắng nõn như tuyết ở bên trong.
Liên tiếp phần váy màu đỏ ở vừa vặn che ngay hai ngọn núi đồi hùng vĩ, một đường khoét sâu đi xuống khiến người ta có thể thấy được thâm uyên sâu thẳm.
Phía dưới là một đường xẻ tà đến gần đầu gối, lộ ra giày cùng phần chân trắng nõn thẳng tắp của nàng.
Nàng sở hữu một khuôn mặt cực kì tinh xảo, một đôi mắt lông mi dài cao v·út, tròng mắt màu nâu nhạt khác biệt với mọi người, đặc biệt là bờ môi của nàng hơi đầy đặn, được tô lên một loại son màu hồng bóng.
Nhưng đặc điểm khiến người ta khó quên nhất của nàng chính là hai ngọn núi đồi hùng vĩ, ở kiếp trước tục xưng quái vật ba đầu.
Khuôn mặt kết hợp với thân hình, nhất là bờ môi đầy đặn kia khiến cho nàng lộ ra vẻ quyến rũ như một quả mật đào chín muồi thành thục, khiến người ta cực kì muốn đi lên sờ một cái bờ môi này, cảm nhận độ mềm mại cùng đàn hồi của nó, nếm thử xem nó có vị gì.
Lê Tùng Vân rất nhanh liền có thể nghe được tiếng nuốt nước miếng ừng ực của đám đệ tử đứng trong Tài vụ đường.
Hứa Đàm thấy cảnh này lập tức nhẹ giọng lên tiếng:
"sư huynh cẩn thận một chút, nàng là Vương Tuyết Uyên, Luyện khí kì viên mãn.
Đừng nhìn nàng xinh đẹp như vậy nhưng tính cách cực kì ác liệt.
Nghe nói nàng rất yêu thích đại sư huynh Lý Minh Nghĩa nhưng đại sư huynh lại một lòng tu luyện, bởi vậy tính khí càng ngày càng tệ.
Thật sự đáng tiếc cho nàng một trương khuôn mặt xinh đẹp cùng thân hình ma quỷ như vậy".
Hứa Đàm nói đến đây cũng không nhịn được lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng khi nhìn thấy Đông Phương Diễm Nhi đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mình thì vội vàng ho khan một cái, xấu hổ im lặng.
Lê Tùng Vân nghe vậy âm thầm ồ lên một tiếng, Vương Tuyết Uyên, da trắng như tuyết, vực sâu như uyên sao?
Thật là xứng với tên a.
Vương Tuyết Uyên đột nhiên đi đến trước mặt Lê Tùng Vân, đánh giá hắn một chút sau đó nói ra:
"sư đệ, ngươi một đại nam nhân dùng thứ này làm gì?
Tuổi ngươi cũng lớn nữa, dùng còn có tác dụng sao?
Ngươi không phải là 'nhân yêu' (bê đê) đấy chứ?".