Chương 11: sơ nhập Lam Vân Tông
Đan dược là vật phẩm thiết yếu cực kì quan trọng trong việc tu luyện.
Tốc độ tu luyện, tỉ lệ đột phá, chữa thương các loại đều cùng đan dược móc nối.
Đông Phương Diễm Nhi thời gian rất gấp gáp, nàng mỗi giờ mỗi phút đều đang tranh đua với khí vận chi tử Tiêu Đỉnh Thiên, nếu muốn có thể áp đảo cảnh giới đối phương một đầu, như vậy không thể rời khỏi đan dược.
May mắn Lam Vân Tông là Càn châu đệ nhất tông, đan dược số lượng cực kì phong phú, chỉ cần có đủ điểm cống hiến sư môn hoặc linh thạch là có thể đổi hoặc mua được.
Lê Tùng Vân cảm thấy Lão gia gia trong chiếc nhẫn của Tiêu Đỉnh Thiên khả năng cao cũng biết luyện đan, nếu như hắn không phải là Luyện đan sư, như vậy độ nguy hiểm của Tiêu Đỉnh Thiên trực tiếp giảm đi rất nhiều, áp lực của Đông Phương Diễm Nhi cũng giảm xuống không ít.
Luyện khí cùng chế phù cũng giống như vậy, trong ngắn hạn Lam Vân Tông có thể thỏa mãn nhu cầu của hắn cùng Đông Phương Diễm Nhi về mấy thứ này, có cũng được mà không có cũng không sao.
Chỉ có Trận pháp là làm cho Lê Tùng Vân cảm giác được một tia nguy hiểm.
Bởi vì tu sĩ trong quá trình tu luyện không thể tránh được khỏi thám hiểm bí cảnh, thâm nhập động phủ của tiền nhân, thám hiểm di tích các loại hành động.
Mà những chỗ như thế này tất cả đều có trận pháp bảo vệ.
Lấy ví dụ nhất một cái khốn trận, nếu như ngươi không hiểu trận pháp không thể phá trận, cũng không đủ sức dùng lực công kích phá trận, như vậy một cái khốn trận đơn giản cũng có thể đem ngươi vây g·iết.
Chưa kể trong tu tiên giới còn huyễn trận, sát trận, các loại trận pháp.
Một bước sai lầm bị vây khốn, như vậy sinh mạng sẽ cửu tử nhất sinh, thậm chí thập tử vô sinh.
Đan dược không ăn vẫn có thể tu luyện được, vẫn có thể sống được.
Pháp bảo cùng phù lục cũng giống như vậy, tất cả sẽ không dẫn tới sự vẫn lạc của tu sĩ.
Nhưng trận pháp không giống, nó có thể.
Thân là một cái lão gia gia, hắn nhất định phải đảm bảo cho Đông Phương Diễm Nhi không bị trận pháp vây g·iết.
Cho nên hắn lập tức lựa chọn Trận pháp phong.
Đông Phương Diễm Nhi vẫn đang chú ý tình huống bên này, trong suy nghĩ của nàng Vân gia gia nhất định sẽ lựa chọn Kiếm phong, cùng nàng tập hợp chung một chỗ, dễ bề liên lạc.
Nhưng khi nhìn thấy Lê Tùng Vân đi tới Trận pháp phong hàng ngũ thời điểm nàng liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhưng nàng cũng không ngốc, rất nhanh liền hiểu rõ lí lẽ trong đó, trong lòng âm thầm cảm thán:
"Vân gia gia quả nhiên quan tâm ta hết mực a".
Rất nhanh các phong liền chia xong đệ tử, mỗi phong đều được các vị trưởng lão tự mình mang về chỗ của riêng mình, sau đó phân phó đệ tử giới thiệu cuộc sống hàng ngày ở đây, một số quy tắc cùng chi tiết cần chú ý.
Lê Tùng Vân chỉ cần nghe một lần liền nhớ kĩ, sau đó nhận lấy phòng ở của mình.
Bên trong căn nhà cực kì đơn sơ, chỉ có bàn ghế, giường, bếp cùng một số vật dụng đơn giản mà thôi.
Ngược lại phòng ngủ lại có tận ba cái, một phòng khách, một bếp, phòng tắm, xem như đầy đủ tiện nghi.
Kiếp trước hắn ở Lam tinh người bình thường nếu như muốn mua được một căn phòng như vậy ở thành phố chỉ sợ phải trả giá nửa đời tích lũy mới có thể có cơ may mua được.
Thậm chí có một số người năng lực kiếm tiền không mạnh, sau khi mua một căn phòng như vậy liền dùng cả đời đến trả tiền.
Lê Tùng Vân đối với chỗ ở cũng không có yêu cầu đặc biệt gì, linh lực trong người bộc phát, toàn bộ bụi bặm trong phòng bị thổi bay, căn phòng rất nhanh liền sạch sẽ như mới.
Hắn rất nhanh liền rời khỏi phòng, hướng về Kiếm phong đi tới.
Lê Tùng Vân vừa đi không lâu, ở ngay bên cạnh nhà của hắn cửa nhà liền mở ra, một người thanh niên đi ra, đưa ánh mắt nhìn theo bóng lưng của hắn.
Khóe miệng của hắn hơi nhếch, mang theo một nụ cười thần bí, sau đó liền thu liễm tự thân khí tức, tinh thần lực tản ra, xa xa đi theo Lê Tùng Vân, đảm bảo hắn không cách nào phát hiện ra được.
...
Vân gia gia, ngươi cuối cùng cũng tới".
Đông Phương Diễm Nhi vui vẻ đi tới trước mặt Lê Tùng Vân cười nói, hắn lập tức hỏi:
"Chưởng môn đã nhận ngươi làm đệ tử chưa?".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy lắc đầu:
"hắn chưa hề nhắc đến việc này, nhưng cả quá trình làm quen Kiếm phong ta đều được Lý Minh Nghĩa dẫn đi, cả hai đã hơi có quen biết".
Lê Tùng Vân nghe vậy lập tức gật đầu nói ra:
"cái này chắc chắn là ý của Chưởng môn, Lý Minh Nghĩa tuy ngưỡng mộ thiên phú tu luyện của ngươi nhưng còn chưa tới mức nhiệt tình như vậy.
Hẳn là Chưởng môn để hắn cùng ngươi giữ gìn quan hệ, sau này xem biểu hiện của ngươi rồi thu ngươi làm đệ tử cũng không muộn
Có Lý Minh Nghĩa trước làm nền, sau này hắn có thu ngươi làm đệ tử cũng sẽ không đột xuất.
Chưởng môn đã nhìn trúng ngươi, chỉ sợ sau này các trưởng lão khác cũng sẽ không còn ý tưởng gì với ngươi, bọn hắn không dám cũng không cách nào tranh với Chưởng môn".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy chống nạnh hừ một tiếng, làm ra vẻ cao ngạo nói ra:
"ai biết, lỡ đâu Lý Minh Nghĩa cũng tham sắc đẹp của ta đây".
Lê Tùng Vân nghe vậy cười nhạt một tiếng:
"người này có chút bản lĩnh, ánh mắt của hắn nhìn ngươi rất trong sáng, không giống La Thiểm Tây.
Được rồi, đây là một ngàn không trăm mười lăm linh thạch, ngươi cất giữ".
Đông Phương Diễm Nhi đột nhiên nhận được một đống linh thạch, sửng sốt một chút, sau đó nàng nói:
"cái này có phải nhiều quá không?
Ta dùng chắc không hết đâu, hay là Vân gia gia ngươi cầm bớt đi".
"không cần từ chối, ta đã nói người gặp có phần, chúng ta chia đôi a.
Còn nhớ ta dạy ngươi chứ, tu sĩ chính là tranh, tranh với người tranh với trời.
Bày biện ra thiên phú, kéo đầu tư, kéo tài nguyên, thời gian tu hành của ngươi rất gấp gáp, ngươi nhất định phải mạnh mẽ vượt xa Tiêu Đỉnh Thiên mới có thể bảo vệ được chính ngươi cùng Đông Phương gia".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy liền không nhăn nhó nữa, ngoan ngoãn thu vào.
Số linh thạch nếu tương đương với một Ngoại môn đệ tử nhận trợ cấp của tông môn mười bảy năm liên tục, có thể nói là một con số khổng lồ.
Kết hợp với thiên phú tu luyện của Đông Phương Diễm Nhi, đây chính là bệ phóng hoàn hảo cho nàng, để nàng có thể nhanh nhất bắt kịp đám thiên tài vừa mới nhập môn.
Dù sao nàng ở Lăng Ba Thành cảnh giới cũng chỉ là Luyện khí kì nhất trọng đỉnh phong, mà trong lúc nhập môn Lê Tùng Vân thấy trong đám thiếu niên người tu vi tối cao cũng đã Luyện khí kì tam trọng, ngang với khí vận chi tử Tiêu Đỉnh Thiên hiện tại.
Muốn thể hiện ra thiên phú trác tuyệt của nàng, như vậy trước mắt phải đem cảnh giới đuổi kịp mới là việc quan trọng.
Đồng thời hắn càng lúc càng hiểu rõ Đông Phương Diễm Nhi.
Chỉ cần tế ra Tiêu Đỉnh Thiên Đông Phương Diễm Nhi rất dễ dàng liền sẽ nghe khuyên bảo của hắn, bớt rất nhiều công sức.
Hắn cảm ứng một chút nồng độ linh khí xung quanh, thở dài nói:
"Lăng Ba Thành của chúng ta đúng là nơi khỉ ho cò gáy, một cái tàn khuyết linh mạch cũng không có chứ đừng nói một cái linh mạch hoàn hảo, cho dù là thấp nhất nhất giai linh mạch.
Lam Vân Tông không hổ là Càn châu đệ nhất tông, chỉ là linh khí tản mát ở giữa các phong cũng đã nồng đậm như vậy, hơn hẳn lúc chúng ta ở Lăng Ba Thành mấy chục lần.
Cường độ linh khí này hẳn là tam giai linh mạch mới có thể có được.
Ở đây tu luyện làm ít công to, không trách Lam Vân Tông có thể sừng sững nhiều năm không ngã, đệ tử của bọn hắn có thể đè lên đánh các môn phái cùng tán tu.
Ở dưới điều kiện này tu luyện quả thật quá tuyệt vời a".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy cũng gật đầu, nàng cũng đã cảm nhận được thân ở trong đại tông môn có phúc lợi lớn như thế nào.
Nàng hỏi:
"chúng ta tiếp theo làm gì?".
Lê Tùng Vân suy nghĩ một chút sau đó nói:
"chúng ta chân ướt chân ráo gia nhập Lam Vân Tông, chưa hiểu về nó, như vậy nhiệm vụ đầu tiên chính là hiểu rõ nó.
Quốc có quốc pháp tông có tông quy, vậy thì bắt đầu từ tông quy đi.
Chúng ta đi Giới luật đường".