Chương 17: Tiên Quân: Làm đệ tử của bổn tiên đi!
Từ khi nào, mà ở nhân gian đã xuất hiện một ngọn núi mang tên Bạch Vân Sơn.
Núi tuyết cao đến ba ngàn dặm, tuyết bao phủ mịt mù quanh năm. Đỉnh núi chạm đến lớp lớp tầng mây, thành thử ra không biết từ bao giờ, người dân đã gọi núi này là Bạch Vân Sơn.
Trên đỉnh Bạch Vân Sơn có ẩn chứa một vị tiên nhân. Người ta đồn đại rằng dăm bữa nửa tháng, tiên nhân ấy lại đi xuống chân núi, đi tìm kiếm người phù hợp với cơ duyên của bản thân. Phàm là ai lọt vào mắt xanh của vị ấy, chắc chắn con đường trong tương lai sẽ rộng mở thành tiên.
Tiếc là, xuân qua, thu về, hạ tới, đông đi. Bốn mùa xoay chuyển liên tục, ấy thế mà vẫn chưa có ai có cơ hội diện kiến vị tiên nhân ấy. Để rồi câu chuyện cứ thế mà chìm vào dĩ vãng, trở thành một truyền thuyết dân gian được kể đi kể lại qua hằng năm.
…
Trên đỉnh Bạch Vân Sơn, có một gian đạo quan tọa lạc tại chốn này. Đạo quan không lớn, chỉ có năm gian phòng khác nhau. Nhưng không thiếu thốn điều gì cả, ở nơi đây, có một lão già mặc áo bào xám.
Lão già này, chính là người giữ nhà của Tiên Quân.
Nhưng lúc này, lão ta đang ngồi trước một bàn ăn, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng. Khẽ vuốt ve lấy đôi mắt của mình. Trước mắt lão, chính là vị Tiên Quân, đúng hơn là đã từng.
“Tiên sinh, đến lúc dùng bữa rồi.”
“... À ừ, ông nói gì vậy?”
Ngồi ở đối diện lão già, một gã thanh niên mặc áo dài sắc xám đầy chỗ được chắp vá lại một cách sơ sài. Bộ dáng như một kẻ chỉ mới hai mươi tuổi, mái tóc trắng xóa tựa như tuyết. Khuôn mặt của hắn bị che khuất bởi chiếc mặt nạ gỗ cũ kỹ, chỉ có duy nhất hai lỗ hổng để lộ ra đôi mắt đằng sau đó, một đen một trắng.
Đấy là một đôi mắt mệt mỏi vì đã đọc thứ gì đó quá nhiều…
Lại không ai có thể nhìn ra, vị này đã từng là Tiên Quân, còn là một tên tiên nhân rất cường đại.
Vào một đêm mưa gió bão bùng, hắn xuất hiện từ trong hư không mà xuất hiện xuống cõi trần gian này. Vậy nhưng tu vi của đối phương cũng chẳng còn được như xưa nữa.
Tuy nhiên, điều khiến lão già phải quan ngại, chính là kể từ một ngày xuất quan, vị Tiên Quân này suốt ngày chỉ nhìn vào một cục gạch phát ra ánh sáng, không kể ngày đêm.
Đây, bây giờ cũng thế, Tiên Quân đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào cục gạch với những ký tự kỳ quái trên đó. Một loại ký tự rất lạ, lạ đến nỗi mà lão già tuyệt không thể phân tích ra ý nghĩa của nó là gì.
Phải chăng đây là một loại phù chú cổ đại gây ám ảnh bất kỳ kẻ nào nhìn thấy nó? Lão già ngẫm nghĩ, cuối cùng mới hít thật sâu.
Không được! Kể từ ngày Tiên Quân b·ị đ·ánh xuống trần gian, ngài ta chán nản hẳn việc tu luyện, nếu bây giờ còn vì bị ám ảnh tâm ma thì mọi chuyện sẽ rất tồi tệ. Thân là người quản việc cho Tiên Quân, ông phải làm gì đó!
Thế là, lão già nhanh chóng lên tiếng:
“Thưa ngài, việc khôi phục tu vi như thế nào?”
“Phụt!”
Tiên Quân vừa đưa bát súp lên miệng đã lập tức phun ra, hắn ho lấy sằng sặc và đưa tay áo lên lau miệng. Một lúc lâu sau, Tiên Quân mới ngẩng đầu lên mà nói một cách điềm tĩnh:
“Có tiến triển rồi, ta sẽ nhanh chóng trở lại trạng thái mạnh nhất của mình thôi.”
“Vậy thì tốt rồi, khi nào ngài mới tính đến chuyện thu đệ tử kế nghiệp?”
Lão già gật đầu, bình tĩnh hỏi tiếp. Tiên Quân lưỡng lự một lúc lâu và rồi nói:
“Ta có linh cảm-”
“Ngài có linh cảm rằng tương lai sẽ có một người có khả năng thừa kế những truyền thừa và sở hữu tiềm năng đang sở hữu. Đối phương là thiên mệnh chi tử, được Thiên Đạo chiếu cố?”
Lão già nheo mắt lại, hiển nhiên, mớ kịch bản ba xu của Tiên Quân lão đã thuộc lòng từ lâu. Sự bắt bẻ của lão khiến cho Tiên Quân phải trầm mặc, nhưng trong lòng đã sớm than thầm.
Hỏng!
Có thể người đời biết rằng Tiên Quân nổi tiếng là người có thiên phú, tiềm năng. Chỉ trong thời gian ngắn đã đạp lên trên con đường tiên lộ, rồi phi thăng, chinh chiến khắp Thất Giới, thế nhưng nếu về dạy dỗ đệ tử…
Hắn chẳng biết con mẹ gì cả.
Kể từ khi được gia nhập môn phái, đủ loại cơ duyên, kỳ ngộ cứ thế đập vào mặt Phong Nhiên. Cả con đường của hắn gặp đủ loại hack, bây giờ bảo hắn dạy dỗ đệ tử ư?
Tiên Quân ngơ ngác, hắn phải dạy cái gì bây giờ? Chẳng lẽ đối diện với thắc mắc của đệ tử, chỉ cần đáp lại một câu: “Đồ đệ thân yêu của ta, con cứ chờ cơ duyên đến là đột phá được thôi.” ư?
Tiên Quân không dám, vì thế nên hắn cũng chẳng đủ trình độ dạy dỗ cho ai. Thậm chí, cả thế gian này e rằng cũng không có kẻ nào dựa vào đủ loại cơ duyên. May mắn đến mức ra ngoài cũng đạp phải bảo vật mà bước đến chức vị Tiên Quân được.
Đương nhiên, sau đó có một cái giá phải trả. Bật hack mạnh lên quá nhanh, khiến cho Tiên Quân từng một thời rất ngông cuồng. Cho tới khi hắn gặp phải một kẻ càng cực kỳ không hợp thói thường.
Đó là Tử Lôi Đao Ma.
Hả? Có người thắc mắc rằng tại sao Tiên Quân là người g·iết c·hết Tử Lôi Đao Ma, vậy mà hắn vẫn cho rằng đối phương mạnh một cách vô lý ư?
Nhiều người biết rằng Tiên Quân chiến đấu với Tử Lôi Đao Ma suốt một tháng trời ròng rã. Lại không ai biết rằng trước Tiên Quân, Tử Lôi Đao Ma đã chiến đấu với bách vạn Tiên Binh, gặp phải Tiên Giới Thất Đế, g·iết c·hết hai vị, khiến năm vị phải trọng thương chạy trốn. Ấy thế mà sau đó nàng vẫn dư sức đánh với Tiên Quân, còn xém g·iết hắn.
Trong Thất Đế, cho dù Tiên Quân có liều mạng cũng chỉ có thể đánh bại hai người, nếu là ba vị, e rằng hắn phải chuẩn bị tinh thần hồn phi phách tán. Cho nên không phải Tiên Quân quá mạnh, mà là do Tử Lôi Đao Ma đã gặp quá nhiều quân thù.
Hắn cũng chỉ là tên cuối cùng mà nàng đối diện thôi.
Nghĩ tới Tử Lôi Đao Ma, Tiên Quân khẽ rùng mình. Thiên phú của nàng ta càng phi lý, vậy nên kiếm được người như vậy lại bất khả thi hơn nữa.
Vậy nên, lấy đâu ra đệ tử như vậy bây giờ? Tiên Quân nghi ngờ rằng nếu hắn thu phải một người đệ tử bình thường, thể nào kẻ xấu số đó cũng bị hắn dạy dỗ đến hư hỏng mất thôi.
Cuối cùng, hắn chỉ thở dài mà nói:
“Lão già, ta…”
“Tiên Quân! Bí cảnh do ngài để lại ngàn năm trước sắp bắt đầu rồi!”
Lão già chợt nhăn mày mà nói, sau đó không kìm được mà thở dài khoanh tay, khuôn mặt già nua đầy vẻ lo âu:
“Bí cảnh của Tiên Quân, kết quả không có người đệ tử nào kế thừa cả. Ngài thấy có vô lý không?”
“Bí cảnh?”
Tiên Quân nghe vậy, hắn cũng ngừng lại. Sau đó đôi mắt tức khắc lộ ra vẻ ngưng trọng. Đúng vậy, chính là bí cảnh mà hắn vô tình để lại ngàn năm trước, trong một lần hứng khởi trước lúc phi thăng.
Nhớ không nhầm, hình như bí cảnh lúc trước hắn để lại chính là muôn vàn bảo vật hiếm thấy khắp trần gian, các loại linh đan diệu dược, và một tên Ma Đế bị phong ấn.
Tiên Quân:...
Ừm, chính là Ma Đế.
Lúc đó Ma Đế xuất hiện, thế gian sinh linh lầm than. Với tư cách là Tiên Quân với nhiệt huyết tuổi trẻ đã nhanh chóng xuất hiện để ngăn cản. Hắn đã chuẩn bị tinh thần để chôn thân tại đó, ai ngờ giữa chừng, Tiên Quân chó ngáp phải ruồi mà đột phá, phi thăng thành tiên.
Quá trình diễn ra nhanh chóng, khiến cho Tiên Quân không thể tiêu diệt được Ma Đế. Chỉ đành phong ấn hắn lại, cuối cùng không kịp nói một lời mà từ giã cõi nhân gian, bước đến Tiên Giới.
Ai mà ngờ được bây giờ chúng sinh lại coi đó là truyền thừa chứ?
“Lão già, bây giờ có bao nhiêu người biết đến truyền thừa?”
“Ừm? Ngũ đại môn phái đã chú ý tới, thậm chí có cả Thánh Nữ của Thiên Đạo Tông nữa. Ta ước chừng toàn bộ đệ tử tinh anh sẽ được phái tới truyền thừa do ngài để lại.”
Lão già có vẻ khó hiểu mà đáp. Việc đó càng khiến mặt Tiên Quân trở nên táo bón hơn nữa, tin tức này tới quá mức đột ngột, có lẽ cũng do hắn mải trầm mê trong tiên hiệp nữa.
Nếu bí cảnh được kích hoạt, tên thiên kiêu nào đó lớ nga lớ ngớ thức tỉnh Ma Đế thì e rằng… Hơn một phần tư số thiên kiêu ở giới tu chân sẽ bay màu ngay lập tức.
Rồi sau đó, Tiên Quân sẽ bị thế nhân xem là ma đạo, lập bẫy nhằm mưu hại chúng sinh. Cuối cùng danh tiếng mãi mãi chìm trong sự ô nhục.
C·hết tiệt! Tất cả chỉ do quá trình phi thăng diễn ra quá nhanh, làm hắn chẳng kịp dặn dò cho ai cả!
Tiên Quân cắn răng, cố gắng giữ lấy sự bình tĩnh mà điềm đạm gật đầu:
“Lão già, thực ra ta có một vài tên đệ tử, chúng đang đi lịch luyện khắp trần gian.”
“Ừm?”
Trước ánh mắt nghi hoặc của lão giả, Tiên Quân chỉ gật đầu. Hắn lạnh nhạt như thế, bình tĩnh nói:
“Đúng vậy, một đám đệ tử giống hệt ta! Hơn nữa còn tôn kính sư phụ vô cùng.”
Đột ngột, hắn cao giọng:
“Cho nên, lão già!”
“Đăng ký cho ta bốn vị trí trong việc giành lấy truyền thừa, càng nhanh càng tốt!”
Tiên Quân: Chư vị, bổn tiên cắn răng cắn cổ, chỉ hi vọng chư vị có thể giúp bổn tiên một điều!
Tiên Quân: Chư vị làm đệ tử của bổn tiên đi!
Khoa Kỹ Đại Sư: Hả?
Phong Nhiên: Thu đồ tập thể?
Thiên Hồ Hiền Giả: Yêu cầu của Tiên Quân có gì đó mờ ám nha~
Đi Bộ Trong Đêm: Ừm? Không?