Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Group Chat Chỉ Có Một Mình Ta

Chương 18: Đại lão Phong Nhiên thâm bất khả trắc.




Chương 18: Đại lão Phong Nhiên thâm bất khả trắc.

Thành phố Hải Nội, vị trí của Công Hội Thiên Nam, tại khu vực trung tâm, nơi tập trung các nhân vật tinh anh khắp thành phố.

Hải Nội là Thủ Đô của nước Việt, cho nên khi nói đến các nhân vật tinh anh khắp thành phố. Chỉ sợ một phần bảy lực lượng của đất nước đã tập trung ở đây rồi, bọn họ đều ăn mặc âu phục, tuổi tác đa dạng, có người chỉ mới lên mười, có kẻ đã sắp sửa tuổi xế chiều.

Và trong số đó, có cả Thiên Nhật.

Giờ đây, hắn cũng đang giữ lấy một ghế. Chỉ tựa đầu và cầm đại một tờ báo lên xem xét. Thế nhưng bên tai hắn, tiếng hít một ngụm khí lạnh của vị Đao Ma vang lên, chỉ thấy nàng không kìm được mà thốt lên kinh hãi:

“Đám người này thật mạnh!”

Thiên Nhật nhướng mày, hắn không tin tưởng một vị Đao Ma đã đạt tới thành tựu đỉnh cao ở thế giới khác sẽ khen ngợi dễ dàng như vậy. Thế nhưng ngay sau đó, đã thấy nữ tử áo đỏ dùng ánh mắt ngưng trọng quan sát xung quanh và nói:

“Lúc trước, ta cho rằng Công Hội Thiên Nam rất yếu ớt, chỉ cần dùng 0.05% là tiêu diệt được.”

“Thế nhưng! Đám người này tồn tại! Mạnh mẽ một cách phi thường, vượt xa những kẻ mà ta từng gặp!”

“Nếu gặp phải bọn họ, ta không thể thắng chỉ với 0.05% sức mạnh được, mà phải dùng đến những 0.15%”

0.15% đó là con số lớn đến nhường nào cơ chứ? Đao Ma hít một hơi kinh hãi mà nhìn xuống Thiên Nhật. Đáp lại nàng, đối phương chỉ thở dài và đưa tay che mặt của mình lại.

Đột ngột, vài người ở đây đột ngột nhìn sang Thiên Nhật và nhíu mày. Bằng cách nào đó, bọn họ cảm thấy gáy mình ngứa ngáy đến lạ kỳ.

Có phải thằng nhóc này đang khinh thường bọn họ không?

Thiên Nhật:...

“Ngài thay tôi hấp dẫn kẻ địch nhỉ?”

Thiên Nhật dở khóc dở cười giương báo lên che hết khuôn mặt của mình và lẩm bẩm. Thế nhưng Đao Ma chỉ nhún vai, nàng bĩu môi và rồi nói:

“Hấp dẫn thì sao cơ chứ? Nhớ ngày xưa, ta bị tới tận tam đại tông môn t·ruy s·át. Tên Tiên Quân kia còn màu mè hơn, hắn gây thù chuốc oán với hơn phân nửa giới tu chân.”

Thiên Nhật:...

Người tu tiên thích hấp dẫn cừu nhân đến vậy sao? Bảo nhau tu hành thanh tâm quả dục, vậy mà hở tí là chém chém g·iết g·iết, nghe buồn cười quá nhỉ?

Sau một lúc, cửa lớn mở ra. Một người phụ nữ mặc âu phục bước vào, cô ta cầm lấy một bản viết tay rất dày. Đúng vậy, một bản viết tay dài tới hơn năm mươi trang, nhanh chóng, cô ngồi ở vị trí trên cùng, đưa mắt nhìn xuống mọi người.

Người này chính là chủ tịch Công Hội Thiên Nam, Võ Minh Vy, là một trong số ít Người Thức Tỉnh đạt đến cấp 8. Vốn dĩ cô ta phải dành thời gian để chinh phạt một không gian dị thường mới xuất hiện gần đây, nhưng bởi vì động tĩnh gây ra của tối hôm qua mà người phụ nữ này quyết định trở về thành phố Hải Nội.

Bình tĩnh nhìn lấy xung quanh, Minh Vy cất tiếng, thanh âm trong trẻo ấy lại lộ ra vẻ tỉnh táo vô cùng:

“Mọi người đang thắc mắc là ai đã kết liễu Phệ Kim Đại Trùng, đúng không?”

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới có người cất tiếng:



“Có phải là do người đại diện ở thành phố lân cận…”

Minh Vy vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cô nhìn xẹt qua một đợt những người xung quanh. Bọn họ có người đứng ngồi không yên, kẻ thì trầm mặc suy tính điều gì đó, kẻ lại cực kỳ nghi ngờ tính chất của sự việc.

Cuối cùng, Minh Vy cất tiếng:

“Hiện tại, chúng ta không có thời gian lãng phí nên tôi sẽ nói luôn. Trừ tôi ra, không có người nào được biết đến rộng rãi ở các tỉnh lân cận, kể cả thành phố Hải Nội có thể g·iết c·hết Phệ Kim Đại Trùng trong một đòn cả.”

Cô khẽ búng tay, Thiên Nhật thở dài gật đầu, hắn lập tức đi đến bên máy chiếu và đưa tay ấn xuống một nút.

Chỉ thấy màn hình lập tức hiện lên hình ảnh Phệ Kim Đại Trùng - với kích thước to hơn một tòa núi lớn đ·ã c·hết. Chính lỗ hổng to lớn trên cơ thể đã nói lên nguyên nhân của nó.

Đó là một nắm đấm, Phệ Kim Đại Trùng hoàn toàn bị một ai đó, đấm c·hết.

Thoáng chốc, bầu không khí chìm vào yên tĩnh một lúc lâu. Để rồi sau đó, tất cả những ai ở trong này đều bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Bị một đòn g·iết c·hết? Thưa chủ tịch Vy, cô chắc về điều này chứ ạ? Phệ Kim Đại Trùng là dị thú cấp 7, nhưng lực phòng ngự của nó cứng cáp đến mức những đòn t·ấn c·ông thông thường của Người Thức Tỉnh cấp 8 cũng khó lòng gây tổn thương, ý ngài là…”

“Ừ.”

Minh Vy gật đầu, cũng chẳng nói gì nhiều. Ý tứ của cô đã rõ, kẻ ra đòn này có khả năng đã đạt đến cấp 9 rồi. Cô cũng chẳng trách cứ kẻ vừa nói, bởi lẽ khi nghe thấy tin này, Minh Vy cũng không thể bình tĩnh nổi được.

Cấp 9? Đối với thành phố Hải Nội nói riêng và toàn thể nước Việt nói chung, đều có ý nghĩa rất quan trọng.

Cho nên…

Khẽ đảo mắt, cô hắng giọng ra hiệu mọi người im lặng và nói tiếp một cách nghiêm túc:

“Từ bây giờ trở đi, tôi muốn mọi người dành thời gian tìm kiếm tung tích của người này. Nhưng đồng thời, đừng động chạm gì tới đối phương cả.”

Thật vậy, bọn họ không nên tỏ thái độ tiêu cực đối với một Người Thức Tỉnh cấp 9. Cho dù có không phải đi chăng nữa, thì cách đối phương miểu sát Phệ Kim Đại Trùng đã thể hiện rõ giá trị của họ.

“Tôi hiểu rồi! Chủ tịch!”

“Vâng!”

Chờ đến khi tất cả rời đi. Thiên Nhật chỉ thở dài và đi trở về trung tâm nghiên cứu thành phố Hải Nội. Vừa trở về phòng, hắn đã thấy người thiếu nữ mang áo blouse trắng lúc trước đang cắm đầu vào máy tính.

“Thế nào? Đã tìm ra được mẫu ADN gì từ sợi tóc anh giao cho?”

“Anh Nhật!?”

Người thiếu nữ giật mình, cô bối rối quay đầu và nói:

“Thôi c·hết, em quên mất, em có đưa vào máy để lấy dữ liệu tính toán. Anh qua xem thử nó đã hoàn tất hay chưa đi?”

“Bất cẩn quá đấy…”



Thở dài quở trách đàn em của mình. Thiên Nhật đi tới trước màn hình máy tính, thế nhưng khi nhìn thấy những thứ được hiển thị ở bên trên, hắn khẽ cau mày lại.

Công nghệ ngày càng phát triển, cho nên mã ADN đã được lấy và thu thập trên khắp toàn thành phố. Thành thử quá trình thu thập mã ADN của từng người dân cũng diễn ra nhanh chóng, và bây giờ, nó đã có kết quả.

Mã ADN ấy, có tới 99% là trùng khớp với một người mà Thiên Nhật rất quen thuộc. Phong Nhiên.

Thiên Nhật im lặng, cuối cùng hắn lặng lẽ quan sát kết quả khám nghiệm. Sau đó đưa tay gõ vào bàn phím. Thoáng chốc, màn hình đã hiện lên dòng chữ thông báo rằng kết quả đã bị xóa bỏ.

[Result deleted!]

“Anh Nhật ơi, kết quả có trùng với ai không ạ?”

Giọng nói của cô gái vang lên, Thiên Nhật mỉm cười và lắc đầu, đáp lại với giọng ôn hòa:

“Có lẽ nó bị lỗi rồi.”

“Chà, em đoán kẻ mạnh như vậy sao có thể lộ rõ thông tin cá nhân của mình cơ chứ?”

Đối phương cảm thán, mà Thiên Nhật chỉ mỉm cười như một lời đáp lại và rời đi khỏi nơi này. Trong lúc đó, Đao Ma vẫn lơ lửng xung quanh hắn, nàng tròn mắt ra mà có vẻ khó hiểu:

“Nhóc bao che cho bạn của mình à?”

“Có thể nói là vậy.”

Đi đến chỗ vắng vẻ, Thiên Nhật đưa tay ra và xé rách không gian, hắn bước qua vùng không gian bị xé rách đó, cuối cùng bước vào phòng ngủ của mình. Khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm, Thiên Nhật bước vào trong phòng tắm.

Khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ đến lạ thường. Thật vậy, nhan sắc của Thiên Nhật có thể hấp dẫn bất kỳ ai đi nữa, cho dù là gái hay trái. Đã bao nhiêu lần Phong Nhiên nhổ nước bọt về thứ nhan sắc trời ban của hắn rồi.

Quả thật là vậy, Thiên Nhật thở dài và đưa tay tháo lấy bộ tóc giả xuống.

Mái tóc dài vốn được che dấu bấy lâu nay nở rộ tựa như một bông hoa và bao phủ lấy lưng của Thiên Nhật. Và cùng lúc đó, phép cải trang trên cơ thể cũng được giải trừ, để lộ những sự thay đổi rõ rệt.

Ví dụ như, không có yết hầu, ví dụ như, phần ngực để lộ ra một đôi bồng đào, ví dụ như làn da càng thêm phần trắng hồng hơn nữa.

Nhanh chóng, trước gương chính là một cô gái với mái tóc vàng tựa như ánh nắng ban mai. Khuôn mặt dẫu xinh đẹp, lại không có vẻ mềm mại như bao cô gái, mà là vẻ sắc bén và sự cao ngạo ẩn dấu trong từng đường nét trên đôi mắt, gò má và sống mũi của cô.

Thiên Nhật thở dài, cô đưa tay lên dụi lấy đôi mắt của mình.

Cũng đã mười chín năm cô giả vờ làm một người đàn ông rồi. Ban đầu, mọi thứ đơn giản hơn nhiều, thế nhưng càng lớn, những đặc điểm sinh lý trên thân thể của một người phụ nữ dần dần lộ rõ ra.

May mắn là lúc đó cũng trùng với thời gian Đao Ma thức tỉnh, được nàng ta dạy cho thuật dịch dung, thế là bí mật ấy vẫn được che dấu cho đến bây giờ.

“Gia tộc của ngươi lạ thật đấy, cứ phải bắt một người phụ nữ giả làm đàn ông.” Đao Ma lẩm bẩm, thế nhưng Thiên Nhật cúi đầu, cô vặn lấy vòi nước và rửa lấy khuôn mặt tinh xảo của mình, cười nhẹ mà nói:



“Vì cha mẹ tôi không sinh được nổi một đứa con trai đấy.”

“Chà, có vẻ thế giới của ngươi và ta có cùng một vấn đề.”

Đao Ma lơ lửng xung quanh Thiên Nhật. Mà cô chỉ lau mặt và thở dài bước ra ngả người nằm trên giường, khẽ đảo mắt một vòng, chợt lẩm bẩm:

“Việc này khó đấy…”

“Sao, nếu người tung một đòn g·iết c·hết Phệ Kim Đại Trùng là Phong Nhiên, điều đó có nghĩa hắn ta là Tiên Quân.”

Đao Ma mỉm cười, sau đó nàng đưa tay ra hiệu vung một cái với Thiên Nhật:

“Khi nào rảnh ta tìm lại tên nhóc đó đi.”

“Thứ nhất, mẫu ADN giữa người thân ruột thịt cũng có thể trùng khớp với nhau. Và thứ hai…”

Thiên Nhật nói, cô lườm lấy Đao Ma:

“Nếu đối phương thực sự là kẻ đã g·iết ngài, không phải chúng ta nên tránh xa Tiên Quân ra ư?”

“Chà, Tiên Quân năm đó không bằng ta.”

Đao Ma ưỡn ngực ra, nàng cong khóe miệng lên mà nói. Như để tăng độ uy tín của mình, Đao Ma còn khẳng định thêm:

“Trước đó, không ít lần ta đánh hắn đến mức phải cầu xin tha mạng rồi.”

“Không là không!”

Thiên Nhật thở dài và nói. Cô khẽ búng tay nhè nhẹ, một tia sét tím xuất hiện và lan tỏa trên đầu ngón tay mà tỏa sáng khắp cả căn phòng. Nó chui vào trong từng khe hở của chiếc tivi, khiến màn hình đột ngột sáng lên.

Đao Ma thấy thế, nàng chợt bật cười một cách vui vẻ:

“Kìa, nhóc tiến bộ nhanh thật đấy. Năm xưa ta có lĩnh ngộ ra Tử Lôi Đao Pháp cũng chẳng nhanh như vậy được đâu.”

Không đợi Thiên Nhật kịp trả lời, một bản tin đã khiến nàng phải chú ý.

“Chiều tối ngày 29/8, một vụ giao dịch chất cấm đã bị phát hiện và bắt giữ. Theo lời kể lại của cảnh sát có mặt ở hiện trường, có một người mặc giáp đã xuất hiện kịp thời và can thiệp lấy cuộc giao dịch. Hiện vẫn đang trong quá trình điều tra danh tính…”

“Ồ, thế giới này vẫn còn có người hành hiệp trượng nghĩa như vậy ư?” Đao Ma nghe thế thì tấm tắc. Thiên Nhật khẽ nhíu mày, nàng ngẫm nghĩ, trong đầu chợt xuất hiện một ký ức mong manh.

Anh hùng ư? Tất nhiên là vẫn còn chứ.

Đó là vào hai năm trước, là khoảnh khắc một người thanh niên cõng Thiên Nhật trên lưng, chạy thoát khỏi sự t·ruy s·át của đám Người Thức Tỉnh.

Nếu không có hắn, e rằng Đao Ma sẽ không thức tỉnh kịp lúc để cứu Thiên Nhật.

Chỉ là, từ ngày đó…

Thiên Nhật thở dài, đưa tay ôm lấy mặt, như nghĩ đến điều gì đó, nàng vô thức lẩm bẩm lấy:

“Quả nhiên, ngần ấy đồ là chưa đủ, phải cho thêm thôi…”

Tuy nhiên, hắn ta cần cái gì bây giờ nhỉ?