Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Group Chat Chỉ Có Một Mình Ta

Chương 16: Hình thái mới




Chương 16: Hình thái mới

Thiên Nhật là một người tu luyện?

Suy nghĩ đó khiến cho Phong Nhiên ngẩn người. Nhưng chẳng phải Khoa Kỹ Đại Sư và Thiên Hồ Hiền Giả đã nhắc nhở rằng việc tu luyện ở thế giới này là một điều bất khả thi rồi sao?

Nhưng không, bởi vì ngay sau đó Khoa Kỹ Đại Sư đã giải đáp thắc mắc của hắn:

“Có vẻ công pháp mà Thiên Nhật đang tu luyện đã được chỉnh sửa sao cho phù hợp với kết cấu và quy tắc của thế giới này. Cho nên… cũng miễn cưỡng xem như một loại dị năng?”

“Có lẽ Thiên Nhật chỉ nhận được một phần truyền thừa mà thôi.”

Thất Giới Tiên Quân tự nhủ, nhưng rồi sau đó hắn chợt có vẻ suy ngẫm điều gì đó ghê gớm lắm. Cuối cùng, tên này chợt nói với Phong Nhiên:

“Ta muốn nhận hắn làm đệ tử!”

Phong Nhiên: ???

Hắn đờ mặt ra, biểu cảm này khiến Thiên Nhật ngồi ở bên cạnh cũng không kìm lòng được mà quay đầu lo lắng hỏi:

“Cậu ổn chứ? Có cần trị liệu tâm lý hay không?”

“Ổn, ổn, tôi chỉ bận tâm chút chuyện thôi.”

Phong Nhiên dở khóc dở cười mà nói, Thiên Nhật thấy thế thì cũng chẳng hỏi thêm gì nữa. Hắn chỉ tiếp tục lái xe đi, nhưng không thể không nói, cái tên này vừa có ngoại hình đẹp đẽ, vừa có khí chất bá đạo, nhìn cứ như thể…

“Tổng tài bá đạo?” Khoa Kỹ Đại Sư gật gù, nói ra luôn suy nghĩ của Phong Nhiên, nhưng sau đó lại bị câu nói của Tiên Quân cắt ngang:

“Không không, bổn tiên thấy khí thế tên này giống binh vương trở về hơn.”

Khóe miệng của Phong Nhiên khẽ giật nhẹ, tại sao chủ đề lại bay sang hướng khác rồi? Sợ rằng nếu để vậy thì mấy vị đại lão sẽ rẽ hướng câu chuyện đi xa đến tận chân trời mới, cho nên hắn mới nhắc nhở:

“Tiên Quân, ngài nói muốn nhận Thiên Nhật làm đệ tử là sao?”

“Ừm? Chỉ là câu cảm thán thôi, nhưng thiên phú của tên này thực sự khá cao đấy.”

Tiên Quân đáp lại, giọng điệu của hắn tràn ngập sự tán thưởng, pha lẫn kinh hãi trong đó:

“Chỉ trong hai năm mà trong mắt đã ẩn chứa Tử Lôi đạo vận, thiên phú này… e sợ Tử Lôi Đao Ma cũng không tài nào bì được.”

Mắt? Phong Nhiên nghe thấy thế, hắn tò mò mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thiên Nhật. Nó vẫn rất ôn hòa, ấm áp tựa gió xuân, Phong Nhiên không thấy bất kỳ cái gọi là đạo vận nào cả, và có vẻ Khoa Kỹ Đại Sư cũng thế:

“Tôi có thấy gì đâu? Ông bạn ổn chứ?”

“Hừ!”

Tiên Quân hừ một tiếng đầy đắc ý:

“Các người không phải Tiên Quân, muốn thấy cái gì cơ chứ?”

Sự tự cao của Tiên Quân khiến cho những người khác trong nhóm không khỏi khó chịu. Và khi Phong Nhiên nhắc tới “những người khác” hắn hoàn toàn đang chỉ đến cái tên Khoa Kỹ Đại Sư kia. Quả không ngoài dự đoán, chỉ thấy đối phương không nhịn được mà nhổ một ngụm nước bọt:

“Người anh em, nói chuyện hơi gợi đòn rồi đấy.”

“Chậc, cũng bởi vì Tiên Quân ta đây quá mức bá đạo, chư vị đạo hữu có không đạt đến cấp độ của ta cũng đừng ghen tị.”

Nào ngờ cái tên này lại tiếp tục dương dương đắc ý, Phong Nhiên quyết định không nói gì cả, hắn chỉ im lặng và nhướng mày nghe Tiên Quân gáy to. Chỉ thấy đối phương tiếp tục nói:

“Coi như các vị có ghen tị đi chăng nữa thì sao cơ chứ? Chẳng lẽ chư vị có thể đập mặt ta vào bàn phím…”

Bụp!

Đột ngột, âm thanh thứ gì đó va đập vang lên ở bên kia đầu dây, cũng cắt đứt lời nói của Thất Giới Tiên Quân. Cùng lúc đó, một đoạn tin nhắn xuất hiện ở bên trên giao diện của nhóm chat.

Thất Giới Tiên Quân: @(*&$#UOIGKLEHVKFHDASG

Phong Nhiên:...



Đập mặt vào bàn phím thật kìa…

Khoa Kỹ Đại Sư: Đáng đời, cái miệng hại cái thân nhé.

Sau năm phút, Thất Giới Tiên Quân mới lại cất tiếng nói, khả năng là bởi vì pha đập mặt vào bàn phím đã khiến đối phương cảm thấy bình tĩnh hơn. Chỉ thấy giọng nói của Tiên Quân giờ trở nên điềm tĩnh biết bao:

“Đương nhiên, thiên phú của Thiên Nhật tiểu tử này không tồi, cho nên bổn tiên cũng không muốn bỏ phí một mầm mống tốt như vậy.”

“Ừm ừm, đập mặt vào bàn phím đúng là đau thật.” Khoa Kỹ Đại Sư gật đầu phụ họa. Nhưng Tiên Quân vì thế mà có vẻ xấu hổ hơn rất nhiều, chỉ khẽ hắng giọng và rồi nói một cách cung kính:

“Khoa Kỹ đạo hữu, ta chỉ lỡ mồm, không hề có ý định nhắm vào ai cả. Chuyện hôm nay cứ thế mà cho qua nhé…”

Phong Nhiên:...

Cứng được dẻo được, không hổ là Tiên Quân, hẳn tên này cũng là một đứa cáo già hạng nặng nhỉ?

Đột ngột, xe dừng lại, Thiên Nhật mỉm cười và sau đó nhìn lấy Phong Nhiên mà mở khóa lấy cửa xe:

“Đến nhà rồi đấy.”

“À, cảm ơn cậu nhé.”

Phong Nhiên khẽ gật đầu và bước ra khỏi xe. Thế nhưng, khi nhớ tới yêu cầu của Tiên Quân, hắn không kìm lòng được mà hỏi dò lấy người bạn của mình:

“À mà, cậu đã có sư phụ chưa nhỉ?”

“Sư phụ? Tôi có một người rồi, sao vậy?”

Thiên Nhật khẽ đảo mắt, hắn nhìn vào phía sau xe, sau đó nhanh chóng nở một nụ cười bất đắc dĩ. Xem chừng vị sư phụ này cũng gây ra rất nhiều phiền phức cho Thiên Nhật nhỉ?

Chà, có vẻ Tiên Quân sẽ không hài lòng với chuyện này lắm cho mà xem.

Phong Nhiên ngẫm nghĩ, cuối cùng chỉ gật đầu. Nhìn theo bóng xe chạy đi ngày càng xa, hắn chỉ khẽ chép miệng, rồi sau đó quay trở về phòng của mình. Hắn chỉ khẽ thở dài, sau đó lựa chọn cúp máy.

[Phong Nhiên đã rời khỏi cuộc gọi]

Thế nhưng, khi tới trước cửa phòng, Phong Nhiên chợt ngẩn người ra, cuối cùng hắn mới chán nản đứng tựa vào ban công và xoa lấy mái tóc của mình:

“Quên chìa khóa mất rồi…”

Đêm hôm nay dài một cách bất thường, hắn nghĩ thầm, trong khi nhìn lên trên bầu trời đêm dày sao kia.

Đột ngột, một tin nhắn riêng được gửi đến từ Đi Bộ Trong Đêm - người luôn im lặng trong suốt buổi trực tiếp đến giờ khiến Phong Nhiên thoáng giật mình.

Đi Bộ Trong Đêm: Ổn chứ?

Phong Nhiên: À, tôi ổn ấy mà.

Những tưởng câu trả lời qua loa như vậy có thể qua mắt được Đi Bộ Trong Đêm. Thế nhưng, đối phương đã nhanh chóng trả lời, cứ như thể đã biết trước những gì Phong Nhiên đang nói không phải là sự thật.

Đi Bộ Trong Đêm: Không sao, việc ra tay tàn nhẫn với kẻ thù không có gì sai trái cả. Đừng để chuyện đó ảnh hưởng đến cậu.

Đi Bộ Trong Đêm: Nếu cậu không xuất hiện vào thời điểm đó và cho tụi buôn đồ b·ất h·ợp p·háp một trận thì có lẽ sẽ nhiều người gặp được tai họa hơn nữa.

Đi Bộ Trong Đêm: Chỉ ít là tôi thấy như vậy.

Từng chuỗi tin nhắn của Đi Bộ Trong Đêm như một lời an ủi về mối lo của Phong Nhiên ngay lúc này. Đúng vậy, mỗi khi bắt buộc vào tình thế phải đánh nhau, hắn sẽ vô thức mà sử dụng những chiêu trò gian xảo nhất có thể, cho dù đó có bị xem là âm hiểm xảo trá đi chăng nữa.

Nhưng mỗi lần, sau khi cuộc chiến kết thúc nó lại để cho Phong Nhiên rất nhiều mối lo ở trong lòng nữa. Nếu cứ thế này, liệu hắn sẽ trở thành cái gì đây?

Nhìn những dòng tin nhắn của Đi Bộ Trong Đêm, Phong Nhiên khẽ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ ít thì sự an ủi của một người nào đó cũng khiến hắn phải cảm thấy an ổn trong lòng.

Phong Nhiên: Cảm ơn nhé, chúc anh… Vãi chưởng!

Đi Bộ Trong Đêm:...



Chúc anh vãi chưởng là cái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ hắn đã quên mất ký ức gì về những lời chúc của con người dành cho nhau ư?

Nhưng giờ đây, Phong Nhiên không còn bất cứ tâm tư nào để trả lời tiếp Đi Bộ Trong Đêm nữa. Bởi vì lúc này, trước mặt hắn, một bóng người phụ nữ xuất hiện, nàng ta có một đôi tai cáo nho nhỏ ở trên đầu, sau lưng, một chiếc đuôi nhẹ nhàng huơ qua huơ lại.

Là Thiên Hồ, nàng trở về, khuôn mặt tinh xảo thoáng lộ ra sự vui vẻ nào đó mà khóe miệng cứ cong lên. Khi bước tới trước cửa phòng của Phong Nhiên.

Thiên Hồ đưa tay ra, nàng vặn nắm tay cửa, sau đó cửa mở ra và nàng đi vào.

Được rồi, nghe thì có vẻ bình thường đúng không? Nhưng cánh cửa đang khóa, vậy làm sao Thiên Hồ có thể bỏ qua chuyện đó và bước vào trong phòng được?

Đơn giản thôi, nàng cứ vặn lấy tay nắm cửa, mặc cho nó đang bị khóa… và tiện thể bẻ khóa luôn bằng thứ sức mạnh quái thai nào đó. Để đến khi Thiên Hồ thả tay ra, cả tay nắm cửa đã bị méo mó biến dạng thành một hình hài quái dị nào đó.

Nói chung là, Thiên Hồ bẻ con mẹ nó khóa bằng sức mạnh của nàng luôn.

Phong Nhiên:...

Ầm!

“Này, ngài làm gì thế hả?”

Hắn đẩy cửa bước vào trong phòng và nhìn lấy Thiên Hồ mà hỏi. Khi không lại bẻ khóa nhà người ta như vậy ư?

Nhưng mà, Thiên Hồ đã ngồi ở trên giường, khuôn mặt có ba phần nét giống như Phong Nhiên khẽ cong khóe miệng lên một cách khêu gợi, pha lẫn nét chọc ghẹo trong đó:

“Ồ? Ta thấy Phong Nhiên tiểu ca không vào phòng được nên chỉ giúp đỡ một chút thôi…”

“Cái này-”

Phong Nhiên tức khắc cứng họng, nhưng bây giờ thì nàng ta bẻ gãy luôn cả ổ khóa của hắn rồi.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt mang theo vẻ trêu chọc của Thiên Hồ. Phong Nhiên chỉ khẽ lúng túng mà ngồi xuống ghế đối diện nàng, khoanh tay và rồi thở dài:

“Được rồi… vậy, ngài đã đi đâu vậy?”

“À, đi bóp nát một con côn trùng thôi.”

Thiên Hồ đưa tay vào trong chiếc quạt của mình, sau đó cô lôi ra một viên thủy tinh đen sẫm màu, với các hoa văn kỳ dị trên đó mà ném về phía Phong Nhiên. Đoạn, nàng khẽ búng tay một cái:

“Cho tiểu hữu, không cần cảm ơn ta.”

“Thứ gì đây?”

Theo bản năng, Phong Nhiên đưa tay bắt lấy nó, nhưng xem đi xem lại, hắn vẫn không nhìn ra điểm đặc biệt của thứ này. Khẽ nhướng mày lên một cách khó hiểu, Phong Nhiên hỏi lấy.

Thế nhưng không cần Thiên Hồ phải đáp lại. Khối lập phương MK021 chợt bắt đầu mở khóa và tự động bao bọc lấy phần đầu và cánh tay phải của Phong Nhiên, để rồi vô số linh kiện máy móc bằng kim loại khóa chặt lấy viên thủy tinh đen sẫm màu ấy.

[Phát hiện nguồn năng lượng cần thiết để mở khóa hình thái mới cho MK021!]

[Đang tiến hành hấp thu…]

Ngay sau đó, vô số luồng năng lượng bên trong viên thủy tinh chợt bị rút cạn bởi toàn bộ linh kiện. Phong Nhiên biến sắc, hắn như nhận ra điều gì đó mà hỏi lấy Thiên Hồ:

“Cái này ngài lấy ở đâu ra vậy???”

“Ừm? Bên trong con côn trùng mà ta vừa g·iết. Mà… Thứ này là đồ của Khoa Kỹ Đại Sư đưa ngươi nhỉ?”

Thiên Hồ có vẻ tò mò lắm, nhưng cảm giác xấu hơn lan truyền, Phong Nhiên tái mặt nhìn lấy Thiên Hồ:

“Thần mẹ nó, con côn trùng mà ngài nói tên là gì?”

“Phệ Kim Đại Trùng.” Thiên Hồ cười khúc khích, mà nghe thấy thế, Phong Nhiên chợt biến sắc mà đưa tay còn lại như muốn gỡ lấy viên thủy tinh sẫm màu ra khỏi MK021.

Đùa gì đấy? Thứ này là lõi bên trong dị thú, có tác dụng rất lớn với việc chế tạo và nghiên cứu làm ra các loại thuốc giúp người dùng thức tỉnh dị năng, cường hóa cơ thể. Hay sử dụng như một lõi chứa năng lượng cho các công trình lớn. Thứ như vậy chỉ được ngưng tụ ra bên trong các loài dị thú, sao hắn có thể nhìn thấy nó bị lãng phí như vậy cơ chứ?

Nhưng ngay lập tức, Thiên Hồ đã giữ lại cánh tay kia của Phong Nhiên, nàng ta tủm tỉm cười và tò mò quan sát quá trình MK021 hấp thu lấy lõi của Phệ Kim Đại Trùng:



“Nào, yên nào, ta đổi ý rồi.”

Phong Nhiên cố gắng cử động, thế nhưng thân thể của Thiên Hồ lại ẩn chứa sức lực lớn vô cùng. Thế là hắn không còn gì có thể làm hơn là tái mặt nhìn thấy thứ quý giá như vậy bị hấp thu hoàn toàn.

[Hấp thu năng lượng hoàn tất, xin chủ thể tìm kiếm hình thái mới cho MK021]

“...”

Phong Nhiên giật nhẹ khóe miệng mà quỳ xuống sàn nhà, hắn há hốc mồm ra. Tay run rẩy đưa lên sờ vào viên thủy tinh sẫm màu, nhưng nhanh chóng, nó đã tan thành tro bụi.

Thiên Hồ tò mò quan sát quá trình thay đổi của MK021, nhưng khi thấy Phong Nhiên thất thần như vậy, bèn không kìm được mà chọc ghẹo:

“Nào, chỉ là lõi của một con côn trùng mà thôi, có cần phải thèm khát như vậy không cơ chứ?”

Phong Nhiên cúi đầu, chỉ lặng lẽ nói:

“Tiền ở trọ một tháng 3 triệu, học phí một năm đại học dành cho người thức tỉnh 120 triệu. Dược phẩm thức tỉnh có giá 70 triệu, các thức ăn bổ trợ đi kèm trong vòng một tuần khoảng 40 triệu… Lõi của Phệ Kim Đại Trùng… yêu thú cấp 7… ít nhất cũng từ hai mươi tỷ trở lên…”

“Thì?” Thiên Hồ ngơ ngác, nhưng Phong Nhiên chỉ đứng dậy nhìn lấy nàng, sau đó mới nói:

“Chừng đó đủ mua cho ngài mười mấy bộ trang điểm, đồ dưỡng da đắt tiền nhất cả nước.”

Thoáng chốc, Thiên Hồ biến sắc, nàng đưa tay lên che miệng để che dấu đi vẻ bàng hoàng.

“C·hết thật, đáng lẽ mình không nên làm vậy…”

Quả nhiên, Phong Nhiên nào cũng là Phong Nhiên, chỉ là thế giới quan về giá cả có chút thay đổi theo trải nghiệm từng người mà thôi. Nhưng Phong Nhiên cũng chẳng thất vọng quá lâu, vì dù sao thứ này cũng do Thiên Hồ mang về, nàng muốn xử lý thế nào cũng là quyền của nàng thôi.

Cũng chẳng cần ăn vạ cho một thứ không phải là của mình. Phong Nhiên nghĩ thầm, thế nhưng MK021 chợt thông báo/

[Đã tìm được đối tượng mô phỏng thích hợp.]

[Bắt đầu tiến hành thu thập dữ liệu]

Ngay lập tức, MK021 - một chiến giáp bao phủ nửa cơ thể của Phong Nhiên… tức khắc như bị ma nhập, nó khống chế lấy thân thể của hắn mà lao về phía Thiên Hồ. Sau đó…

Trong sự khống chế của MK021, hắn chợt nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn và mềm mại của Thiên Hồ.

Phong Nhiên:...

Thiên Hồ:...

Thế nhưng ngay tức khắc, MK021 hoàn toàn tách rời khỏi cơ thể của Phong Nhiên và bao phủ lấy Thiên Hồ. Đồng thời, nó phát ra một ánh sáng mạnh mẽ và chói mắt, khiến cho bất kỳ ai chứng kiến cũng phải giật mình, đôi mắt trở nên đau đớn.

“Cái quái!”

Phong Nhiên ngã bật ra sau, hắn đưa tay che lại mắt của mình mà kêu lên. Phải mất một lúc lâu sau, hắn mới dám he hé mắt ra, chỉ để lộ Thiên Hồ đang ngẫm nghĩ gì đó, trên tay chính là khối lập phương MK021.

Nhận thấy ánh mắt của hắn, nàng chỉ khẽ đảo mắt một vòng, cuối cùng ném lấy MK021 cho Phong Nhiên:

“Trả lại cho ngươi, thứ đồ này có vẻ thú vị đấy…”

Ngay khi vừa tiếp xúc lấy Phong Nhiên, MK021 chợt mở rộng và bao phủ lấy cơ thể của hắn. Nhưng những kim loại bắt đầu biến đổi, để rồi toàn bộ Chiến Giáp MK021 đã trở thành hình thái mang sắc màu trắng bạc, mà ngay sau lưng của chiến giáp, có hai chiếc đuôi máy khổng lồ đang dần dần hình thành.

Trước mặt Phong Nhiên, giao diện MODELIST trước đây chỉ có hình thái mô phỏng tu tiên, giờ lại có thêm một hình thái nữa.

[Hình thái mô phỏng Thiên Hồ, tăng cường toàn bộ các chỉ số cơ thể lên 20 lần, không có kỹ năng đặc biệt]\

Ngay lập tức, Phong Nhiên run rẩy, hắn nhìn lấy khung cảnh trước mắt, do dự một lúc mà nắm chặt tay lại. Nhưng vì lo sợ gây ra động tĩnh quá lớn, cho nên Phong Nhiên chỉ đưa ngón tay ra, đoạn vỗ nhẹ lên trên mặt bàn.

Crắck!

Dưới sức mạnh khủng bố của một ngón tay. Toàn bộ mặt bàn nhanh chóng xuất hiện vô số vết nứt, cuối cùng nó vỡ nát ra thành hàng chục mảnh và nằm rải rác trên sàn nhà.

Phong Nhiên im lặng, còn Thiên Hồ, nàng chỉ cười nhạt và nói:

“Thứ này đang cố mô phỏng lại sức mạnh của ta, và nó đã thành công, dù chỉ là một phần rất nhỏ.”

“Ta bắt đầu tò mò về Khoa Kỹ Đại Sư rồi đấy, Phong Nhiên tiểu ca.”

Nàng xòe quạt ra che khuất khuôn mặt của mình, chỉ để lộ một đôi mắt nghiền ngẫm, xen lẫn sự thích thú đến lạ kỳ.