Chương 15: Thất Giới Tiên, Lôi Đao Ma
Tại bãi rác của thành phố Hải Nội.
Nơi đây, đống rác chất chồng, vậy mà nó đột ngột di chuyển như thể có một con sâu đang bới móc ở trong đó.
Cuối cùng, Phong Nhiên chui ra khỏi đống rác.
Cảnh đêm yên tĩnh khiến lòng hắn phần nào bớt phiền muộn, nhưng mùi h·ôi t·hối của đống rác cứ xộc thẳng vào mũi khiến Phong Nhiên không kìm lòng được mà phàn nàn:
“Hết trung tâm của giao dịch phi pháp đến đến bãi rác, khả năng dịch chuyển của ông ổn thỏa quá nhỉ?”
“Quan trọng là người dùng, do ông không có kỹ năng thôi.” Khoa Kỹ Đại Sư đáp lại một cách hiển nhiên, nhưng Phong Nhiên cũng chẳng còn sức cãi lại đối phương nữa. Chỉ lẩm bẩm gì đó, sau đó khuôn mặt chợt lộ vẻ táo bón.
Giọng nói của Đi Bộ Trong Đêm vang lên bên tai hắn:
“Này, chẳng phải bãi rác…”
“Ừm, cách nhà của chúng ta bảy cây số.”
Thất Giới Tiên Quân dở khóc dở cười đáp. Điều đó chỉ như cứa vào tâm can của Phong Nhiên, hắn nằm vô lực giữa đống rác mà ngẩng đầu lên trên nhìn bầu trời đen thăm thẳm.
Bầu trời đêm nay lại không sao nhỉ?
Mụ nội nó, nhà hắn cách đây bảy cây số, mà lúc bị dịch chuyển đột xuất, Phong Nhiên cũng chẳng mang theo tiền bạc gì trên người cả. Mà nói gì đến tiền? Xem chừng là khóa nhà cũng không đấy.
Phong Nhiên chợt muốn khóc.
Trời ơi là trời, không có tiền thuê taxi, xem chừng hắn phải thực sự cuốc bộ về nhà rồi. Mà chỉ sợ đến lúc đó cũng chẳng có biện pháp để vào trong phòng của mình cũng nên.
Lảo đảo đứng dậy khỏi đống rác, Phong Nhiên chậm rãi bước đi ra khỏi nơi này. Nhưng như nghĩ đến điều gì, hắn chợt nghiến răng rồi sau đó nói:
“Thu hồi MK021!”
May mắn là thứ này có nhận diện giọng nói, cho nên chỉ trong tích tắc, kim loại bao phủ toàn thân Phong Nhiên nhanh chóng thu gọn lại chỉ bằng một khối lập phương nhỏ hơn lòng bàn tay.
Mà khi để lộ ngoại hình của mình, cả nhóm chat chìm vào tĩnh lặng trong vài giây. Chỉ đến một lúc, Thất Giới Tiên Quân mới chần chừ cất tiếng:
“Ồ, hóa ra ngoại hình của bổn tiên lúc trước…”
“Quá bình con mẹ nó thường.” Vâng, đây chính là Khoa Kỹ Đại Sư đang lên tiếng phàn nàn. Đã thế, cái tên này còn chép miệng như xát muối vào con tim đang tan nát của Phong Nhiên:
“À, giờ thì tôi nhớ ra vì sao trước khi xuyên việt mình chưa có bạn gái rồi…”
“... Mấy người không tim không phổi thật nhỉ?”
Phong Nhiên buồn bực than thở, sau đó hắn chậm rãi bước đi về phía trước. Băng qua những con phố xa hoa, đôi mắt chán nản. Tinh thần chẳng vui chút nào cả, cũng phải thôi, ai lại cảm thấy vui khi vừa chạm phải vụ giao dịch b·ất h·ợp p·háp, sau đó lại chui vào đống rác cơ chứ?
Đó là khi một bóng lưng lọt vào mắt Phong Nhiên khiến hắn ngạc nhiên, sau đó chợt kêu lên:
“Thiên Nhật?”
“Ừm?”
Thiên Nhật còn đang mải mê suy nghĩ về vụ việc xảy ra xung quanh Phệ Kim Đại Trùng. Chợt, giọng nói của Phong Nhiên vang lên khiến hắn quay đầu lại, thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó, Thiên Nhật nở một nụ cười ôn hòa:
“Trùng hợp thật đấy, cậu làm gì ở đây vậy?”
“Tôi…”
Nụ cười trên mặt Phong Nhiên cứng lại. Hắn ỉu xìu xuống mà quay mặt đi hướng khác.
Nói cái gì bây giờ? Chẳng lẽ bảo rằng hắn vừa đấm một đội buôn b·án m·a t·úy, sau đó đột ngột xuất hiện một nơi cách xa đến tận bảy cây số? Chỉ có người ngu mới không nhận ra điều bất thường trong câu chuyện này.
Cuối cùng, khóe miệng khẽ giật nhẹ, sau đó Phong Nhiên nói một cách nghiêm trang:
“Tôi đi lạc.”
Thiên Nhật nhìn lấy hắn một hồi lâu, nhưng sau đó đối phương vẫn nở một nụ cười ấm áp như gió xuân và gật đầu:
“Vậy để tôi đưa cậu về nhà.”
Phong Nhiên nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó chỉ xấu hổ mà đưa tay vò lấy mái tóc của mình, nói với giọng chán nản:
“Lại làm phiền cậu rồi.”
“Không sao cả, bạn bè mà.”
Thiên Nhật mỉm cười, sau đó đưa tay với lấy móc chìa khóa xe bên hông và bấm một cái. Chỉ thấy một chiếc xe có vẻ đắt tiền đến mức chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy mùi tiền đang tỏa ra một cách nồng nặc phát ra âm thanh báo tín hiệu mở khóa. (Dù cho thằng gà mờ như Phong Nhiên cũng chẳng biết nó thuộc hãng nào)
Mà chuyện này cũng khiến Khoa Kỹ Đại Sư không nhịn được mà kêu lên:
“Vãi chưởng, người anh em này trang bức được đấy! Chính là tên thức tỉnh hai dị năng mà ông nói đây hả?”
“Ừm, đẹp trai gần bằng bổn tiên rồi.”
Thất Giới Tiên Quân hừ giọng mà nói, cứ như thể đang ganh đua điều gì đó. Nhưng sau đó hắn ta chợt ngẫm nghĩ và quan sát một lúc lâu, chợt một âm thanh hét to lên trong cả group chat:
“Vãi chưởng? Ôi mẹ ơi! Thiên Đạo nơi nào mau xuống đây chứng giám!!!”
Phong Nhiên:...
Khoa Kỹ Đại Sư:...
Đi Bộ Trong Đêm:...
Trước còn điềm tĩnh lắm, sao bây giờ đối phương lại như nhân vật quần chúng mà hét lên tiếng thét kinh sợ rồi?
Phong Nhiên đen mặt, nhưng hắn không tiện nói gì, chỉ ngồi vào bên cạnh ghế lái. Thiên Nhật cũng ngồi vào trong xe, khuôn mặt thanh tú đến lạ kỳ chỉ khẽ cong khóe miệng lên một cách ôn hòa, hắn ta búng nhẹ lấy tay:
“Cậu biết đây, tôi cũng không thể tùy tiện sử dụng năng lực mãi được, cho nên phải mua tạm một con xe giá rẻ.”
Giá rẻ?
Phong Nhiên nghệt mặt ra. Người anh em à, chúng ta hiểu lầm hai chữ “giá rẻ” này đúng không? Cho dù hắn ít tiếp xúc với mấy thứ xe cộ, nhưng cũng đủ thông minh để biết cái thứ này đắt tiền cực kỳ.
Mà không, với thân phận là Người Thức Tỉnh cấp 6, đừng nói là xe cộ, cho dù làm chủ tịch tỉnh cũng không thành vấn đề.
Phong Nhiên thở dài và chống cằm, thế nhưng Thất Giới Tiên Quân như gặp ma, chỉ liên tục lên tiếng hồ nghi:
“Nhưng sao có thể? Vô lý, điều này… điều này…”
“Này này này này, có gì thì nói ra. Không ai mượn ông diễn xiếc cà lăm đâu đấy, Tiên Quân à.” Cuối cùng, Khoa Kỹ Đại Sư cũng không kìm lòng được mà lên tiếng nhắc nhở. Chỉ thấy Tiên Quân im lặng một hồi lâu, sau đó mới hỏi lấy Phong Nhiên:
“Phong Nhiên tiểu hữu, vị Thiên Nhật này thức tỉnh dị năng lúc nào?”
“Ừm… hai năm trước.”
Phong Nhiên đáp lại, chỉ thấy Tiên Quân khẽ hít một ngụm khí lạnh, sau đó chần chừ một lúc và nói tiếp:
“Trong vòng hai năm trở thành Người Thức Tỉnh cấp 6?”
“Chà, nghe có vẻ hơi khó tin, nhưng đó là sự thật.”
Phong Nhiên nhún vai, dù sao hắn đã từng thấy truyền hình đưa tin về việc Thiên Nhật một đòn đánh bại ba Người Thức Tỉnh cấp 5, cho nên người anh em này hẳn phải đạt cấp 6 trở lên, đúng không?
Thế nhưng Tiên Quân im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới nói:
“Trước đó, đối phương cũng là một tên yếu ớt như Phong Nhiên tiểu hữu đúng không?”
“Không phải là yếu ớt, là người bình thường.”
Phong Nhiên phản bác, nhưng mặc kệ hắn nói gì đi nữa. Tiên Quân như đang quan sát lấy Thiên Nhật một cách mải mê, cuối cùng, hắn mới nói một cách nghiêm túc:
“Phong Nhiên tiểu hữu, lấy thứ này ra. Chỉ cần nắm chặt nó trong tay mà thôi.”
[Thất Giới Tiên Quân đã tải lên vật phẩm Linh Khí Ngọc x1]
[Phong Nhiên đã tải xuống vật phẩm Linh Khí Ngọc x1]
Vì để Thiên Nhật không nhận ra, Phong Nhiên chỉ lặng lẽ đưa tay vào trong túi áo giả vờ như mình đang lấy ra đồ vật nào đó. Ngay lập tức, một viên ngọc mang sắc trắng suốt tựa như bảo vật hiện ra, nó tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.
Đột ngột! Viên ngọc chuyển dần sang sắc tím, nó rung lắc dữ dội trong lòng bàn tay của Phong Nhiên. Để rồi bất chợt, một tia sét giật lên trong lòng bàn tay hắn khiến Phong Nhiên giật mình, vội vã ném nó lại vào group chat.
[Phong Nhiên đã tải lên vật phẩm Tử Tiêu Lôi Ngọc.]
“Thật sự là thế? Thật sự???” Còn không đợi Phong Nhiên kịp thắc mắc, Tiên Quân đã kêu lên một cách đầy sợ hãi. Chỉ thấy đối phương không nhịn được mà kêu lên:
“Truyền nhân của Tử Lôi Đao Ma?”
“Bổn tiên không thể ngờ được ở một thế giới nho nhỏ, hóa ra lại có truyền nhân của Tử Lôi Đao Ma!”
Tiên Quân kêu lên kinh hãi, điều này cũng gây chấn động cả group chat. Dĩ nhiên trong đó có Phong Nhiên, chỉ thấy hắn không kìm lòng được mà lên tiếng, nhưng lần này hơi quá lố, thành ra âm thanh vang khắp cả ô tô:
“Đao Ma?”
“Ừm?”
Giọng nói của Thiên Nhật vang lên bên tai khiến Phong Nhiên giật mình. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ôn hòa của đối phương, hắn chỉ cười trừ, sau đó khẽ hắng giọng mà nói:
“À, cậu không biết à? Đao Ma vừa ra chương mới nhất rồi đấy.”
Mày khẽ giãn ra, Thiên Nhật dở khóc dở cười nhìn lấy hắn, không kìm được mà khuyên bảo:
“Nào, cậu nên dành thời gian để thức tỉnh năng lực của bản thân đi, đừng có trầm mê trong truyện tiên hiệp nữa.”
“Ha ha…”
Thấy bản thân không bị phát hiện, Phong Nhiên chỉ thở nhẹ ra một cái và cười trừ. Thế nhưng bên trong group chat, phản ứng cũng đã rất dữ dội rồi, chủ yếu đến từ Khoa Kỹ Đại Sư và Thất Giới Tiên Quân.
Một bên thì cực độ hào hứng:
“Hả? Cái gì? Đối phương là người tu luyện ư? Tuyệt vời! Vậy nói rõ chỉ cần nghiên cứu đúng cách, chúng ta có thể để tiểu Nhiên Nhiên tu luyện được rồi!”
Phong Nhiên:...
Ai là tiểu Nhiên Nhiên của mấy người hả?
Thất Giới Tiên Quân thì lại có vẻ ngưng trọng hơn, đối phương chỉ im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói:
“Tử sắc lôi, huyết sắc đao, trảm thiên binh, diệt thần tướng, vì tru tiên, nguyện hóa ma.”
“Rất nhiều năm về trước, Tử Lôi Đao Ma hái sét làm đao, g·iết rất nhiều tiên nhân, mở ra một con đường máu lên Tiên Giới.”
“Sau đó, Tiên Giới phải bỏ ra cái giá rất lớn để tru sát người này.”
“Chỉ là không ngờ… hôm nay bổn tiên lại gặp được truyền thừa của đối phương tại đây!”
…
…
Thật không ai biết rằng, trong lúc bọn họ đang quan sát Thiên Nhật, cũng có một người khác ở trong xa đang nhòm ngó Phong Nhiên.
Đấy là một cô gái mang áo dài đỏ thẫm màu máu, nàng có mái tóc đen nhánh dài tới hông. Khuôn mặt đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, đôi mắt mang sắc đỏ có vẻ hung tợn, vậy mà lúc này, trong đó chỉ tràn ngập sự hiếu kỳ.
Nàng lơ lửng ở ghế sau, tay bám lấy nó mà nhìn lấy Phong Nhiên, vậy mà đối phương không nhận ra nàng.
Đúng hơn là nếu nàng không muốn, xem chừng cả thế giới này chẳng có ai có thể thấy nàng cả.
Trừ đệ tử duy nhất của nàng, Thiên Nhật.
Hắn liếc sang nhìn lấy nàng, hai người có liên kết tiềm thức với nhau, thành thử ra không cần mở miệng, nàng cũng nghe thấy Thiên Nhật nói gì:
“Tiền bối?”
“Hóa ra đây là bạn của ngươi, giờ mới gặp đấy.”
Nữ tử áo đỏ lơ lửng tới trước mặt Phong Nhiên, nàng kề sát mặt đối phương mà quan sát. Thế nhưng chàng trai xấu số ấy lại chẳng biết gì cả. Khuôn mặt chìm vào trầm ngâm, sau đó nàng mới nghi ngờ nghiêng đầu:
“Sao ta có cảm giác tên này… Rất giống Tiên Quân.”
“Phong Nhiên chưa hề tu tiên đâu, tiền bối nghĩ nhiều rồi.”
Đối mặt với câu hỏi của Thiên Nhật, nàng chỉ khẽ gật gù. Đúng vậy, nàng không hề cảm nhận chút linh khí nào của đối phương. Chẳng lẽ cảm giác trước đó là nhầm lẫn ư?
Nàng khẽ nghiêng đầu, nhưng mà đôi mắt của người thanh niên này… Cho dù không có vết tích của thời gian lưu lại, vậy mà giống như Tiên Quân đến lạ kỳ. Chỉ đến khi Thiên Nhật thắc mắc, nàng mới bừng tỉnh:
“Tiên Quân là ai?”
“Là người g·iết c·hết ta.”
Nàng chỉ khẽ nhếch mép như nhớ đến một chuyện thú vị nào đó thuở năm xưa.
Chính trong thời gian một mình nàng công phá Tiên Giới. Khiến cho Tiên Giới phải trả một cái giá rất nặng mới g·iết c·hết được nàng.
Mà cái giá đó… Chính là một vị tiên nhân áo trắng, thích đeo mặt nạ, tay cầm một thanh tàn kiếm.
Năm đó, nàng lấy máu, còn hắn lấy một thân tu vi, trận chiến giữa cả hai diễn ra suốt một tháng ròng rã.
Cuối cùng, nàng c·hết, đạo kiếm của đối phương cũng nát, thực lực suy giảm đến cực độ. Đã thế còn bị Tiên Giới đâm sau lưng, phong ấn xuống trần gian, chỉ sợ không có cách nào thành tiên nữa.
Đương nhiên trước đó, hắn vẫn có một cái danh xưng, hơn nữa còn rất lớn.
Ấy chính là Thất Giới Tiên Quân.