Chương 9: Thách đấu
“Thiếu gia, Hàn tiểu thư đã tới bãi đua xe. Nhưng…”
“Làm sao?”
“Nhưng hình như Hàn tiểu thư đi cùng với một thanh niên, trông bộ dáng của họ rất thân thiết, Hàn tiểu thư còn kéo tay hắn nữa.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, mười giây sau bóng đen mới nghe tiếng trả lời, chỉ là giọng nói đã lạnh hơn mấy phần.
“Hắn là người phương nào?”
“Hắn tên là Diệp Thiên Hoàng, Hàn tiểu thư gọi hắn là Thiên Hoàng đại ca, bộ dạng khá thân mật.”
“Điều tra rõ ràng cho tôi. Tôi dám xem xem ở đất Hà Nội này có kẻ nào gan to bằng trời dám đụng tới người phụ nữ tôi đã nhìn trúng.”
“Rõ thưa thiếu gia.” Bóng đen cúp máy rồi biến mất.
Cùng lúc đó ở đầu dây bên kia, trong một căn phòng xa hoa, một thanh niên cúp điện thoại xuống, đứng nhìn ra cửa sổ, ánh mắt thâm thúy nhìn lên trời sao.
Cách đó không xa trên chiếc giường trải đầy hoa hồng đang nằm một người phụ nữ mồ hôi đầm đìa, thân hình khêu gợi được bao phủ bởi chiếc chăn mỏng.
“Diệp Thiên Hoàng à? Thú vị…”
Những chuyện xảy ra vừa rồi không thoát khỏi con mắt của Diệp Thiên Hoàng, kể cả cuộc nói chuyện vừa rồi của bóng đen kia hắn cũng đều nghe không sót một chữ.
Dù sao thì tu vi Đại Thừa đỉnh phong cũng không phải để cho có. Hắn hơi nghi hoặc một chút nhưng rồi cũng không để ý nữa.
---------------
Một chiếc Nio EP9 phóng đến cạnh đám người Diệp Thiên Hoàng. Cửa xe mở ra, một thanh niên và một cô gái bước xuống xe. Người thanh niên này có lẽ cũng là thiếu gia của một gia tộc nào đó.
“Ồ! Hàn đại tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt rồi. Lần trước cô thách đấu tôi nhưng thua cuộc vậy mà vẫn còn mặt mũi tới đây à.
Sao? Hôm nay lại đến thách đấu tôi à, yên tâm hôm nay tôi sẽ cho cô thua không quá khó coi.” Nói xong hắn cười lên ha hả.
“Hừ! Hôm nay bổn tiểu thư sẽ cho ngươi thấy thế nào là cao thủ. Hi vọng tới lúc đó ngươi đừng khóc lóc van xin bổn tiểu thư.” Hàn Thanh Tâm nghiến răng, vẻ mặt căm tức nhìn người thanh niên.
“Hàn đại tiểu thư, hôm nay cô dám đánh cuộc với tôi không? Chúng ta so đấu, nếu người nào thua thì sau này gặp kẻ thắng thì phải đi đường vòng.”
“Có gì mà không dám.” Hàn Thanh Tâm hung ác nhìn Trần Dật Phong.
Diệp Thiên Hoàng nhiều hứng thú mà nhìn người thanh niên này. Có thể làm cho Hàn Thanh Tâm cô bé này tức giận như vậy thì có lẽ cũng không đơn giản.
“Đó là Trần Dật Phong, là thiếu gia là họ Trần, một trong tứ đại gia tộc. Hai nhà Trần gia và Hàn gia vốn không hợp nhau, mấy năm gần đây vì Hàn gia ngày càng phát triển trong khi đó Trần gia có dấu hiệu suy yếu mối quan hệ giữa hai gia tộc càng ngày càng kém.
Với mối quan hệ như vậy nên Thanh Tâm và Trần Dật Phong quan hệ cũng như chó với mèo vậy. Nhưng mà Thanh Tâm dù sao cũng là nữ nhi, không thể so được với Trần Dật Phong nên cô luôn chịu thiệt thòi.”
Nhìn ra vẻ mặt nghi hoặc của Diệp Thiên Hoàng, Bạch Tố Liên ở một bên khẽ giải thích.
Thì ra còn có nguyên nhân như thế, thảo nào khi thấy Trần Dật Phong bước xuống xe hắn đã cảm nhận được ánh mắt không hữu hảo.
“Hừ ! Trần Dật Phong ngươi dám bắt nạt Thanh Tâm, không sợ Lâm thiếu gia sẽ tìm ngươi tính sổ à?” Thấy Hàn Thanh Tâm khó xử, Bạch Tố Liên vội vàng giải vây.
“Lâm Uyên Hành? Hừ ! Đừng có lôi hắn ra trước mặt ta. Trần gia mặc dù không bằng Lâm gia nhưng đừng tưởng ta sẽ sợ hắn.”
“Liên nhi, mặc kệ tên đáng ghét này đi. Hôm nay tớ sẽ dạy dỗ hắn thật tốt, khiến hắn sau này gặp chúng ta là phải đi đường vòng.”
Hàn Thanh Tâm vừa nói vừa quay người đi tới chỗ chiếc Lamborghini, cũng không quên gọi Diệp Thiên Hoàng.
Diệp Thiên Hoàng lắc đầu nhìn Hàn Thanh Tâm. Nhưng vì đã hứa với cô nên hắn chỉ có thể bước lên xe. Dù sao thì hắn đường đường là Hỗn Độn Đế Quân, Bắc phương vũ trụ chi chủ cũng không thể nuốt lời một tiểu nha đầu được.
Bãi đua xe ngầm này được xây dựng ở quanh một ngọn núi. Vì thế nên đường đua cũng được xây dựng vòng quanh nó với quãng đường dài khoảng hai mươi cây, đích là ở trên đỉnh núi.
Đây là một đường đua cực kì khó. Mặc dù khi xây dựng đã cho xây hàng rào chắc chắn để tránh việc có người lao xuống nhưng vì đường núi ngoằn ngoèo nên cực kì khó lái. Chỉ có những tay đua có trình độ nhất định mới dám đua xe ở con đường này.
Thắt chặt dây an toàn, điều chỉnh một chút tư thế sao cho thoải mái nhất, Hàn Thanh Tâm quay sang nhìn Diệp Thiên Hoàng thở phì phì:
“Thiên Hoàng đại ca, anh nhất định phải thắng cho em. Tên kia thực sự quá đáng ghét, Thiên Hoàng đại ca nhất định phải giúp em thả cục tức này.”
“Yêu cầu của em cao quá rồi, anh không biết đua xe.” Diệp Thiên Hoàng cười khổ nhìn Hàn Thanh Tâm.
“Không sao, anh chỉ cần làm theo em chỉ là được. Em tin nhất định Thiên Hoàng đại ca của em có thể thắng được hắn.” Hàn Thanh Tâm trong mắt tràn đầy lòng tin.
Nhìn thấy sự kì vọng mà Hàn Thanh Tâm dành cho mình, hắn âm thầm thở dài. Thực ra hắn đã dùng thần niệm theo dõi những tay đua mới thi đấu, về cơ bản đã nắm vững được cách di chuyển và xử lí tình huống. Chỉ là chưa thử nên khó nắm chắc phần thắng.
------------
Hai chiếc siêu xe chậm rãi đi vào vị trí xuất phát. Sau hiệu lệnh xuất phát, ‘két’ một tiếng, hai chiếc xe lao đi với tốc độ vượt qua mắt thường nhìn thấy để lại phía sau những làn khói trắng.
Chỉ sau vài giây đồng hồ, chiếc xe của Trần Dật Phong đã nhỉnh hơn nửa thân xe so với chiếc xe của Diệp Thiên Hoàng.
Mặc dù giá thành không bằng Lamborghini nhưng chiếc Nio EP9 đã được cải tiến qua, so với chiếc Lamborghini chưa qua cải tiến vẫn nhỉnh hơn một chút.
Thời gian tăng tốc từ 0km/h đến 100km/h của Lamborghini Aventador Svj Roadster là bảy giây, của Nio EP9 là tám giây rưỡi.
Nhưng sau khi được Trần Dật Phong cải tiến, thời gian của chiếc Nio EP9 chỉ là sáu giây rưỡi, nhanh hơn nửa giây so với chiếc Lamborghini.
“Thiên Hoàng đại ca, phía trước là khúc cua trái. Khi tới gần chỗ rẽ, anh cần về số, tốt nhất là số 3, sau đó đạp phanh trước, xoay nhanh tay lái về bên trái.
Tiếp đó thả phanh, gạt cần lên số 6, sau đó xoay tay lái về phía bên phải, đạp mạnh ga. Khi đấy anh sẽ có thể ôm cua ở tốc độ cao.” Hàn Thanh Tâm vừa quan sát đường vừa nói với Diệp Thiên Hoàng.
Khi tới vị trí khúc cua, Diệp Thiên Hoàng ôm cua theo cách của Hàn Thanh Tâm. Quả nhiên có thể ôm cua với tốc độ cao. Chỉ là hắn chưa thành thục lắm nên chiếc xe khá loạng choạng.
Nhìn qua gương chiếu hậu, Trần Dật Phong nhìn thấy một màn này, nhếch môi cười lạnh. Hắn cũng biết lần này lái xe không phải là Hàn Thanh Tâm mà là một thanh niên khác nên cũng khá lo sợ mình gặp phải cao thủ.
Nhưng giờ hắn cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, một tay mơ như vậy lấy gì thắng hắn.
“Để xem sau hôm nay cô còn kiêu ngạo được nữa không?” Nỉ non một tiếng, Trần Dật Phong đạp mạnh ga. Chiếc Nio EP9 lao v·út về phía trước như một quả t·ên l·ửa.
Ở phía sau Diệp Thiên Hoàng thấy thế, điều chỉnh lại thăng bằng của chiếc xe sau đó đạp ga đuổi theo.
Ở dưới chân núi, một đám người đang theo dõi trận đấu cũng phát ra tiếng kêu, có thán phục, có nghi hoặc.
Thán phục bởi kỹ thuật của Trần Dật Phong quá điêu luyện, nghi hoặc là bởi vì hôm nay kĩ năng của Hàn Thanh Tâm kém hơn mọi lần.
Chỉ có Bạch Tố Liên và Trịnh Văn Dương biết người điều khiển căn bản không phải là Hàn Thanh Tâm mà là Diệp Thiên Hoàng.
“Mau nhìn kìa, chiếc Lamborghini làm sao vậy?”
“Tại sao Hàn đại tiểu thư không giảm tốc độ? Cô ấy muốn c·hết à?”
"Không xong rôi, nếu tiếp tục như vậy..."
“Sẽ đâm vào vách núi mất...”