Chương 10: Dọa sợ
“Không thể nào, thật bất khả tư nghị !”
“Tôi đang chứng kiến cái gì thế này…”
“Thật không thể tin được !”
Đám người ồ lên, không thể tin vào mắt mình. Thì ra Diệp Thiên Hoàng đã làm một chuyện không thể tưởng tượng được.
Ở khúc cua hình chữ S, hắn đã dùng kĩ thuật mà Hàn Thanh Tâm chỉ dẫn, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ, thành công vượt qua chiếc Nio EP9.
Đây là điều mà chỉ có những tay đua xuất sắc nhất thế giới mới có khả năng làm được.
“Người ngồi trong xe là ai vậy?’
“Không phải Hàn đại tiểu thư, chẳng lẽ là tay đua top thế giới nào đang cầm lái sao?”
“Không thể nào…”
Đám người kêu lên, nghi hoặc dò hỏi. Không chỉ đám người đang quan sát mà ngay cả Trần Dật Phong cũng không thể tin vào mắt mình, tới khi về đến đích hắn mới nhận ra mình đã thua cuộc.
Sau khi lái xe về tới chân núi, Hàn Thanh Tâm vô cùng vui mừng ôm chầm lấy Diệp Thiên Hoàng, sau đó quay về Trần Dật Phong đang thất hồn lạc phách hất cằm lên nói.
“Trần Dật Phong, bọn tôi thắng rồi. Từ nay gặp bổn tiểu thư nhớ đi đường vòng nghe chưa?”
“Được” Trần Dật Phong không cam lòng, nhưng nam nhi đại trượng phu có chơi có chịu, chỉ đành gật đầu đồng ý.
---------------
Cùng lúc đó, một chiếc LaFerrari phóng vào bãi đỗ xe, dừng trước đám người Hàn Thanh Tâm.
Một thanh niên mặc vest đen bước xuống xe, nhìn Hàn Thanh Tâm nở nụ cười.
“Thanh Tâm, ta đã đợi em lâu rồi.”
Nhìn thấy người thanh niên, sắc mặt Hàn Thanh Tâm trong nháy mắt biến đến khó coi.
“Lâm Uyên Hành, ai là em của ngươi. Còn nữa, sao ngươi cứ bám dính lấy ta không chịu buông thế hả?”
Thì ra người thanh niên đó là Lâm Uyên Hành, là thiếu gia duy nhất nhà họ Lâm. Gia chủ tiền nhiệm của Lâm gia là Lâm Vấn Thiên chỉ có một đứa con trai là Lâm Mạnh Thường - nay là gia chủ của Lâm gia.
Lâm Mạnh Thường lại cũng chỉ sinh được một nam một nữ nên có thể nói Lâm Uyên Hành chính là gia chủ đời tiếp theo của Lâm gia.
Đối diện với vẻ mặt khó coi của Hàn Thanh Tâm, Lâm Uyên Hành cũng không tức giận, cười đáp:
“Tất nhiên ta phải bám lấy em rồi, dù gì thì chúng ta cũng đã có hôn ước tại thân, đương nhiên ta không để em đi một mình được rồi.”
“Ai..ai có hôn ước với ngươi. Hôn ước gì đó là việc của các người, liên quan gì đến ta.”
Hàn Thanh Tâm tức đến sạm mặt lại, nhìn Lâm Uyên Hành dậm chân.
“Vớ vẩn, hôn ước là do trưởng bối hai nhà đồng ý, thân làm con cháu trong nhà phải nghe theo sự sắp xếp của người lớn.” Lâm Uyên Hành nghiệm mặt lại, trách cứ nói.
“Hừ ! Ngươi…” Hàn Thanh Tâm cũng biết yếu thế, dù sao việc mà ông nội đã quyết định rất khó để thay đổi.
Thấy Hàn Thanh Tâm không nói gì nữa, Lâm Uyên Hành mỉm cười, quay sang nhìn Diệp Thiên Hoàng nãy giờ vẫn đang im lặng.
“Anh chắc là Diệp Thiên Hoàng nhỉ, cảm ơn anh chăm sóc cho vị hôn thê của tôi. Tôi muốn tổ chức một bữa tiệc gặp mặt nhỏ. Hi vọng anh sẽ đến !”
“Không cần! Ta không hứng thú!” Diệp Thiên Hoàng mở miệng nói. Câu nói vừa ra, xung quanh tất cả mọi người đều im bặt quay sang nhìn Diệp Thiên Hoàng với vẻ mặt thương hại.
Phải biết trên đất Hà Nội này vẫn chưa có người dám trái ý của Lâm Uyên Hành. Những kẻ chống đối đa phần là c·hết, kẻ nào may mắn sống sót được thì cũng tàn phế suốt đời.
Mọi người đều biết thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, dẫu sao hắn cũng là thiếu gia duy nhất của Lâm gia, nếu thủ đoạn không tàn nhẫn máu lạnh thì sao ngồi lên được vị trí gia chủ.
Thế nhưng Diệp Thiên Hoàng cũng không biết điều này, nếu biết thì hắn cũng chỉ khịt mũi cho qua.
Đừng thấy bây giờ hắn hiền hòa như thế chứ thật ra cả vũ trụ đều biết thủ đoạn tàn bạo của hắn.
Hắn đã từng đồ nguyên một tiên vực chỉ vì ở đó có kẻ làm trái ý hắn. Luận về thiết huyết máu lạnh, kể cả bốn Thiên Tôn cảnh còn lại cũng phải kiêng dè hắn ba phần.
Có một câu nói rất chính xác, người càng già càng lão. Tuế nguyệt vô tận đã khiến hắn trở nên hờ hững, vô cảm với nhân sinh.
Lâm Uyên Hành cũng không tức giận, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhạt.
“Anh yên tâm, tôi không làm gì anh đâu. Tôi chỉ muốn kết giao với anh mà thôi, dù sao anh cũng là đại ca của Thanh Tâm, tôi sẽ không làm chuyện mà cô ấy không thích.”
Diệp Thiên Hoàng lắc đầu. “Ta nói rồi ta không đi.” Đùa sao! Hăn mới không đi gặp mặt gì đó.
Vì Hàn Thanh Tâm nũng nịu đòi hắn tới nên hắn mới tới nơi này. Bây giờ đua xe cũng đã đua xong, hắn cũng không muốn đi đâu cả.
“Tên này là ai vậy, dám từ chối Lâm Uyên Hành, chán sống rồi à?”
“Ta không biết, chắc có lẽ là thiếu gia của gia tộc nào đấy, có thể mua được Lamborghini Aventador Svj Roadster chứng tỏ gia tộc này cũng khá hùng hậu.”
“Có hùng hậu đến đâu thì đối đầu với Lâm gia cũng phải tan cửa nát nhà mà thôi…”
“Ngươi nói rất đúng…”
----------------
“Lâm Uyên Hành, ngươi bớt nói đi. Thiên Hoàng đại ca đã không muốn đi ngươi đừng ép anh ấy.” Hàn Thanh Tâm bước lên ngăn trước Diệp Thiên Hoàng, nhìn thẳng vào Lâm Uyên Hành.
Diệp Thiên Hoàng sững sờ. Kể từ khi sinh ra tới này chưa một ai đứng ra bảo vệ hắn.
Đơn giản bởi vì hắn quá mạnh, mạnh tới nỗi kẻ khác chỉ cần nghe tới tên thôi cũng phải run sợ.
Vậy mà ở trên tinh cầu nhỏ này lại có người sẵn sàng đứng ra ngăn trước mặt hắn.
Diệp Thiên Hoàng chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm chảy trong người hắn. Rắc một tiếng, xiềng xích ‘tình đạo’ nứt ra một vết nhỏ.
Cảm nhận được sự biến hóa trong cơ thể, hắn mừng như điên. Dấu hiệu như vậy cho thấy hắn có khả năng độ được ‘tình đạo’.
Đại đạo ba ngàn, mỗi đại đạo là một xiềng xích.
Muốn cảm ngộ đại đạo đầu tiên phải phá vỡ xiềng xích, tiếp đó mới tới giai đoạn tích lũy.
Để phá vỡ xiềng xích không hề đơn giản. Chỉ những kẻ có thiên phú yêu nghiệt, có đại khí vận gia thân mới có hi vọng làm được và phải tốn hao một quá trình cực kì dai dẳng.
Ánh mắt Diệp Thiên Hoàng nhìn Hàn Thanh Tâm cũng trở nên trìu mến hơn. Hắn kéo tay cô lại, bước lên phía trước, nhìn Lâm Uyên Hành, trầm giọng nói.
“Ta chỉ nói lần cuối, ta không muốn đi. Còn nữa, đừng có chọc tới ta, nếu không gia tộc của ngươi gánh không nổi đâu.”
Ánh mắt Lâm Uyên Hành cũng thay đổi. Một cảm giác lạnh buốt trong nháy mắt bao trùm lên hắn.
Từ khi sinh ra đến giờ hắn chưa bao giờ gặp được một ánh mắt nào kinh khủng như thế. Trong ánh mắt ấy là một sự thờ ơ, vô cảm đến lạnh người.
Nó giống như một vị thần cao cao tại thượng đang quan sát chúng sinh, coi chúng sinh vì cỏ rác, tùy ý đạp diệt.
“Được…được rồi. Nếu anh không muốn đi thì tôi cũng không ép buộc. Thanh Tâm, sau này gặp lại. Chú Tần, chúng ta đi.”
Lâm Uyên Hành cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện, sau đó quay người đi thẳng. Người mà hắn gọi là chú Tần cũng theo sát.
Ngồi lên xe, Lâm Uyên Hành mới phát hiện lưng áo của mình đã ướt đẫm tự khi nào. Hắn chậm rãi thở ra một hơi, dựa vào ghế nhắm mắt lại.
“Thiếu gia, sao cậu lại đột ngột quay người đi vậy, bị khiêu khích mà không đáp trả không phải là phong cách của cậu.” Chú Tần thấy thế liền hỏi.
Lâm Uyên Hành cũng không mở mắt, hỏi ngược lại:
“Chú cảm thấy mắt nhìn người của tôi thế nào?”
“Mắt nhìn người của thiếu gia đến cả lão gia và lão gia tử cũng đều khen tới tấp, tất nhiên là cực kì tốt rồi. Chẳng lẽ…” Chú Tần như nghĩ đến cái gì, hoảng sợ nói.
“Còn hơn thế nữa.” Lâm Uyên Hành lắc đầu. “Hắn chỉ liếc mắt đã khiến tôi có cảm giác như thái sơn áp đỉnh, đó là điều mà mấy lão quái vật kia cũng không thể làm được.
Nói tóm lại hắn chỉ có bốn từ thôi: Cực kì đáng sợ.”
“Vậy chúng ta có cần báo lại với lão gia không?”
“Tạm thời chưa cần thiết, tôi có thể nhìn ra hắn đối với Thanh Tâm như là anh trai đối em gái vậy.
Chúng ta đừng đụng tới hắn là được, cứ để hắn bảo vệ Thanh Tâm đi.” Lâm Uyên hành mở mắt, nhìn chú Tần nói.
“Đi thôi.”
“Vâng thưa thiếu gia.”