Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giới Tôn

Chương 8: Bạch Tố Liên




Chương 8: Bạch Tố Liên

Sau khi nhận lời với Hàn Chấn Ngọc, Diệp Thiên Hoàng đi tới khu phòng nơi Hàn Thanh Tâm ở.

“Thanh Tâm”

“A, Thiên Hoàng đại ca tới rồi” Đang cho cá ăn, nghe thấy tiếng Diệp Thiên Hoàng, Hàn Thanh Tâm quay người chạy tới bên hắn.

“Thiên Hoàng đại ca nói chuyện với ông nội em rồi à?”

“Phải” Hắn nhìn thiếu nữ xinh đẹp này, cười nói. “Thế không học bài à? Em sắp thi rồi mà.”

“Học bài để sau đi. Lần đầu tiên anh tới thăm em, em dẫn anh đi chơi.” Nói rồi cô kéo tay Diệp Thiên Hoàng lên xe.

Hàn Thanh Tâm đúng là thiếu nữ tuổi mười tám, vô cùng nào động. Cô dắt hắn đi khắp nơi.

Nào là shopping, nào là thủy cung, nào là sở thú, nào là khu vui chơi giải trí…tất cả những nơi có thể tới Hàn Thanh Tâm đều kéo Diệp Thiên Hoàng đi.

“Tối rồi chúng ta về thôi.” Nhìn đồng hồ đã gần bảy giờ tối, Diệp Thiên Hoàng quay sang nói với Hàn Thanh Tâm.

“Thiên Hoàng đại ca, mới có bảy giờ, chúng ta đi tiếp đi.”

“Em không sợ ông nội em mắng à?” Diệp Thiên Hoàng dở khóc dở cười bảo.

“Hứ. Có đại ca bảo kê em em mới không sợ ông ấy.” Hàn Thanh Tâm chống nạnh, ưỡn ngực nói.

“Thôi được rồi.. bây giờ đi chỗ nào?.” Nhìn đến biểu cảm đáng yêu của Hàn Thanh Tâm Diệp Thiên Hoàng cũng không đành lòng, thở dài nói.

“Hì hì, chúng ta đi ăn đã, ăn xong em sẽ dẫn anh tới một chỗ cực kì thú vị.”

Không chờ Diệp Thiên Hoàng cho ý kiến, Hàn Thanh Tâm kéo ngay hắn vào một nhà hàng gia đình gần đó.

Suốt bữa ăn, cô nàng líu ra líu ríu nói liên tục tới nỗi Diệp Thiên Hoàng suýt chút nữa dùng đại thần thông phong tỏa không gian để có một bữa cơm thanh tịnh.



-------------

Sau khi ăn xong, Hàn Thanh Tâm lái xe tới một bãi đua xe ngầm trong thành phố. Ở đây đã tụ tập rất nhiều thanh thiếu niên trạc tuổi Hàn Thanh Tâm.

Bình thường muốn gặp một chiếc siêu xe không dễ nhưng tại đây hầu như là những chiếc xe đắt tiền nhất thế giới. Có cả một số chiếc chỉ sản xuất giới hạn mấy chục chiếc, không phải có tiền là mua được.

Sau khi quan sát một vòng, Diệp Thiên Hoàng kéo tay Hàn Thanh Tâm đang đảo mắt xung quanh.

“Sao em lại dẫn anh tới đây.”

“Tất nhiên là để đua xe rồi!” Hàn Thanh Tâm mở đôi mắt to tròn đen láy nhìn về phía Diệp Thiên Hoàng.

“Đua xe nguy hiểm lắm, em đừng tham gia.” Diệp Thiên Hoàng lắc đầu nhìn về phía Hàn Thanh Tâm.

Vì đã lái xe qua nên hắn biết để điều khiển một chiếc xe với tốc độ cao là không dễ, cho dù Hàn Thanh Tâm là ngoại vi trung kì võ giả đi chăng nữa.

Bởi vì khi lái xe với tốc độ cao, tài xế cần phải quan sát thật tốt đường đi phía trước và phải có đôi tay thật khéo léo để xử lí tình huống. Điều này không phải ai cũng hoàn toàn thấu hiểu và nhuần nhuyễn.

Những vụ t·ai n·ạn giao thông chủ yếu là do người điều khiển phương tiện thiếu quan sát dẫn đến không kịp xử lí tình huống bất ngờ.

“Không phải em đua, là anh đua.” Hàn Thanh Tâm lắc đầu, mắt nhìn về Diệp Thiên Hoàng với biểu cảm nũng nịu đáng yêu.

“Nhưng anh không biết đua xe.” Diệp Thiên Hoàng ăn ngay nói thật, vốn dĩ hắn chỉ mới biết lái xe được gần một tháng, những kĩ thuật đua xe cao cấp hắn hoàn toàn không biết gì cả.

“Không sao, em cũng ở trên xe mà. Em sẽ hướng dẫn anh.”

Nhìn bộ dạng đáng yêu của Hàn Thanh Tâm, Diệp Thiên Hoàng đành gật đầu đồng ý.

Thật ra chính hắn cũng không cảm nhận được bất tri bất giác hắn đã coi Hàn Thanh Tâm như một người em gái bé bỏng của mình.

---------------



“Thanh Tâm cậu tới rồi.” Một giọng nữ lanh lảnh vang lên. Diệp Thiên Hoàng nhìn lại.

Đó là một cô gái tóc vàng trạc tuổi Hàn Thanh Tâm. Cô ta mặc một chiếc váy ngắn bó sát để lộ những đường cong khêu gợi đang vẫy tay về phía hai người họ, chính xác hơn là vẫy tay với Hàn Thanh Tâm.

“Liên nhi !!!” Hàn Thanh Tâm hô một tiếng rồi chạy lại ôm lấy cô gái tóc vàng, khi nghe thấy tiếng ‘e hèm’ của người đàn ông đứng bên cạnh mới xấu hổ bỏ cô ta ra.

“Lâu rồi không gặp cậu đấy Liên nhi, bấy lâu nay cậu trốn ở đâu sao giờ mới xuất hiện.”

Cô gái tóc vàng tên là Bạch Tố Liên, là bạn thân của Hàn Thanh Tâm từ hồi tiểu học. Là tiểu thư Bạch gia – một gia tộc tuyến hai ở Hà Nội, sản nghiệp giá trị mấy ngàn tỷ.

“Đây là…?” Hàn Thanh Tâm nhìn về phía người thanh niên đứng bên cạnh Bạch Tố Liên.

Người thanh niên này có mái tóc màu hổ phách, dáng người cân đối săn chắc, khuôn mặt điển trai. Trên thân khoác bộ quần áo có giá trị vài chục triệu chứng tỏ hắn cũng là thiếu gia của một gia tộc nào đấy.

“Đây là vị hôn phu của mình, anh ấy tên là Trịnh Văn Dương. Dương ca, đây là bạn thân của em, cô ấy là Hàn Thanh Tâm, là đại tiểu thư của Hàn gia.”

Trịnh gia cũng là một gia tộc tuyến hai ở Hà Nội, sản nghiệp cũng vài ngàn tỷ. Có thể nói Bạch Tố Liên và Trịnh Văn Dương vô cùng môn đăng hộ đối.

Hai gia tộc kết thông gia với nhau với mục đích vươn lên trở thành gia tộc tuyến một.

“Xin chào Hàn đại tiểu thư. Từ lâu nghe danh Hàn đại tiểu thư mỹ lệ như hoa, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.”

Trinh Văn Dương vội vàng tiến lên chào hỏi, hai con mắt thi thoảng lại liếc về ngực và mông của Hàn Thanh Tâm.

“Nào có khoa trương như vậy.” Hàn Thanh Tâm le lưỡi, xấu hổ nói. “Anh vậy mà lại là vị hôn phu của tiểu Liên, hân hạnh được gặp mặt.”

Bạch Tố Liên véo vào hông Trịnh Văn Dương khiến hắn giật mình, sau đó nhìn quanh rồi thấp giọng hỏi: “Lâm thiếu đâu, hôm nay sao không thấy tên đó. Mọi lần hắn luôn bám dính lấy cậu cơ mà.”

“Tớ làm sao biết được hắn ở đâu, nhưng như vậy cũng tốt, đỡ bị làm phiền. Đúng rồi, giới thiệu cho cậu” Hàn Thanh Tâm chạy lại kéo tay Diệp Thiên Hoàng.

“Đây là Diệp Thiên Hoàng, là đại ca của tớ. Thiên Hoàng đại ca, đây là Bạch Tố Liên, là bạn thân của em.”



Bạch Tố Liên cực kì ngạc nhiên. Vì là bạn thân nên cô cũng hiểu khá rõ về Hàn Thanh Tâm, ngoại trừ bốn vị huynh trưởng trong gia tộc thì Hàn Thanh Tâm không còn một người anh trai nào cả.

“Chào anh, tôi là Bạch Tố Liên, là bạn thân nhất của Thanh Tâm, đây là Trịnh Văn Dương, là vị hôn phu của tôi. Rất vui được gặp anh”. Bạch Tố Liên quay sang nhìn Diệp Thiên Hoàng cười một tiếng.

“Chào.” Diệp Thiên Hoàng đối với hai người gật đầu xem như chào hỏi.

Thấy Diệp Thiên Hoàng không muốn nói nhiều, Bạch Tố Liên cũng không nói nữa.Trong lòng có nhiều nghi hoặc, cô quyết định kéo Hàn Thanh Tâm ra chỗ khác ‘thẩm tra’.

--------------

“Thanh Tâm! Cậu thành thật khai báo cho tớ biết, từ khi nào mà cậu nhiều ra thêm một đại ca thế?” Bạch Tố Liên ánh mắt hoài nghi nhìn Hàn Thanh Tâm khiến mặt cô đỏ lên.

“Cậu.. cậu nhìn cái gì thế. Không phải như cậu nghĩ đâu, chẳng qua.. chẳng qua là…”

“Chẳng qua là sao?” Bạch Tố Liên nhìn thẳng vào mắt Hàn Thanh Tâm, từng bước ép sát vào người cô.

“Chẳng qua anh ấy có ơn với tớ nên tớ muốn anh ấy làm đại ca của mình thôi.”

Hàn Thanh Tâm lúc này như một cô bé làm sai chuyện bi quở phạt, mặt cúi xuống, hai tay vân vê mép váy.

Thấy bộ dạng của Hàn Thanh Tâm như vậy, Bạch Tố Liên chỉ đành thở dài.

“Haizzzz, thật hết nổi với cậu. Thế còn Lâm thiếu thì sao? Cậu định giải quyết thế nào?”

“Tớ với hắn có gì mà giải quyết với chả không. Hắn chẳng là gì của tớ cả, mắc mớ gì tớ phải giải thích với hắn.”

Mỗi khi nghe tới hai chữ ‘Lâm thiếu’ Hàn Thanh Tâm lại tỏ ra vô cùng chán ghét.

"Nhưng dù sao hắn cũng là..."

"Kệ hắn!"

Cùng lúc đó ở một chỗ vắng vẻ, có một bóng đen đang quan sát mọi chuyện. Hắn rút điện thoại từ trong túi quần ra, bấm số. Vài hồi chuông sau, đầu dây bên kia bắt máy, một giọng thanh niên trầm thấp vang lên:

“Có chuyện gì?”