Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giới Tôn

Chương 7: Long Cảnh Uyển




Chương 7: Long Cảnh Uyển

Thấy Hàn Chấn Ngọc đã biết sai, Diệp Thiên Hoàng cũng không thèm chấp nhặt, bảo ông ta vận công theo lộ tuyến mà hắn đã chỉnh sửa.

“Cái này…cái này…vậy mà nội lực của ta lưu thông nhanh hơn gấp đôi, kinh mạch cũng không còn cảm giác tắc nghẽn, huyệt đạo cũng không b·ị đ·au nhức nữa.”

Hàn Chấn Ngọc sau khi vận công, nội lực vòng quanh một tiểu chu thiên thì khó giấu sự ngạc nhiên và kích động.

Tiếp đó như nghĩ tới điều gì, một chân quỳ xuống đất, chắp tay hướng về Diệp Thiên Hoàng lạy ba lạy.

“Ơn tái tạo của Diệp tiên sinh, Hàn mỗ suốt đời không bao giờ quên.”

Hàn Chấn Ngọc kích động cũng phải thôi. Sau khi được sửa chữa, cuốn công pháp này đối với Hàn gia mà nói có thể gọi là chí bảo.

Nó khiến cho thực lực tổng hợp của Hàn gia được nâng cao một bước, có khả năng thay thế Lâm gia trở thành gia tộc đứng đầu tứ đại gia tộc.

Thay thế Lâm gia là nguyện vọng của lịch đại gia chủ Hàn gia. Tuy nhiên sau bao nhiêu năm Lâm gia vẫn đứng sừng sững như một bức tường chắn trước mặt bọn họ.

Diệp Thiên Hoàng đã cho Hàn gia thấy được một tia hi vọng, vậy nên Hàn Chấn Ngọc mới hướng hắn lạy ba lạy trước mặt con cháu Hàn gia.

“Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi. Công pháp này của ông vốn không hoàn chỉnh. Chắc năm đó lão tổ các ông có cơ duyên xảo hợp nên mới tu thành hoá cảnh tông sư mà thôi."

Diệp Thiên Hoàng đứng dậy. “Ta có lẽ nên rời đi rồi.”

Hàn Chấn Ngọc thấy thế, phẩy tay ra hiệu. Rất nhanh quản gia Hàn gia đem ra một chiếc khay, bên trên để hai chiếc chìa khóa và một tấm thẻ đen.

“Đối với Diệp tiên sinh là chuyện nhỏ nhưng đối với Hàn gia chúng tôi quả thực là tái tạo chi ân.

Đây là hai cái chìa khóa, một cái là của căn biệt thự ở Long Cảnh Uyển, cái còn lại là của chiếc Lamborghini Aventador Svj Roadster, còn trong chiếc thẻ đen này là mười tỷ. Xin Diệp tiên sinh nhận lấy.”

“Được”. Diệp Thiên Hoàng cũng không nhiều lời, đây là mục đích của hắn khi tới Hàn gia. Cầm chìa khóa và thẻ, hắn bước ra khỏi đại sảnh.

Đi gần tới đại môn chợt hắn nghe thấy tiếng Hàn Thanh Tâm.



“Diệp đại ca chờ đã.”

“Có chuyện gì?” Hắn quay đầu lại nhìn thiếu nữ đang chạy tới.

“Em…em có thể gặp lại anh sao?” Nói xong câu này, Hàn Thanh Tâm mặt đỏ ửng, cúi đầu chôn xuống bộ ngực nẩy nở của mình, hai tay vân vê mép áo.

Diệp Thiên Hoàng nhìn thiếu nữ ngại ngùng trước mắt, trong nội tâm như có một thứ gì đó tràn qua.

“Sau này gặp lại, tạm biệt.” Hắn nở nụ cười, nói xong rồi quay đầu bước tiếp.

Hàn Thanh Tâm nghe vậy tựa như được rót mật vào tai một dạng, trái tim đập thình thịch liên hồi, ngẩng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

---------------

Một tháng sau.

Long Cảnh Uyển.

Chuông điện thoại của Diệp Thiên Hoàng reo vang lên. Một tháng qua Diệp Thiên Hoàng đã tìm hiểu rất kĩ về tinh cầu này.

Có thể nói bây giờ hắn không khác gì người Địa Cầu cả về lối sống cũng như cách thức sinh hoạt.

Hắn cầm điện thoại lên, thấy người gọi đến là Hàn Thanh Tâm thì bắt máy.

“Alo?”

Một tháng qua Hàn Thanh Tâm tới chỗ hắn mấy lần. Chính cô là người giảng giải cho hắn rất nhiều điều mà hắn chưa biết và cô cũng là người đã dẫn hắn đi mua điện thoại.

“Thiên Hoàng đại ca, ông nội em muốn em hỏi anh có thể đến Hàn gia một chuyến không?”

“Có chuyện ?”

“Em cũng không biết, cái này anh phải gặp ông nội thì mới biết được.”



“Anh không đi đâu, anh và Hàn gia vốn không có giao tình gì vậy việc gì phải tới gặp ông ta, nếu ông ta có chuyện thì bảo ông ta tới Long Cảnh Uyển tìm anh.”

“Thiên Hoàng đại ca, coi như là vì em có được không, em cũng rất muốn gặp anh nhưng còn phải học nữa.”

Nghe Hàn Thanh Tâm nói vậy, hắn chợt nhớ ra là năm nay cô bé cũng mười tám tuổi rồi, chuẩn bị thi đại học nên rất bận rộn. Có thể nói cô bé là người gần gũi nhất với hắn ở trên tinh cầu này.

Hắn thở dài. “Được rồi, giờ anh qua đó”

“Cảm ơn Hoàng đại ca!” Hàn Thanh Tâm thấy có thể gặp hắn thì vô cùng sung sướng, hôn một cái vào chiếc điện thoại rồi vội vàng cúp máy rồi đi tìm y phục đẹp để mặc.

Mặc xong quần áo, Diệp Thiên Hoàng lái xe khỏi biệt thự Long Cảnh Uyển. Mặc dù mới chỉ lái vài lần nhưng kĩ thuật lái xe của hắn đã trở nên khá điêu luyện.

Đến Hàn gia, hắn đã thấy Hàn Thanh Tâm đang đứng đợi sẵn ngoài cửa. Hắn cười sau đó bước xuống xe.

Hàn Thanh Tâm thấy hắn đến thì cực kì vui vẻ, chạy xuống bám lấy tay hắn rồi kéo hắn vào.

Đi tới đình nghỉ mát ở hậu hoa viên, hắn thấy Hàn Chấn Ngọc và một thanh niên đang đánh cờ. Chính là Hàn Bách Thiên mà hắn thấy lần trước.

Nước cờ của thanh niên đang lép vế. Sau một đợt t·ấn c·ông dồn dập thì cuối cùng Hàn Bách Thiên cũng chịu nhận thua.

“Ông chơi giỏi quá, cháu đánh không lại.”

“Ha ha, Bách Thiên cháu còn phải tập luyện nhiều.”

Nhìn thấy Diệp Thiên Hoàng, Hàn Chấn Ngọc lập tức đứng dậy chào hỏi, sau đó quay sang Hàn Thanh Tâm và Hàn Bách Thiên.

“Diệp tiên sinh đến rồi, mời ngồi. Thanh Tâm, đi pha trà Bích Hồng rồi đem qua đây, Bách Thiên, cháu đi xử lí việc của cháu đi.”

“Vâng”



Sau khi thưởng thức chén trà do Hàn Chấn Ngọc đưa qua, Diệp Thiên Hoàng hỏi:

“Có chuyện gì?”

“Diệp tiên sinh, mọi chuyện là thế này…”

Sau đó Hàn Chấn Ngọc kể lại rõ mọi chuyện.

Nghe xong, Diệp Thiên Hoàng cảm thấy khá thú vị. Thì ra tứ đại gia tộc cứ năm năm một lần sẽ tổ chức đấu lôi đài. Mục đích của việc này là để giao lưu giữa các gia tộc trong thủ đô.

Nói trắng ra các gia tộc sẽ thách đấu với nhau để tranh giành lợi ích về mình và cũng xếp hạng thực lực của mỗi gia tộc.

Chỉ những gia tộc có tổng giá trị tài sản trên ba ngàn tỷ mới có tư cách tham dự.

“Theo thông tin ta nhận được thì Mạc gia, Trần gia đều có động thái không nhỏ, thế nhưng Lâm gia lại không có có bất cứ động thái nào, cứ như thể bọn chúng không quan tâm tới đại hội lần này vậy.

Ta lo lắng chúng sẽ âm thầm làm một số việc trong bóng tối. Mọi lần đều do ta và hai vị cao thủ ta mời tới áp trận. Thế nhưng lần này ta chịu nội thương chưa khỏi, vậy nên…”

“Vậy nên ông muốn ta xuất chiến thay ông?” Diệp Thiên Hoàng cười. “Ông dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ xuất chiến thay ông?

Chúng ta vốn không có giao tình gì nhiều, lần trước sửa chữa công pháp cho Hàn gia chủ yếu là khi đó ta thiếu tiền mà thôi.”

Hàn Chấn Ngọc cắn răng. “Diệp tiên sinh, ta biết giữa chúng ta chỉ là kẻ mua người bán, không có giao tình gì đáng nói.

Nhưng nếu ngài có thể giúp ta, Hàn gia chúng ta sẽ như thiên lôi sai đâu đánh đó, vì ngài hiệu triệu ba lần.”

Ngày đó Hàn Chấn Ngọc bị Diệp Thiên Hoàng dọa sợ, biết thực lực của hắn không hề đơn giản, chỉ một cái liếc mắt đã có thể khiến mình như lọt vào hầm băng, rất có khả năng là nội vi võ giả đỉnh cao đã một chân bước vào hóa cảnh.

Dù sao thì hóa cảnh tông sư đã hơn bốn mươi năm không xuất hiện trên thế gian, Hàn Chấn Ngọc cũng không tin một thanh niên hai mươi tuổi có thể đạt tới hóa cảnh tông sư.

Có thể nói Hàn Chấn Ngọc đã bỏ hết vốn liếng. Ba lần hiệu triệu một gia tộc như Hàn gia quả thực là một cái giá trên trời, là kim bài mà bất cứ kẻ nào cũng muốn sở hữu.

Diệp Thiên Hoàng gật đầu. Hắn cũng biết Hàn Chấn Ngọc để mời mình đã bỏ ra cái giá thảm trọng tới cỡ nào.

Với lại bây giờ hắn cũng rảnh rỗi vậy nên hắn sẽ đến xem cái gọi là đấu lôi đài là như thế nào.

“Được rồi, ta sẽ tới. Thời gian và địa điểm khi nào quyết định thì báo cho ta.”

“Một lời đã định.”