Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giới Tôn

Chương 6: Sát ý




Chương 6: Sát ý

Sau khi tắm rửa trong nhà tắm, mặc vào bộ quần áo mà Hàn Thanh Tâm đưa cho, Diệp Thiên Hoàng xếp bằng trên giường.

Thật ra trước hắn không cần tắm, bởi vì Đế Thần Cung cực kì sạch sẽ. Một hạt bụi cũng không có.

Nhưng trăm tỷ năm qua, hắn tới những tinh cầu tìm đạo, tắm rửa đã trở thành một thói quen của hắn.

Vì sao ư? Bởi vì hắn cảm thấy ngâm nước rất thú vị, cũng cực kì thoải mái.

Sau khi đánh giá một lượt đồ đạc trong căn phòng này, hắn nhắm mắt bắt đầu cảm ngộ.

Ngày trước mỗi một lần bế quan đều tới mấy tỷ năm, nhưng bây giờ hắn phát hiện ra tranh thủ một chút thời gian cũng rất tốt.

Kì thật bây giờ hắn dù cho bế tử quan cũng không chắc chắn ngộ được đạo, nhưng làm như thế biết đâu lại tìm được thứ cần tìm.

-------------

Cùng lúc đó, tại sảnh lớn Hàn gia, gia đình ba người con của Hàn Chấn Ngọc đang tề tụ. Tất cả đều đang chụm lại bàn tán về Diệp Thiên Hoàng.

“Cha ơi, ngài có chắc là tên Diệp tiên sinh đó đáng tin không? Chuyện này không thể mang ra đùa được” Hàn Kính Phong nói.

Hàn Kính Phong là con trai cả của Hàn Chấn Ngọc, là gia chủ đương nhiệm Hàn gia.

Tuổi mới bốn mươi lăm nhưng đã có quân hàm thiếu tướng, nắm giữ uy quyền không nhỏ trong q·uân đ·ội. Hàn Bách Thiên chính là nhị thiếu gia của ông ta.

“Đúng đúng, không thể đùa được”

“Công pháp trấn phái gia tộc ta làm sao có thể để người ngoài xem được”

“Ngàn vạn lần không thể để hắn xem”

Vài tiếng phụ họa theo.

“Hình như cha bảo tên Diệp tiên sinh ấy mới hơn hai mươi tuổi. Một thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch thì biết được gì chứ.”

Lúc này Hàn Chí Vinh mới lên tiếng.

Hàn Chí Vinh là chủ tịch tập đoàn Ngọc Lôi thuộc top năm tập đoàn lớn nhất Việt Nam, có giá trị vài vạn tỷ, khống chế nền kinh tế của rất nhiều tỉnh thành phía Bắc, là con trai thứ hai của Hàn Chấn Ngọc.

“Phải đấy”

“Mới hơn hai mươi tuổi thì biết gì, l·ừa đ·ảo à”



“Tôi đoán hắn thấy gia chủ tuổi cao tưởng dễ lừa gạt, ai ngờ lại lừa trúng Hàn gia.”

“Hừ.. dám lừa lên trên đầu chúng ta, đúng là chán sống”

“Ta đoán bây giờ hắn đang co rúm ở trong phòng nghĩ cách tạ tội đấy”

“Ha..ha..ha..”

Hàn Chấn Ngọc phất tay ra hiệu đám người im lặng, sau đó quay sang Hàn Kinh Vũ:

“Thế con thấy thế nào?”

Hàn Kinh Vũ là con trai út của Hàn Chấn Ngọc, năm nay mới ba mươi tám tuổi nhưng đã là Phó Bộ Trưởng Bộ Công Thương, là cha của Hàn Thanh Tâm.

“Con không có ý kiến gì, tất cả phải chờ xem Diệp tiên sinh này ra sao đã.”

“Vậy được rồi, việc này dừng ở đây, mọi người giải tán đi.”

-------------

Hai giờ sau Diệp Thiên Hoàng tỉnh lại, chủ yếu là bởi vì Thanh Tâm đã đến gọi hắn tới bữa tiệc.

Mặc quần áo gọn gàng, buộc lại mái tóc dài hắn mở cửa thì thấy Thanh Tâm đang đứng nhìn mấy chú chim đậu trên ngọn trúc.

Hắn cười: “Đi thôi cô gái.”

Hàn Thanh Tâm giật mình, khi thấy hắn đang nhìn mình cười thì mặt đỏ lên, thả một câu “Hoàng đại ca đừng nhìn” sau đó chạy mất.

Thấy thế hắn cười, không nhanh không chậm đuổi theo.

Khi cùng Hàn Thanh Tâm bước vào nơi bày tiệc, tất cả mọi ánh mắt của mọi người đều dồn vào hắn.

Mọi người đều biết bữa tiệc này là vì hắn nên mới tổ chức.

“Tên này là Diệp tiên sinh đó à”

“Đi cùng với Thanh Tâm, chắc là hắn rồi”

“Không ngờ hắn còn trẻ thế, nhìn cũng sáng sủa đẹp trai đấy chứ”

“Đâu phải chỉ đẹp trai, là siêu cấp soái ca luôn rồi. Ngươi không thấy ánh mắt của đám nữ nhân kia thành hình bán nguyệt luôn rồi à”

“Không thể nào, sao hắn lại có thể đẹp trai hơn ta được.. Ta không cam tâm a..a..”



Lúc này Hàn Chấn Ngọc đi tới “Diệp tiên sinh, mời ngài đi lối này”

“Được” Diệp Thiên Hoàng cũng không nhiều lời, đi theo Hàn Chấn Ngọc tới bàn chủ vị, ngồi xuống.

Rất nhanh bữa tiệc đã xong, Hàn Chấn Ngọc sai người đưa Diệp Thiên Hoàng về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì gọi ba người Hàn Kính Phong tới đại sảnh.

“Mọi người cảm thấy cậu ta thế nào?”

“Có khí phách, khi con nói chuyện với hắn, hắn không hề biểu hiện ra một chút mất tự nhiên nào, phần trấn định đấy con chưa bao giờ gặp ở một người nào hai mươi tuổi cả.”

Hàn Kính Phong suy nghĩ một chút rồi nhận xét.

“Anh cả nói rất đúng.” Hàn Chí Vinh và Hàn Kinh Vũ tiếp lời.

Chỉ là tại sao khi nói chuyện với hắn, mình lại cảm thấy giống như đang nói chuyện với một vị thần vậy.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Hàn Kính Phong thì hắn chợt giật mình, vội vàng đem ý nghĩ đó xóa bỏ.

“Nếu như lời hắn nói là sự thật, vậy chỉ còn cách đưa công pháp cho hắn xem thôi..”

-----------------

Sáng hôm sau.

Diệp Thiên Hoàng đi tới sảnh chính Hàn gia. Nơi đây tụ tập không ít người. Thấy hắn tới, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn vào hắn.

Hắn cũng không để ý, nói với Hàn Chấn Ngọc

“Được rồi, đưa công pháp cho ta xem.”

Hàn Chấn Ngọc gật đầu, phẩy tay ra hiệu. Hạ nhân bên cạnh lập tức đưa tới

một cuốn sách.

Đây là một bộ công pháp không thuộc tu chân giới. So với những công pháp mà tu sĩ Phàm cảnh sử dụng, công pháp này thật sự kém hơn rất nhiều.

“Năm đó lão tổ thiên tư trác tuyệt, tạo ra cuốn công pháp này, nói với hậu nhân rằng có thể tu luyện tới hóa cảnh tông sư.

Chỉ tiếc chúng ta thiên tư không đủ, từ sau khi lão tổ mất cũng không có thêm hóa cảnh tông sư nào sinh ra nữa.”



Hàn Chấn Ngọc thở dài. Khi lão tổ còn tại, Hàn gia là đệ nhất gia tộc ở Hà Nội, không gia tộc nào dám đối nghịch.

Chỉ tiếc năm đó lão tổ Hàn gia tham gia c·hiến t·ranh, một mình chịu sự vây công của ba vị hóa thể người Pháp, g·iết hết kẻ địch nhưng cuối cùng nội lực hao hết mà c·hết.

Cảnh giới của võ giả phương Tây chia làm ba cảnh giới : chiến thể, vi thể, hóa thể, tương đương với nội vi, ngoại vi, hoá cảnh của phương Đông.

Đông phương tu khí, Tây phương tu thể. Vì thế nên chỉ khi tu luyện tới hóa cảnh tông sư thì sức mạnh của võ giả phương Đông mới không còn lép vế so với võ giả phương Tây.

Vậy mà lão tổ Hàn gia khi bị vây công còn có thể g·iết ngược ra ngoài đủ để thấy thiên tư của ông trác tuyệt tới cỡ nào.

Nội tâm cảm thán nhưng mắt của Hàn Chấn Ngọc vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Hoàng.



Hắn cũng không để ý, đọc lướt qua một lượt, tiện tay lấy bút gạch gạch vài cái, viết một vài chữ rồi đưa cho Hàn Chấn Ngọc.

“Thế là xong rồi?” Hàn Chấn Ngọc cảm giác như mình bị lừa, đôi mắt nhìn Diệp Thiên Hoàng cũng bắt đầu lạnh xuống.

“Không thể nào, vậy là xong rồi?”

“Sẽ không phải là l·ừa đ·ảo chứ!”

“Ta đã sớm biết hắn là l·ừa đ·ảo, chỉ là các người cứ không tin. Bây giờ thì hay rồi, công pháp hắn cũng xem qua rồi..”

“Thế thì lưu hắn vĩnh viên ở lại đi, giam vào địa lao t·ra t·ấn hắn, để cho hắn biết dám trêu lên đầu Hàn gia chúng ta chỉ có con đường c·hết.”

Vô số tiếng tức giận vang lên.

Thấy thế trong nháy mắt Hàn Thanh Tâm mặt trắng bệch, chạy tới bên người Hàn Chân Ngọc, ôm lấy tay ông ta, khẽ nũng nịu:

“Ông nội”

Cảm giác được một tia sát ý như có như không của Hàn Chấn Ngọc, mặt hắn cũng trầm xuống, nhiệt độ xung quanh cấp tốc giảm xuống khiến mọi người run lên.

“Thu hồi lại sát ý của ngươi đi”

Hắn liếc mắt nhìn Hàn Chấn Ngọc. Chỉ một cái liếc mắt ngắn ngủi như thế đã làm cho Hàn Chấn Ngọc rùng mình, sát ý biến mất không còn tăm hơi thay vào đó là sự kinh hãi tột độ.

Hàn Chấn Ngọc không thể tin vào mắt mình. Ông ta thấy được trong mắt Diệp Thiên Hoàng là một mảnh tinh không bị nhuốm màu đỏ tươi của máu, thi cốt ngang dọc phiêu phù trong hư không.

Khung cảnh ấy khiến cho Hàn Chấn Ngọc có cảm tưởng như mình bị kéo vào tu la địa ngục.

Đã rất lâu rồi Diệp Thiên Hoàng không cảm nhận được sát ý, bởi vì cả vũ trụ này chỉ có duy nhất bốn người dám động sát ý đối với hắn.

Thế mà bây giờ một con kiến cũng dám động sát ý đối với mình.

Cảnh tượng huyết hoạ tu la biến mất, Hàn Chấn Ngọc vội vàng nói, trong khi lưng áo đã ướt đẫm.

“Diệp tiên sinh thứ tội.”