Chương 5: Đến Hàn gia
Sau khi ra khỏi công viên Cẩm Hà, mười phút sau một chiếc Roys-Royce Phantom và hai chiếc Maybach S650 lao đến.
Hàn Chấn Ngọc mời Diệp Thiên Hoàng lên xe rồi ra hiệu cho tài xế chạy thẳng về Hàn gia.
Hàn gia là thế gia vọng tộc có lịch sử gần hai trăm năm. Có thể đứng sừng sững không ngã trong hai cuộc xâm lấn của Pháp và Mĩ là đủ thấy gia tộc này khổng lồ tới mức nào.
Hà Nội có tứ đại gia tộc, lần lượt là Hàn gia, Trần gia, Mạc gia, Lâm gia. Mỗi gia tộc đều nắm sức ảnh hưởng to lớn tới ba nghành quân-chính-thương.
Hàn Chấn Ngọc là gia chủ tiền nhiệm nhà họ Hàn và là một trong những tồn tại uy quyền nhất Việt Nam.
Khi ông làm chủ Hàn gia đã đưa Hàn gia từ một gia tộc xếp chót vươn lên trở thành gia tộc đứng thứ hai trong tứ đại gia tộc chỉ sau Lâm gia.
Có thể nói nếu không có Hàn Chấn Ngọc chắc chắn không thể có Hàn gia ngày hôm nay.
Ngước nhìn, đánh giá một lượt lâu đài Hàn gia, Diệp Thiên Hoàng gật đầu.
Đối với người bình thường mà nói, khi đứng trước tòa lâu đài này thì hai chân đã nhũn ra không cách nào bảo trì đứng thẳng, không tự chủ được mà cúi thấp đầu, bởi nó có một khí thế sừng sững bất diệt.
Còn Diệp Thiên Hoàng hắn là ai chứ. Trong mắt hắn tòa lâu đài này cũng chẳng khác mấy tòa nhà khác là bao.
Dù sao thì nhà của kiến có thế nào cũng vẫn là nhà của kiến mà thôi, không khác nhau là mấy.
Đứng ở một bên Hàn Chấn Ngọc thu hết biểu cảm của Diệp Thiên Hoàng vào mắt.
Ông ta càng ngày càng tin là hắn có thể trị khỏi cho mình. Bởi vì phần điềm tĩnh này ông chỉ mới thấy vài lần.
Nhưng tất cả những người ấy đều đã hơn ba mươi tuổi và bối cảnh không hề tầm thường. Còn biểu cảm ấy là lần đầu tiên ông thấy ở một thanh niên hai mươi tuổi.
“Xin mời”
Hàn Chấn Ngọc đưa tay làm tư thế mời. Diệp Thiên Hoàng cũng không khách khí, đi thẳng vào.
Đang đi chợt hắn thấy một thanh niên khoảng hai mươi tuổi chạy lại, trên mặt mồ hôi nhễ nhại, chảy xuống ướt đẫm cả chiếc áo thể thao màu trắng.
“Ông về rồi ạ? Vị này là…?”
“Không được vô lễ, đây là Diệp tiên sinh ta mời về, là khách quý của Hàn gia chúng ta, còn không mau chào hỏi.”
Hàn Chấn Ngọc nghiêm khắc nhìn người thanh niên.
“Chào anh. Tôi là Hàn Bách Thiên, rất vui được gặp anh.” Vừa nói vừa chìa tay ra.
“Diệp Thiên Hoàng” Hắn cũng không mất lịch sự, đưa tay nắm lấy bàn tay của Hàn Bách Thiên.
Chợt nhận thấy lòng bàn tay bị nắm chặt hơn, trong phút chốc hắn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đây là Hàn Bách Thiên đang thử hắn.
Hàn Bách Thiên cũng tu luyện công pháp trấn phái của Hàn gia, tu vi võ giả ngoại vi đỉnh phong, tương đương Luyện Khí tầng bốn.
Diệp Thiên Hoàng nhếch mép, mặt không đổi sắc, cũng không tăng lực.
Dù đã phong ấn tu vi nhưng nhục thể của hắn cũng không phải trò đùa. Nếu hắn không khống chế lực đạo của mình thì chỉ cần một xíu sức mạnh là đủ để Địa Cầu này nổ tung thành hàng tỷ mảnh.
Năm vị chí tôn từ khi sinh ra đã có thể chất cực kỳ kinh khủng. Thể chất của mỗi người không giống nhau.
Diệp Thiên Hoàng là Hỗn Độn Chi Thể, thể chất này cần không ngừng uẩn dưỡng bằng hỗn độn chi khí. Chính vì thế nên phong hào của hắn mới là Hỗn Độn Đế Quân.
Thấy sử dụng hết lực đạo mà vẫn không thể làm gì Diệp Thiên Hoàng, Hàn Bách Thiên bèn dừng lại.
Đúng là có bản lĩnh, thảo nào mà được ông mời về nhà lại còn tôn xưng là tiên sinh. Trang phục cũng rất phù hợp với hai chữ ‘tiên sinh’.
Thật ra Hàn Chấn Ngọc mới là người giật mình nhất. Tu vi của đứa cháu này ông hiểu rõ, ngoại vi võ giả đỉnh cao, vậy mà không thể làm gì được Diệp Thiên Hoàng.
Lúc này lão nhân thu hồi một chút khinh thị cuối cùng của mình, trong lòng suy đoán tu vi của hắn có lẽ là nội vi võ giả sơ kì hoặc trung kì.
Tuổi còn trẻ mà có tu vi như vậy thật không đơn giản.
“Diệp tiên sinh, đây là cháu của ta Hàn Bách Thiên. Nó là nhị thiếu gia của nhà lão đại, còn Thanh Tâm là đại tiểu thư nhà lão tam.”
Hàn Chấn Ngọc cũng rất bất đắc dĩ. Cuộc đời ông lăn lộn bao nhiêu năm, gặp gỡ bao nhiêu người. Thế nhưng người trẻ tuổi này cực kì đặc biệt.
Bộ dáng luôn bình tĩnh, miệng luôn mỉm cười, cứ như thể trên thế gian này không có gì có thể lọt vào pháp nhãn của cậu ta.
“Diệp tiên sinh, hôm nay cũng không còn sớm. Ta sẽ bảo hạ nhân chuẩn bị yến tiệc. Còn việc chính thì hãy để ngày mai rồi bàn.”
“Cũng được” Diệp Thiên Hoàng cũng không quan trọng.
“Thanh Tâm, đưa Diệp tiên sinh về phòng nghỉ ngơi.”
Hàn Thanh Tâm đang ngơ ngẩn, nghe thấy có người gọi thì giật mình, không biết nghĩ tới điều gì mà mặt cô tự dưng đỏ lên trông thật đáng yêu.
Hai người một trước một sau đi ra hậu viện. Sau khi tới dãy nhà đối diện vườn trúc, Hàn Thanh Tâm nói: “Diệp tiên sinh, anh có thể chọn bất kì phòng nào để nghỉ ngơi.”
“Cái gì mà Diệp tiên sinh, đừng xưng hô như thế, dù sao ta chỉ lớn hơn cô ba tuổi mà thôi, gọi Diệp đại ca là được.” Diệp Thiên Hoàng cười.
“Vậy em..em gọi anh là Diệp đại ca, anh cũng chỉ cần gọi em Thanh Tâm là được.”
Hàn Thanh Tâm có chút ngượng ngùng, mặt đỏ lên. Từ khi gặp hắn, cứ mỗi lần hắn nhìn cô là tim cô lại gia tốc.
Dù sao cô cũng mới mười tám tuổi, thiếu nữ ở độ tuổi này đều mắc bệnh hoa si, thấy trai đẹp là sáng mắt.
“Thanh Tâm, cô có thể chuẩn bị giúp tôi một bộ quần áo được không? Ta cảm giác mọi người cứ nhìn trang phục của ta rồi nhìn ta bằng ánh mắt khác thường.”
Diệp Thiên Hoàng có chút buồn bực. Không hiểu sao mọi người cứ nhìn chằm chằm hắn.
Trang phục của hắn cũng rất đẹp mà. Đây là bộ trang phục Bách Hoa chính tay làm cho hắn từ mấy ngàn tỷ năm trước.
Năm đó Tinh Thần chiến thần đi làm nhiệm vụ hắn giao cho, đi qua Hắc Ám Đại Thần Vực tình cờ phát hiện một con Hắc Ám Hoàng Xích Ngạc.
Hắc Ám Hoàng Xích Ngạc là một loại thánh thú. Chúng là một trong số ít loài sinh vật khi sinh ra đã là Thánh cảnh, khi trưởng thành thậm chí có thể đạt tới Thánh Hoàng cảnh.
Chúng hấp thụ hắc ám quy tắc để đề thăng cảnh giới. Huyết dịch của Hắc Ám Hoàng Xích Ngạc là nguyên liệu làm y phục tốt nhất.
Trang phục của hắn đã được Bách Hoa thánh tôn dùng thiên hỏa thiêu đốt huyết dịch Hắc Ám Hoàng Xích Ngạc trong một tỷ năm, rút ra tinh hoa, sau đó lại dùng mẫu thủy ôn dưỡng thêm một tỷ năm nữa mới tạo ra được bộ y phục ấy.
Nhớ ngày đó, khi mang bộ y phục này cho hắn, Bách Hoa cứ bồn chồn, lo lắng, còn hỏi hắn có thích không. Khi hắn bảo thích thì cảm xúc của nữ đệ tử này rõ ràng tốt hơn nhiều.
Trước đó hắn không hiểu vì sao, nhưng bây giờ thì hắn cũng khá rõ rồi. Rõ ràng đó là một thứ cảm xúc khác thường, vượt trên cả tình sư đồ.
“Hi hi, bây giờ là thời đại nào rồi mà Hoàng đại ca còn ăn mặc như thế. Người ta nhìn bằng ánh mắt khác thường cũng đúng thôi.”
Hàn Thanh Tâm che miệng cười khẽ, cảm thấy hắn thật thú vị.
Nghe cô nói thế, hắn chỉ khẽ nhếch mép.
“Có lẽ vậy..”