Chương 4: Chữa bệnh
Đầu tiên Diệp Thiên Hoàng định đổi một bộ trang phục khác. Nhưng hắn chợt nhận ra hắn không có tiền của tinh cầu này.
Trong cơ thể hắn tồn tại một tòa vũ trụ, chỉ có điều tòa vũ trụ này không hoàn chỉnh.
Tu sĩ tu luyện tới Thần cảnh đã có thể mở một vùng không gian trong cơ thể, được xưng là Không Gian Đan Điền.
Nó có thể đựng được mọi tử vật, công dụng tương đương với trữ vật giới chỉ nhưng an toàn hơn.
Bởi chỉ có g·iết c·hết kẻ địch mới có thể đoạt đồ từ trong Không Gian Đan Điền của chúng.
Tới Thánh cảnh tu sĩ đã có thể mở rộng không gian ấy lên gấp nhiều lần. Tu sĩ Thánh Tôn cảnh đã có thể xưng là một tòa tiểu vũ trụ.
Đột phá tới Thiên Tôn cảnh sẽ có thể mở rộng thành một tòa đại vũ trụ chân chính.
Nhưng tòa đại vũ trụ ấy thiếu hụt ở chỗ mặc dù có các tinh cầu nhưng chỉ là tử tinh.
Bởi vì Thiên Tôn sẽ phải cảm ngộ đại đạo, chuyển đại đạo ấy vào vũ trụ bên trong cơ thể.
Chỉ khi đủ ba ngàn đại đạo thì sinh mệnh mới được sinh ra.
Đột phá tới Giới Tôn thì sẽ chuyển được tòa vũ trụ ấy ra ngoài, hình thành nên một vũ trụ khác song song với vũ trụ hiện tại. Khi đó sẽ được xưng một giới chí tôn.
Vũ trụ của Diệp Thiên Hoàng chứa đựng rất nhiều thứ mà chỉ cần ném ra một thứ là đủ để đám Thánh cảnh tranh giành tàn sát lẫn nhau.
Thế nhưng bây giờ hắn thấy chán nản bởi vì nó vô dụng. Không sợ ngươi mua hàng, chỉ sợ ngươi không biết hàng.
Dù sao ở biên hoang này thì làm gì có kẻ nào biết giá trị của chúng chứ.
--------------
Công viên Cẩm Hà.
Thân ảnh Diệp Thiên Hoàng hiện ra như một u linh quỷ dị.
Hắn bước đi về phía trước, vừa đi vừa suy nghĩ một chút xem làm thế nào để có tiền.
Chợt hắn nhìn thấy một lão nhân chừng bảy mươi tuổi và một thiếu nữ khoảng mười tám tuổi đang nhắm mắt xếp bằng ngồi trên thảm cỏ dưới một gốc cây.
Diệp Thiên Hoàng liếc mắt liền nhìn ra tu vi của hai người.
Hai người họ tu luyện công pháp cấp thấp, nhưng tu vi thì tương đương với Luyện Khí kỳ tầng hai và tầng bảy.
Sau đó hắn mừng thầm. Không phải là đang thiếu tiền sao. Nếu hai người này đã có tu vi thì nhất định sẽ không thiếu tiền.
Bởi vốn dĩ tu luyện trên nhưng tinh cầu khoa kỹ cấp thấp như Địa Cầu thì tài nguyên cực kì khan hiếm, vậy nên chỉ những kẻ có tiền mới có thể có cảnh giới khá cao.
Tất nhiên trong mắt hắn thì cái gọi là cảnh giới cao cũng chỉ cùng con kiến không khác nhau là bao.
Đúng lúc đó, lão nhân kia phụt một tiếng, thổ một ngụm huyết đen ngòm, ôm lấy ngực ho khan liên tục.
Thiếu nữ đang tu luyện cũng bị bừng tỉnh, mặt tái mét lại, ôm lấy lão nhân vừa vỗ lưng ông vừa nghẹn ngào
“Ông ơi ông bị làm sao vậy, ông đừng làm cháu lo lắng, bây giờ cháu gọi xe cứu thương, ông gắng chịu đựng”
Nói rồi cô rút điện thoại ra, tay run run định bấm số thì lão nhân kia ngăn lại.
“Không sao, đừng lo, ta chỉ chịu chút nội thương thôi, nghỉ ngơi một lát là khỏe, không cần gọi c·ấp c·ứu”.
“Thế để cháu đỡ ông về nhà.” Nói rồi cô gái dìu lão nhân đứng dậy, đỡ ông ta đi.
Khi đi qua Diệp Thiên Hoàng, lão nhân dừng lại, nói: “Chàng trai trẻ, nãy cậu cứ nhìn vào ta và cháu ta là có ý gì?”
Thiếu nữ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiên Hoàng, càng nhìn đôi mắt cô càng sáng lên.
Không ngờ trên đời này lại tồn tại một soái ca như vậy.
Mái tóc dài buộc gọn gàng, thân hình cao ráo khỏe mạnh, khuôn mặt tuấn tú tựa như được ông trời chính tay khắc họa. Kết hợp với bộ y phục cổ trang khiến cho trái tim của cô thiếu nữ nhảy lên, đập bình bịnh lên lồng ngực.
Thiếu nữ vội cúi đầu xuống nhưng khuôn mặt đã đỏ lên trông thật đáng yêu.
“Ta biết lí do ông thổ huyết vì sao.”
Lão nhân kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Hoàng. Căn bệnh này ông đã chịu nhiều năm, tìm rất nhiều bác sĩ nối tiếng trong nước và quốc tế nhưng chưa ai nói ra được nguyên nhân.
Chẳng lẽ cậu thanh niên trước mắt này biết?
Nhưng nhìn cậu ta mới hơn hai mươi tuổi làm sao có thể biết được thứ mà những bác sĩ giỏi trên thế giới cũng không tìm ra được.
“Cậu biết nguyên nhân bệnh của ta ?Chàng trai trẻ, nhìn cậu mới hơn hai mươi tuổi làm sao biết được chứ.
Ta đã mời rất nhiều bác sĩ tài giỏi trên thế giới nhưng không ai chữa được. Cậu còn trẻ thế này thì biết được gì”.
Lão nhân lắc đầu ngao ngán. Chàng thanh niên này chỉ mạnh miệng thôi. Chắc là thấy cháu gái lão xinh đẹp như hoa nên tìm cách thể hiện. Ấn tượng của lão nhân đối với Diệp Thiên Hoàng hạ xuống cực thấp.
Thiếu nữ cũng nhìn hắn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Anh thì biết gì. Chẳng lẽ anh giỏi hơn bác sĩ nổi tiếng quốc tế sao. Anh mới bao nhiêu tuổi chứ. Đi thôi ông, người này chỉ biết ba hoa, tốn thời gian.”
Tuy thiếu nữ cực kỳ thích vẻ ngoài tuấn lãng của Diệp Thiên Hoàng nhưng càng không thích người ba hoa, chỉ biết mạnh miệng để nhằm mục đích tiếp cận mình.
Hắn cũng không tức giận, chỉ thốt ra một câu.
“Có phải khi vận công ông cảm thấy kinh mạch tắc nghẽn không thông, vị trí các huyệt thiên khu, kỳ môn, trung phủ có cảm giác đau nhức phải không?”
Lão nhân đang đi, nghe thấy vậy chợt dừng lại, quay người hỏi:
“Sao cậu biết, cậu cũng là võ giả?”
“Võ giả?”
Hắn lắc đầu: “Ta không phải võ giả?”
“Cậu không phải võ giả?
Không thể nào. Cậu không phải võ giả nhưng sao lại nhìn ra bệnh tình của ta.
Bác sĩ chỉ có thể nói ta b·ị đ·au nhức huyệt đạo nhưng không thể nói được rằng nó xảy ra khi ta vận công. Tại sao cậu lại biết được.” Lão nhân nghi hoặc.
“Đừng quan tâm ta tại sao làm được. Căn bệnh này của ông chẳng có gì to tát. Nguyên nhân là do công pháp của ông tu luyện có vấn đề.
Đó là một bản công pháp không hoàn chỉnh, vậy nên khi tu luyện tới cảnh giới nhất định sẽ khiến kinh mạnh tắc nghẽn, chân khí không thông.
Nếu cứ tiếp tục tu luyện thì không ngoài hai năm ông sẽ bạo thể mà c·hết.”
Thảo nào khi tu luyện tới nội vi võ giả hậu kì thì nội lực không thể tăng thêm nữa, lại có cảm giác cơ thể càng ngày càng trướng lên.
Lão nhân chợt chắp tay, cúi người thật sâu. “Mong tiên sinh cứu giúp.”
Sống nhiều năm nên lão nhân biết người thanh niên trẻ tuổi này thật sự có thể giúp ông chữa khỏi triệu chứng quái ác đã h·ành h·ạ ông nhiều năm.
Còn một lí do nữa đó là ông không muốn cô cháu gái bé bỏng của mình sau cũng bị h·ành h·ạ giống ông.
“Xin anh hãy cứu ông tôi”
Thiếu nữ sau khi nghe lão nhân chỉ còn hai năm để sống liền bắt đầu khóc, nước mắt rơi xuống như hoa lê đái vũ sau đó liền quỳ xuống.
“Đơn giản thôi, ông đưa công pháp của ông đang tu luyện đây, ta chỉ cần sửa đổi một chút là ông có thể tiếp tục tu luyện mà không có tác dụng phụ nào.”
“Cái này…công pháp trấn phái của gia tộc ta không thể cho người khác xem được."
Lão nhân có chút chần chờ
"Nếu không thì ông cứ chờ bạo thể đi."
Diệp Thiên Hoàng quay đầu bỏ đi. Hắn đường đường là Hỗn Độn Đế Quân, được hắn sửa chữa công pháp là điều mà bao nhiêu Thánh cảnh cầu còn không được.
Thế mà lão nhân này còn chần chờ. Không phải hắn thiếu tiền tới mức phải hạ mình vì người khác. Cùng lắm thì không cần nữa.
"Tiên sinh chờ chút đã." Lão nhân vội vàng gọi theo.
“Ta tên Hàn Chấn Ngọc, đây là cháu gái ta Hàn Thanh Tâm, xin hỏi quý tính đại danh của tiên sinh?"
"Ta họ Diệp, tên Thiên Hoàng."
"Vậy thì mời tiên sinh tới gia môn làm khách vài ngày, cũng tiện để ngài chữa bệnh cho ta.”
“Tốt.” Diệp Thiên Hoàng đang suy nghĩ xem tối nên ngủ ở đâu, thấy vậy bèn gật đầu đồng ý.